Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 701: Ưu thế vốn có của lão Ngưu



Ở trên bến Đỉnh Phong đương nhiên sẽ phải tuân thủ quy củ do Nguyệt Lộc sơn đề ra - điểm này đối với Uông U Hồng là điều hiển nhiên. Y cũng tin tưởng đồng bọn của mình, ngoại trừ lão Ngưu, thế nên y chỉ cần trông chừng lão Ngưu là được.

Theo thói quen trước kia, Uông U Hồng vẫn vô thức tìm kiếm phàm nhân trên bến Đỉnh Phong, nhưng không dám hành động quá lộ liễu. Dù sao đi nữa, cũng bởi vì chuyện này mà y đã gặp Kế Duyên hai lần; lần thứ hai còn suýt phải bỏ mạng.

Hai người bước tới một tửu lâu do người phàm kinh doanh. Trước cửa đang có ba người với vóc dáng cao gầy, ăn mặc có chút giống nhân sĩ giang hồ. Vừa nhìn thấy Uông U Hồng, ba người lập tức tỏa sáng hai mắt, biết rõ đây chỉ là phép biến hóa phổ thông của y. Đi bên cạnh là một người đàn ông nông dân chất phác, chắc hẳn là nhân vật được nhiều thành viên chủ chốt trong Thiên Khải Minh tiến cử, một đầu Ngưu yêu rồi.

“Ra mắt Hồng gia, ra mắt Ngưu gia!”

Không đợi lão Ngưu cùng Uông U Hồng đi tới, ba kẻ này đã cùng chắp tay hành lễ với hai người. Uông U Hồng chỉ nhẹ gật đầu, không nói gì, mà lão Ngưu lại thích thú nhìn ba người rồi quay sang châm chọc Uông U Hồng.

“Hắc, quý cô nương cũng chảnh quá đấy! Lão Ngưu ta đói bụng rồi, có rượu và thức ăn không?”

Ba người cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt không cảm xúc của Uông U Hồng thì vội vàng nói với lão Ngưu.

“Có, có, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ rượu và thức ăn. Ngưu gia, Hồng gia, mời vào!”

“Vậy còn không mau đi, đứng đây làm gì, vào đi.”

Lão Ngưu hùng hổ đi trước, lúc đi ngang qua ba người còn đưa tay trực tiếp nắm cổ áo một người kéo vào, cứ như vậy dẫn mọi người vào tửu lâu.

Quả nhiên đúng như lời ba người nói, tại một góc của quán rượu đang bày hai cái bàn lớn, trên bàn có rất nhiều đồ ăn nóng hổi, còn có linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển. Đồ ăn không chỉ thơm ngon đẹp mắt, mà còn chứa đầy linh lực.

“Ồ, đồ ăn lại sinh ra linh khí, không tệ nha! Ngoại trừ ngẫu nhiên có được tiên quả, lão Ngưu ta chưa bao giờ ăn loại này...”

“Hắc hắc hắc, Ngưu gia, ngài thích là dược. Tiểu nhân biết hai vị sẽ đến nên đã chuẩn bị thật tỉ mỉ...”

Một gã nam tử cao gầy tiến lại bên cạnh lão Ngưu cười xòa, lão Ngưu tươi cười quay lại nhìn gã. Đột nhiên, lão Ngưu vung tay tung một quyền như búa bổ vào gã nam tử. Hành động này vượt quá sức dự liệu, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả gã nam tử cũng không kịp phản ứng.

“Rầm...” “Rầm...”

Quán rượu khẽ rung động. Nam tử cao gầy bị lão Ngưu nện một quyền nằm ngửa trên mặt đất, nửa thân trên lún xuống sàn nhà, thân người gã run rẩy một hồi. Tuy rằng không đến mức mất mạng nhưng rõ ràng gã bị kinh hãi cùng thương tổn không nhẹ.

“Ngươi đang đùa với ta sao? Biết rõ ta là trâu mà còn gọi nhiều đồ mặn như thế, sao không gọi đồ chay? Tức chết đi mất! Nếu không phải quý cô nương kia nói đây là Tiên gia chi địa, cần phải kiềm chế, thì lão Ngưu ta đã bóp chết ngươi rồi.”

Động thái của lão Ngưu làm Uông U Hồng sợ hãi cực độ. Y trực tiếp xuất thủ bắt lấy cánh tay của lão Ngưu, trên người pháp lực vận chuyển, phòng ngừa lão Ngưu bạo khởi lại tung thêm một cước.

“Ngưu gia, được rồi, được rồi! Hai người các ngươi còn không mau đi gọi chút rau quả tươi, nhớ là phải đầy đủ linh khí. Còn nữa, đỡ gã dậy đi, nhanh lên!”

Hai người còn lại nhanh chóng đỡ gã nam tử đang ăn trầu bằng mũi đứng dậy, sau đó bước nhanh tới quầy hàng.

Cảnh tượng này không chỉ khiến Uông U Hồng cùng ba tên đồng bọn sợ hãi, mà cũng khiến những người xung quanh trong ngoài tửu lâu cảm thấy hoảng hốt. Một vài nhân vật có chút tu vi liếc nhìn lão Ngưu, lúc này hai mắt lão Ngưu tràn ngập tia máu, không kiêng dè gì mà trừng mắt nhìn xung quanh.

“Nhìn cái gì? Ta đang giáo huấn tiểu bối, các ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Muốn đánh nhau phải không?”

“Bình tĩnh, Ngưu gia, bình tĩnh!”

Uông U Hồng đang thật sự sợ hãi. Y vừa nhẹ nhàng khuyên bảo lão Ngưu, vừa hành lễ tạ lỗi với mọi người xung quanh.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Bằng hữu của ta là mãng phu nơi sơn dã, tính khí vốn nóng nảy lại không có học qua kinh văn lễ nghi gì. Một chút mâu thuẫn này tự chúng ta sẽ giải quyết...”

Giảng giải với mọi người xong, Uông U Hồng quay ra dặn dò với chưởng quỹ.

“Chưởng quỹ yên tâm, bọn ta sẽ bồi thường thiệt hại.”

Có thể mở tửu lâu trên bến Đỉnh Phong, chưởng quỹ chắc chắn có mối quan hệ với Nguyệt Lộc sơn. Uông U Hồng đương nhiên biết điều này; y sẽ không đi quá giới hạn, cũng đảm bảo mục đích bọn họ tới bến Đỉnh Phong được giữ kín.

Chưởng quỹ mỉm cười gật đầu; những người xung quanh cũng không còn chú ý tới bọn họ nữa. Lúc này, Uông U Hồng mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cánh tay đang giữ chặt lão Ngưu cũng buông lỏng không ít.

Lão Ngưu lúc này đã thu liễm lại nộ khí. Trong mắt Uông U Hồng, có vẻ như tên Ngưu yêu này đã nhận ra vừa rồi bản thân hơi quá đà.

“Ài, quý cô nương, vừa rồi lão Ngưu ta xác thực có chút kích động, ha ha ha ha ha… có vẻ như không có gì đáng ngại.”

“Ngươi.... Ngưu gia, chúng ta là đồng đạo, nên tôn trọng lẫn nhau. Dù đạo hạnh của ngươi có cao, vừa rồi ngươi hành xử cũng thái quá rồi, hơn nữa nơi này...”

“Được rồi được rồi, lần sau ta sẽ nhẹ tay chút!”

Uông U Hồng nhịn không được thiếu chút nữa đã văng tục. Lão Ngưu cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, lạnh lùng ngồi xuống liếc mắt nhìn Uông U Hồng trước mặt.

‘Hừ, tôn trọng lẫn nhau! Lão Ngưu ta nếu không phải đã từng nghe Kế tiên sinh kể việc ngươi vì thoát thân mà không tiếc bán đứng cả đồng bọn, không chừng hiện tại ta đã bị ngươi lừa gạt rồi!’

Lúc này ba, người kia cũng đã quay trở lại. Nam tử bị Ngưu Phách Thiên nện một đòn có gương mặt đỏ thẫm. Đó cũng không phải do gã xấu hổ thẹn thùng gì, mà do đòn đánh vừa rồi không hề đơn giản, thế nên đã khiến gã ta bị nội thương.

“Ngưu, ngưu gia, chúng ta vừa gọi thêm chục món chay, trái cây rau quả đều có...”

“Tốt rồi, tốt rồi! Lão Ngưu ta vừa rồi phản ứng có hơi quá đáng, các ngươi ngồi đi, ngồi đi!”

Lão Ngưu vẫy vẫy tay khiến ba người dù vẫn còn đang tức giận, nhưng cơ bản là vẫn e ngại nhiều hơn. Thiên Khải Minh có rất nhiều quái nhân; người trước mặt hiển nhiên chính là một trong số đó. Chọc giận thì bọn họ cũng chẳng quan tâm đồng minh hay là không, thế nên nhịn một chút vẫn tốt hơn.

Ngưu Phách Thiên nhếch miệng cười, cũng không chào hỏi gì, trực tiếp cầm đũa gắp rau quả trên bàn bắt đầu ăn.

Lão Ngưu đương nhiên không phải yêu quái thuần túy ăn chay. Gã biết địa phương mình ở cũng không phải đất lành thanh tịnh gì; việc gã tuyên bố ăn chay cũng chính là một phương pháp bảo hộ. Sau này nếu có phải tham gia ‘Nhân yến’ thì cũng có thể khéo léo từ chối, gặp lại Kế tiên sinh cũng không có vướng mắc gì.

Đối với sự tình này, Lục Sơn Quân không có lý do chính đáng như lão Ngưu, nhưng Lục Sơn Quân có tâm tư thanh khiết. Khi bắt buộc phải làm vài việc trái với lương tâm, y cũng có thể tự thấu triệt tâm tính, không lưu lại mối bận trong lòng.

Lão Ngưu ăn củ cải trắng hầm, lại nhớ tới lời nói lúc trước của Lục Sơn Quân: “Tình cảnh hiện tại của chúng ta giống như ngó sen trong đầm lầy vậy. Mặc dù bề ngoài nhiễm bùn đất, chỉ cần có nước chảy qua là ngó sen lại trắng.”

Lão Ngưu nhìn ra được lời nói cùng tâm cảnh của Lục Sơn Quân lúc đó trong ngoài như một, không khỏi có chút bội phục, thừa nhận bản thân ở điểm này còn kém xa đối phương.

Trong lúc ăn, lão Ngưu cuối cùng không gây thêm phiền phức gì nữa; thần kinh căng thẳng của Uông U Hồng nhẹ thả lỏng một chút, bắt đầu nói một ít chính sự.

“Lần này chúng ta lưu trú tại bến Đỉnh Phong một thời gian, sau này còn có thêm người tới đây, đến lúc đó sẽ hội ngộ cùng đi Linh châu. Hiện tại, chúng ta cần phải tăng cường việc dạo chơi trong các buổi chợ phiên tại bến Đỉnh Phong. Nếu gặp thứ gì nghi là ‘cổ huyết cổ khí’ thì phải tìm cách thu về; nếu thấy thứ gì có thể chế tạo được cũng cần lưu ý tìm hiểu kỹ càng. Nhớ kỹ, hiện tại Nguyệt Lộc sơn nghiêm ngặt hơn rất nhiều, không được chủ quan!”

"Đã rõ Hồng gia!” “Chúng ta nhất định sẽ cẩn thận!”

Uông U Hồng nhìn về phía lão Ngưu. Gia hỏa có bộ dạng nông dân này đang liên tục gắp rau quả lùa vào miệng. Cảm nhận được ánh mắt của Uông U Hồng, lão Ngưu bĩu môi.

“Được rồi, được rồi, ta sẽ nghiêm túc làm nhiệm vụ.”

“Không cần, chỉ cần ngươi không tự nhiên nổi cáu là đang giúp bọn ta rồi. Ngươi không được tùy ý chọc vào người ở đây, nhất là tu sĩ chính đạo. Có câu sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên!”

“Biết rồi, biết rồi. Ngươi suốt ngày nói đạo lý, chả khác gì mấy gã tu tiên...”

Nói đến đây, lão Ngưu bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt lướt qua ba người bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Uông U Hồng. Uông U Hồng cảm thấy khó chịu toàn thân, thậm chí nổi cả da gà.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

“Ta nói, quý cô nương này! Lão Ngưu ta nhìn không ra chân thân ngươi là cái gì. Ngươi liệu có phải là tiên tu thâm nhập vào nội bộ Thiên Khải Minh?”

Lúc nói lời này, ánh mắt lão Ngưu cực kỳ nghiêm túc, một đôi mắt trâu hơi hơi nheo lại. Ba tên yêu quái bên cạnh đều cúi thấp đầu ăn uống, không dám nói lời nào.

Vẻ Mặt Uông U Hồng không chút biến sắc, cười lạnh vài tiếng mà không nói thêm cái gì. Đầu óc tên yêu quái này đúng là không bình thường, thứ vớ vẩn như vậy cũng nghĩ ra được.

Lão Ngưu cũng chẳng có quan tâm đến việc này; thấy không có ai để ý, gã lập tức tỏ ra chán nản, tiếp tục ăn rau uống rượu.

Chỉ là sâu trong ánh mắt của lão Ngưu hiện ra một tia trào phúng mỉa mai.

Lục Sơn Quân trước đây cũng từng nói, lão Ngưu bẩm sinh mang dáng vẻ khờ khạo chất phác chính là một ưu thế cực lớn. Hơn nữa giả vờ khờ khạo cũng dễ hơn rất nhiều so với giả ngu.

...

Hiện tại trên bến Đỉnh Phong, Hồ Lý tựa hồ như là mất phương hướng. Gã dẫn theo đám hồ ly lang thang khắp nơi, gặp người nào có vẻ ngoài nhu hòa một chút sẽ lấy hết can đảm hỏi đường đến Tây Vực Lam châu cùng một chút thông tin về Ngọc Hồ động thiên, chỉ có điều là cũng không có nhiều người biết.

Lúc này, Uông U Hồng, lão Ngưu cùng những người khác vừa mới ăn xong. Cả đám đang đi ra khỏi tửu lâu. Trên bàn đồ ăn rau quả các món chay đều bị dọn sạch sẽ, chỉ có các món thịt là vẫn còn nguyên.

Đây coi như là hiệu quả mà lão Ngưu không tự ý thức được, ngay cả Uông U Hồng cũng không động đến thịt. Bọn họ đương nhiên cũng không thích ‘ăn cỏ’, chỉ là có chút sợ hãi lão Ngưu, nên trước mặt gã thì vẫn giả vờ ‘ăn cỏ’.

“Mấy vị, các ngươi có biết Ngọc Hồ động thiên ở Tây Vực Lam châu không? Chúng ta muốn tới đó thì phải đi như thế nào?”

Vừa đúng lúc, Hồ Lý tình cờ đụng phải đám người lão Ngưu nên trực tiếp mở lời hỏi đường.

Trong mắt Hồ Lý, đây là một loại cảm giác phúc chí tâm linh. Đi một vòng đến đây tự nhiên nhìn thấy một nam tử nông gia hiền lành chất phác, lời nói của Hồ Lý cũng tự nhiên mà nước chảy mây trôi.

"Ngọc Hồ Động Thiên?”

Lão Ngưu nhìn Uông U Hồng ở bên cạnh, người sau lập tức lên tiếng.

“Ngươi hỏi Ngọc Hồ Động Thiên làm gì? Sao lại đi hỏi chúng ta?”

“À, thì… Chỉ là, ta chỉ là muốn hỏi chút thôi. Mấy người ở đây ai cũng có khí tức đáng sợ. Ta thấy vị đại ca này nhìn có vẻ lương thiện chất phác, hẳn là dễ nói chuyện nên tới hỏi một chút...”

Lời nói của Hồ Lý khiến Uông U Hồng cùng ba yêu quái bên cạnh đều nín lặng, lão Ngưu hiền lành dễ nói chuyện???

“Vấn đề này ngươi nên hỏi tri sự của Nguyệt Lộc sơn đang túc trực trên bến Đỉnh Phong. Chính là tòa đại sảnh ở bên kia, ngươi đi vào hỏi là được rồi.”

“Cái này, bên kia có nhiều cấm chế cùng phù lục, chúng ta không dám qua đó...”

Quả nhiên là một đám hồ ly chưa trải sự đời. Yêu khí trên thân hồ ly này trong sạch như vậy, đâu cần phải e ngại cấm chế. Cũng khó trách nhiều người tu hành xung quanh không có ác cảm với bọn họ. Uông U Hồng thầm nghĩ, híp mắt cười nói.

“Cứ đi qua đi, bọn họ sẽ không làm gì các ngươi cả. Còn về chi phí, các ngươi chỉ là tiểu hồ yêu, có lẽ sẽ được miễn.”

“Hả? Ngươi, làm sao ngươi biết chúng ta là hồ yêu?”

Hồ Lý kinh ngạc kêu lên một tiếng; mười bốn hồ ly xung quanh cũng đều sợ hãi, cùng một chỗ lui về phía sau vài bước.

“Ha ha ha ha ha...”

“Hắc hắc hắc hắc...” “Mấy tên tiểu yêu này ha ha ha ha ha...”

“Thú vị, thú vị, ha ha ha...”

Không riêng gì lão Ngưu, Uông U Hồng và những người tu hành xung quanh đi ngang qua cũng không khỏi bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ giật mình và ngây thơ của mấy con hồ ly này. Điều này cũng khiến cho đám hồ ly không hiểu sao tự nhiên có được rất nhiều hảo cảm.