“Huynh bảo tên , là dạy , chê ngu dốt, chê học kém.”
“Lúc trưởng thôn nhờ câu đối, giận dữ, là cảm thấy chữ cho làng là bẩn bút mực của .”
“Ta ngu, hết, chỉ là . , nghĩa là buồn.”
Thích Hứa Liễm Dự là một chuyện đau khổ.
Ta thích nữa.
Lý Đông Sinh đỡ lên, nắm lấy tay thật chặt.
Ta nhẹ nhàng đáp .
Hứa Liễm Dự chằm chằm bàn tay đan chặt của chúng , ánh mắt dần trở nên u ám.
Một lúc , dụ dỗ nhỏ nhẹ:
“Sau , sẽ dạy nàng chữ, Hứa gia còn thể mời những học giả nổi tiếng dạy nàng.”
“Nàng đất thì đất, Hứa gia bảy trăm mẫu ruộng, nàng bao nhiêu cũng .”
“Nàng gả cho , sẽ là thiếu phu nhân phủ Hứa, ăn ăn, mặc mặc, chẳng cần lụng khổ sở.”
“Gả cho tên cu li như , chỉ thể chịu khổ suốt đời.”
“Lan Hoa, phu thê nghèo khổ, việc đều buồn, nàng nhất định sẽ hối hận.”
Ta chỉ bật .
Hứa Liễm Dự vẫn chẳng hiểu gì cả.
Ta nào để tâm đến chuyện học bao nhiêu chữ, bao nhiêu mẫu đất.
Điều để tâm, là những lúc cần , từng giúp .
Hắn luôn nghĩ là tiên nhân mây, còn chỉ là con kiến đất.
Ngay cả một ánh xuống, cũng là bố thí cho .
Ta lắc đầu, giọng chắc nịch:
“Ta hối hận.”
12
Hứa Liễm Dự .
Chỉ để một câu:
“Ta sẽ đợi ngày nàng hối hận mà về tìm .”
Ta kiệu hoa đập nát tan tành, thấy đau lòng vô cùng.
O mai d.a.o Muoi
Giờ thì kiệu hỏng, phu kiệu cũng bỏ chạy.
Mọi chẳng ai dám đắc tội với Hứa Liễm Dự, tiệc cưới vui vẻ cũng tan tác cả .
đau lòng thì cũng chỉ thôi, ngày tháng vẫn tiếp tục sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta phủi bụi đất dính :
“Không còn kiệu nữa, chúng bộ về nhà nhé.”
Lý Đông Sinh nhẹ nhàng vén tóc mai giúp , xổm xuống mặt , khẽ :
“Ta cõng nàng về, chuyện tân nương tự bộ về nhà chồng.”
Tấm lưng to rộng, thẳng tắp, khiến dựa .
Ta nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ , Lý Đông Sinh dễ dàng cõng lên.
Tháng hai đầu xuân, tuyết tan con đường lầy lội.
Lý Đông Sinh cẩn thận cõng từng bước, để dấu chân sâu cạn xen .
Gió xuân lành lạnh, nhẹ nhàng tựa đầu lên lưng .
Lý Đông Sinh khẽ cứng , thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Thế là hỏi:
“Có nặng quá khiến mệt ?”
Lý Đông Sinh lắc đầu:
“Không mệt.”
“Không mệt mà tim đập nhanh thế?”
Ta chỉ thấy tim đập mạnh mỗi khi việc quá sức.
Lý Đông Sinh bật , chẳng đáp. Chỉ :
“Lan Hoa, mua một căn nhà bên bến tàu, còn dư ít tiền thể mở một sạp hàng nhỏ.”
“Bánh ngô nàng thơm ngọt, nàng thể bán ở đó, nhất định sẽ đắt khách.”
“Chờ khơi đánh cá về, còn thể bán mì hải sản. Ta giàu bằng Hứa Liễm Dự, nhưng cũng sẽ để nàng sống khổ.”
Ta tròn mắt:
“Không Triệu đại nương nghèo ?”
Có thể mua nhà ở bến tàu kinh thành, còn tiền mở sạp, là “ tích nổi tiền cưới thê tử”?
Hơn nữa, ăn bánh ngô hồi nào?
Lý Đông Sinh mỉm :
“Trước khi theo lão Trương lên tàu việc, từng ăn xin hai năm trong kinh.”
“Không ngờ ăn xin cũng phe phái, còn nhỏ nên bắt nạt, giật mất tiền cho.”
“Lúc gần c.h.ế.t đói, một cô nương bán cỏ ngựa, lấy từ trong một nửa bánh ngô chia cho .”
“Ngày nào nàng cũng đến bán cỏ ngựa, ngày nào cũng ăn nửa cái bánh ngô. Thơm và ngọt, là món ngon nhất từng ăn.”