Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 698: Tượng Thần Quân



Khi hai vợ chồng nhà nông mang bàn ghế đi ra, mấy con hồ ly đã đợi sẵn ở bên ngoài, giúp đỡ xếp bàn ghế ngay ngắn, chỉnh tề.

Hai vợ chồng cùng khiêng một chiếc bàn tròn từ trong nhà ra. Trong lúc đó, bọn họ còn cười nói với nhau về những vị khách lạ lùng bên ngoài.

"Này, ông xem mấy người ở xa đến này thật kỳ lạ, lễ độ quá chừng. Bọn họ còn sợ chúng ta vất vả nên không chịu vào nhà làm phiền."

"Ha ha, đúng vậy! Lúc trời chưa sáng, người đầu lĩnh nói là có hồ ly trộm gà, còn bắt giùm chúng ta nữa. Ban đầu ta cũng không tin, nhưng nghĩ lại, dù sao
cũng có tiền vào túi, lại ở ngay trong thôn của mình, chẳng sợ họ quịt nợ. Giờ nghĩ kỹ, có lẽ y nói thật đấy."

Người vợ khẽ cười, cùng chồng khiêng chiếc bàn tròn từ gian trong ra, liếc nhìn qua tấm rèm về phía những vị khách ngoài kia.

"À phải rồi, nghe nói họ đến từ nước Đại Trinh. Đại Trinh là nước nào, ở đâu thế nhỉ?"

"Ừm, ta cũng không rõ, nhìn phong thái của họ, chắc hẳn là đất nước coi trọng lễ nghi lắm."

"Thôi, thôi, đừng nói nữa, nhìn xem, họ đói đến nỗi không chờ nổi rồi kìa."

Thấy hai người khiêng bàn tròn ra ngoài, Hồ Lý và mấy kẻ bên cạnh vội đứng dậy giúp đỡ. Sau đó lại có người giúp hai vợ chồng lần lượt bưng từng món ăn ra.

Trong lúc này, sự chú ý của đám hồ ly ở ngoài sân đã dời từ bức tượng thần sang những đĩa thức ăn. Tất cả đều bị hấp dẫn bởi các món ăn vừa dọn lên, đặc biệt
là các món được làm từ thịt gà, từ gà luộc, gà om đỏ, đến canh gà. Mùi thơm ngào ngạt khiến ai nấy đều thèm thuồng.

"Đến đây, đến đây, mọi người đều ngồi xuống, ngồi xuống nào! Nơi thôn quê nhỏ bé không có gì quý để tiếp đãi, xin mọi người đừng chê nhé!"

Người vợ nói lời khách sáo mời mọi người ngồi. Đám hồ ly đã chờ không nổi nữa, lập tức nhảy phóc lên ghế ngồi vào chỗ.

"Không chê, không chê đâu!"

"Đúng đúng, không chê vào đâu được. Đây là một bàn tiệc ngon lành!"

"Ục ục ~~~~"

"Ừm, hai vị, cho hỏi chúng ta có thể ăn được chưa?"

Hồ Lý vừa hỏi xong, hai vợ chồng nhà nông đứng bên cạnh sững lại một chút, rồi nhanh chóng đáp.

"Xin mời, xin mời, các vị đừng khách sáo, cứ dùng tự nhiên!"

Tiền đã trả xong, đương nhiên là họ sẽ để cho bọn Hồ Lý tự do thưởng thức. Nghe vậy, Hồ Lý liền ra hiệu cho đồng bọn.

"Ăn thôi!"

Vèo vèo vèo vèo...

Ban nãy mấy con hồ ly còn giữ kẽ bao nhiêu, bây giờ lại ăn uống thoải mái bấy nhiêu. Những miếng thịt gà và từng món ăn đều được nhét đầy miệng. Cơm trắng chan nước canh cũng được tống vào từng muỗng lớn. Bọn chúng vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm, má phồng căng tràn đầy hạnh phúc.

Từng con hồ ly đều ăn đến mức miệng bóng nhẫy dầu mỡ. Ai nấy đều phấn khích, đã lâu rồi bọn chúng chưa được một bữa no nê thỏa thích như vậy. Những tháng ngày bôn ba, dầm sương dãi nắng vừa qua thật không dễ dàng gì.

Giữa lúc bầy hồ ly đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên một tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai Hồ Lý và một vài con hồ ly khác.

"Haha... haha... ha..."

Hồ Lý chợt dừng động tác nhai chiếc đùi gà, má còn phồng đầy thịt, ngẩng đầu lên nhìn quanh. Y phát hiện đa số hồ ly vẫn đang ăn uống say sưa, chỉ có hai ba con đồng bọn cũng ngừng tay lại.

"Đại gia gia, ngài có nghe thấy tiếng gì đó không?"

Một tiểu hồ ly hóa thành một thiếu nữ ăn vận trang điểm mộc mạc, ghé tai Hồ Lý hỏi nhỏ.

"Ực..."

"Có, hình như là tiếng cười..."

Hồ Lý nuốt miếng thức ăn, lau miệng rồi gật đầu đáp. Y liếc trộm về phía nhà bếp, thấy đôi vợ chồng đang bưng thùng cơm đi tới để tiện cho bọn hồ ly tự múc cơm. Rõ ràng, hai vợ chồng này không hề cười, ít nhất không cười kỳ lạ như vậy.

"Hahahaha..."

Tiếng cười lại vang lên khiến Hồ Lý giật mình. Y cẩn thận quay đầu nhìn ra sau. Qua khe cửa mở hờ, y nhìn thấy tượng thần trong phòng khách của nhà này.

"Hahahahaha..."

Hồ Lý giật bắn người, đầu gối đập "cạch" vào mép bàn, làm cho chén đĩa trên bàn rung lên.

Giờ thì Hồ Lý hiểu rồi. Có lẽ bức tượng thần trong nhà này thực sự có thần linh giáng hạ, may mà đối phương dường như không có ý muốn làm hại bọn chúng, nhưng điều này cũng khiến Hồ Lý cực kỳ căng thẳng.

"Mau ăn cho xong rồi rời khỏi đây ngay."

"Vâng vâng!" "Dạ!"

Dù nhiều con hồ ly không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng đều nghe theo lời của Hồ Lý.

Theo suy nghĩ của Hồ Lý, nếu bức tượng này là của một vị thần bản địa nào đó, rất có thể bọn chúng đã bị thần linh chú ý đến rồi. Dù sao chúng cũng là yêu quái nên luôn có chút lo sợ đối với thần linh trong vùng.

Trong lúc đám hồ ly vùi đầu ăn uống, một ông lão với mái tóc bạc và bộ râu trắng phau, mặc áo bào trắng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong sân. Ông lão chậm rãi bước đến bên bàn tròn, vừa vuốt râu vừa mỉm cười quan sát các vị khách ngồi trước bàn.

Ông lão có gương mặt phúc hậu. Trong mắt ông, lúc này quanh bàn là một bầy hồ ly lớn nhỏ, lông đủ màu, đang ngồi trên ghế và ghế đẩu. Bọn chúng dùng đôi chân vụng về cầm đũa, liên tục gắp thức ăn trên bàn.

Dù bộ dạng ăn uống có phần kỳ quặc, nhưng bầy hồ ly lại giữ thái độ cẩn trọng, hơn nữa yêu khí của chúng cũng rất ôn hòa, không hề có chút tà khí hay sát khí nào.

'Thật thú vị, thật thú vị, những yêu quái thế này, đáng lẽ nên cho Kế tiên sinh nhìn thấy mới phải.'

Hồ nữ bên cạnh Hồ Lý vừa phồng má nhai miếng thịt gà, vừa húp một chén canh gà "ừng ực". Bất chợt, nàng cảm thấy điều gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn về phía bên cạnh thì mơ hồ thấy một ông lão râu tóc màu trắng đang đứng bên cạnh mình, liền nhẹ nhàng huých khẽ Hồ Lý.

"Đại gia gia, đại gia gia, ngài có nhìn thấy không?"

"Thấy cái gì cơ?"

Phản ứng đầu tiên của Hồ Lý là ngoảnh lại nhìn bức tượng thần trong nhà nông phu, sau đó y mới đảo mắt nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy gì khác thường.

"Thấy..."

Hồ nữ mở to mắt, hơi thở dồn dập, vừa thốt lên vài lời đã im bặt, vì ông lão râu trắng dường như đã chú ý đến nàng và đang đứng ngay trước mặt nàng.

"Tiểu hồ ly, ngươi có thể nhìn thấy lão phu sao?"

"Vâng, vâng, đúng vậy..."

Ông lão mỉm cười, dứt khoát hiện rõ hình hài. Đây chính là Tần Tử Chu, nhưng chỉ là một tia phân thân của ông ở đây mà thôi.

Sự xuất hiện của Tần Tử Chu tất nhiên đã khiến đám hồ ly kinh hãi. Bọn chúng lập tức dừng ăn, vài con còn bị nghẹn, phải vỗ ngực để thở.

"Ta thấy bầy linh hồ các ngươi thật thú vị. Cái tướng ăn uống thế này chắc là đã lâu không được một bữa no đúng không? Các ngươi thật sự đến từ Đại Trinh à?"

Hồ Lý bất giác liếc nhìn về phía nhà bếp, nơi đôi vợ chồng vẫn đang tất bật xào nấu. Thấy vậy, Tần Tử Chu cười nói.

"Vợ chồng họ Lưu sẽ không để ý đến nơi này, cũng không đến đây vào lúc này đâu. Các ngươi cũng không cần sợ hãi. Lão phu họ Tần, thích cứu người hơn là hại người. Yêu khí của các ngươi trong sáng, không tà ác, lão phu sẽ không làm khó các ngươi."

"Bẩm lão tiên sinh, thực ra chúng ta đến từ Tổ Việt. Chỉ là thời gian gần đây, chúng ta phát hiện ra nếu tự xưng là người Đại Trinh thì sẽ thuận lợi hơn..."

"Ừm."

Tần Tử Chu đưa mắt nhìn Hồ nữ bên cạnh Hồ Lý vài lần, rồi tập trung quan sát Hồ Lý kỹ lưỡng, đột nhiên hỏi.

"Các ngươi đang tìm Đỉnh Phong Độ phải không?"

Lời này tựa như thiên âm khiến Hồ Lý và bầy hồ ly trở nên phấn chấn. Bọn chúng vốn đang băn khoăn vì không biết tìm Đỉnh Phong Độ tại Nguyệt Lộc Sơn như thế nào. Cả đám nhìn Tần Tử Chu với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.

"Lão tiên sinh, ngài biết làm sao để đến được Đỉnh Phong Độ không? Chúng ta muốn đi xa hơn, muốn đến những châu khác, muốn tìm một nơi mà mình mong ước..."

Tần Tử Chu vuốt chòm râu dài, nhìn Hồ Lý. Những con hồ ly này đạo hạnh còn thấp mà đã có hiểu biết như vậy, không những biết đến những châu khác, mà còn biết đến Đỉnh Phong Độ nữa ư?

"Nhìn các ngươi đạo hạnh không cao, nhưng hiểu biết không ít. Nơi các ngươi mơ ước là ở đâu?"

Hồ Lý cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại.

"Trước đây, trong mơ, ta thấy ở một vùng đất xa xôi bên kia biển có một thánh địa của hồ tộc, dường như thiên ngoại còn có thiên địa, có linh sơn, có hồ tiên tu luyện... Sau khi tỉnh mộng, cảnh tượng đó cứ mãi quanh quẩn trong lòng. Cuối cùng, vì gặp phải một số rắc rối, chúng ta quyết định ra đi. Trên đường đi cũng trải qua không ít gian khổ, mới biết được ở đây có một bến thuyền của tiên nhân không giết hại yêu quái, có thể đến các châu khác, nên chúng ta tới thử vận may..."

"Ồ..."

Tần Tử Chu khẽ gật đầu. Ông đã nghe Kế tiên sinh nói qua về nơi gọi là thánh địa hồ tộc. Ông lão cũng không hứng thú so đo lời này là thật hay giả, chí ít thì việc muốn đến thánh địa hồ tộc có lẽ là thật.

“Thánh địa mà ngươi nói có lẽ chính là Ngọc Hồ Động Thiên, ở vùng núi Thiển Thương thuộc Tây Vực Lam Châu..."

Trong khoảnh khắc này, lòng Hồ Lý như có luồng điện chạy qua. Trước đây, Kế tiên sinh từng nói rằng nếu tìm không ra Đỉnh Phong Độ thì cứ thử đi dạo quanh chân núi, dường như là đã dự đoán được khoảnh khắc này.

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy! Thì ra là ở vùng Tây Vực Lam Châu, ở ngọn núi Thiển Thương ấy! Nhờ có lão tiên sinh chỉ dạy, chúng ta mới hiểu rõ được điều này!"

Hai lần "thì ra" của Hồ Lý mang hai ý nghĩa khác nhau, nhưng cả bầy hồ ly và cả Tần Tử Chu cũng không nhận ra. Chỉ thấy y vội vàng lau sạch dầu trên tay lên bàn, đứng lên, rồi cung kính cúi đầu trước Tần Tử Chu.

"Tiểu hồ đa tạ lão tiên sinh đã chỉ bảo!" "Đa tạ lão tiên sinh đã chỉ bảo!"

Các hồ ly khác cũng đồng loạt rời khỏi chỗ, cúi đầu cảm ơn Tần Tử Chu. Ông lão chỉ mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng có chút kỳ lạ, tuy nhiên không thấy khó chịu chút nào.

Đôi vợ chồng nông dân dường như không hề nhận ra sự kỳ lạ của các vị khách. Họ cũng khá nhiệt tình, ngoài các món ăn đã thỏa thuận còn làm thêm vài món nữa để đãi khách một bữa no nê. Sau khi tiễn khách ra về, cả hai tuy mệt lả nhưng số tiền nhận được cũng đủ làm họ vui vẻ một hồi lâu. Người vợ thậm chí còn thắp một nén nhang, cung kính dâng lên trước bức tượng trong phòng khách.

Miệng bà không ngừng khấn cầu: "Thần quân, thần quân, phù hộ phát tài..."

Nghe vậy, Tần Tử Chu đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy bất lực. Ông đâu phải thần tài phát lộc, chỉ đưa mắt dõi theo hướng đám hồ ly đã rời đi. Trong lòng ông cảm nhận rằng bầy hồ ly này không đơn giản chút nào.

"Trần gian này lại có thêm không ít linh hồ nữa rồi..."