Thật đáng tiếc, những con thuyền đi từ bến đò tiên nhân đến các nơi khác không phải muốn có là có ngay được. Thuyền xuyên giới vực không phải phương tiện di chuyển công cộng, thế nên không có lịch trình và trạm dừng cố định.
Khi Hồ Lý và những con hồ ly khác mạnh dạn bước vào đại sảnh xử lý sự vụ các giới trên núi Nguyệt Lộc, thì thông tin mà họ nhận được lại khiến cả nhóm càng thất vọng hơn.
“Tiên trưởng, ngài cũng không biết sao?”
Cả nhóm Hồ Lý và bầy hồ ly đứng trước mặt tri sự của núi Nguyệt Lộc, mười lăm khuôn mặt đều rõ ràng viết lên hai chữ “thất vọng”, khiến mọi người xung quanh và một vài tu sĩ núi Nguyệt Lộc không thể nhịn được cười. Dù những con hồ ly này đều có hình dạng của người trưởng thành - nhưng trong mắt họ - chúng quả thật là những “đứa trẻ”. Đặc biệt là sự thuần khiết trong sáng ấy, ngay cả những người tu tiên như họ nhìn cũng ưng mắt.
Tri sự núi Nguyệt Lộc đang trực ban hiện tại là một tu sĩ có vẻ ngoài như một lão nhân râu ngắn; vừa thấy đám hồ ly như vậy, ông ta cười đáp.
“Thuyền vượt giới các cõi dù sao cũng là bảo vật của các thánh địa tiên môn, mà họ cũng không cần phải dựa vào việc này để kiếm tiền. Dù mỗi năm sẽ đi một số nơi, nhưng chỉ là để tạo sự thuận tiện cho sư môn và đạo hữu của mình. Núi Nguyệt Lộc chúng ta không đến mức ép buộc họ phải lập trước bảng danh sách tuyến đường. Chủ yếu là, đợi khi các loại phương tiện vượt giới cất cánh ở các nơi tương ứng - lúc họ chuẩn bị trạm dừng dọc theo tuyến đường - thì tự nhiên sẽ nhận được cảm ứng, từ đó sẽ xuất hiện thông tin sơ bộ về ngày tháng trên bảng phản hồi.”
Tri sự núi Nguyệt Lộc vừa nói, vừa chỉ vào những biển bảng hiệu treo trên tường trong đại sảnh.
Dù những con hồ ly này không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng phần nào nhận biết được hàm nghĩa của vị lão tiên nhân này. Về cơ bản, muốn đi ngay đến Tây Vực Lam Châu là chuyện không khả thi.
“Thôi, cũng không biết phải bao lâu nữa…”
“Đúng vậy, nơi này thật là đáng sợ. Hơn nữa, chúng ta cũng không đủ tiền…”
“Hay là chúng ta đi làm thêm đi. Ta thấy bên kia có khá nhiều cửa hàng của người phàm cũng đang tuyển người.”
“Vậy có được không? Tại sao lại không được chứ? Nếu không được thì tiền công ít hơn một chút, bao ăn ở là được rồi mà?”
Một vài con hồ ly đang thảo luận, còn những con hồ ly khác rõ ràng là cũng đang nung nấu ý định này. Tình cảnh trước mắt cũng khiến một vài tu sĩ núi Nguyệt Lộc mỉm cười thầm hiểu. Bọn họ hiếm khi trông thấy các loại yêu quái như vậy. Nếu không phải chúng thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu, thì với cái sự trong sáng và ngây thơ ấy, ai nấy đều nghi ngờ là bọn hồ ly này chắc chắn đã được một vị cao nhân nào đó dạy dỗ.
Và lúc này, cuộc bàn luận của Hồ Lý và những người khác cũng đã có kết quả, vẫn là Hồ Lý ra kết luận dứt khoát.
“Được rồi, cứ làm như thế đi. Hãy tìm một cửa hàng phù hợp, chúng ta đi kiếm tiền, sống cẩn thận ở đây. Chờ khi có chuyến đò thích hợp, chúng ta lại đến Tây Vực Lam Châu!”
“Đúng! Chính là vậy. Cứ làm như thế!”
Phải nói rằng, cách đối đáp của những con hồ ly này đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ những con chữ nhỏ kia. Lúc Kế Duyên ở trang viên họ Vệ, đám chữ nhỏ và con hạc giấy quả thực đã được thả ra tự do, thế nên những cuộc đối thoại quái dị của bọn chữ nhỏ đã dần dần tiêm nhiễm vào người nhóm hồ ly này.
Sau khi quyết tâm, bọn hồ ly vẫn không quên phép tắc, dưới sự dẫn dắt của Hồ Lý, cùng nhau hành lễ với các tu sĩ núi Nguyệt Lộc.
“Đa tạ tiên trưởng đã chỉ bảo; chúng ta sẽ thường xuyên đến đây theo dõi thông tin!”
“Đa tạ tiên trưởng!”
Hành lễ xong, những con hồ ly này lần lượt quay người; các tu sĩ núi Nguyệt Lộc ở phía sau nhìn nhau cười, để rồi có một lão nhân ở giữa cuối cùng cũng lên tiếng.
“Xin chờ một chút.”
Chân của những con hồ ly khựng lại, chúng cẩn thận quay đầu, xong cũng không cảm thấy có bất cứ một dạng ác ý nào ở đây. Trái lại, ông lão kia còn lấy ra một tấm lệnh bài rồi đưa vật này cho Hồ Lý.
“Cầm lấy đi! Có lệnh bài này, các ngươi tìm việc làm sẽ dễ dàng hơn nhiều, cũng an toàn hơn.”
Hồ Lý vô thức dùng hai tay nhận lấy tấm lệnh bài; mặt trước và mặt sau đều có ký tự; mặt sau ghi là: “Trăng trên ngọn liễu, ngay đỉnh Lộc Minh”; còn mặt trước khắc rằng: “Lộc Minh Bính Nhị”.
“Đa tạ tiên trưởng ban lệnh!”
“Đi đi. Khi nào các ngươi rời đi thì nhớ trả lại cho ta là được.”
Đám hồ ly rối rít cảm ơn một hồi, khó mà ngăn được vẻ mừng rỡ trên gương mặt. Chúng vui mừng đến nỗi nhảy nhót tưng bừng, cơ mà miệng mồm thì có kẻ bảo đói, có kẻ lại than buồn ngủ.
Chờ những con hồ ly rời khỏi đại sảnh, nhóm người của núi Nguyệt Lộc mới cười thành tiếng.
“Khà khà khà… Những con hồ ly này quả thật thú vị!”
“Đúng vậy, sinh ra là yêu quái, lại trong sáng ngây thơ, đây mới đúng là linh hồ chứ!”
“Không sai! Nghĩ đến chuyện Ngọc Hồ Động Thiên kia chính là thánh địa của Hồ tộc, nếu thực sự có thể hội tụ được linh hồ dạng này, vậy cũng không thẹn với danh xưng.”
Những lời trong đại sảnh thế này, đám hồ ly kia cũng không thể nghe thấy. Tuy nhiên, vẻ mặt vui vẻ khi chúng rời khỏi đại điện núi Nguyệt Lộc lại bị Uông U Hồng và những kẻ hữu tâm bên ngoài nhìn thấy được.
Chỉ là, ai nấy đều có tâm tư riêng. Về phần lão Ngưu, gã cũng nghĩ thầm, nếu Kế tiên sinh mà thấy những con hồ ly này, chắc hẳn cũng sẽ rất hứng thú.
……
Dần dần, hè qua thu đến, còn Kế tiên sinh trong miệng mọi người cũng đã đi khắp nơi ở vùng đất Tổ Việt trong nửa năm. Trận chiến quan trọng đối với cả Đại Trinh và Tổ Việt cũng đã sắp kết thúc.
Quân đội Đại Trinh có thế như chẻ tre, đã vượt qua Vĩnh Định quan, tiến vào lãnh thổ Tổ Việt, nhưng lực chống trả của Tổ Việt càng ngày càng yếu dần.
Không chỉ ở trong mắt của Kế Duyên, mà trong mắt của khá nhiều hữu thức chi sĩ (người có tầm nhìn) của cả hai nước, đại thế thiên hạ cũng đã được hoạch định xong xuôi. Chuyện diệt quốc của Tổ Việt giờ chỉ còn liên quan đến tốc độ tiến quân và tốc độ thiết lập trật tự mới sau khi công thành của quân đội Đại Trinh mà thôi. Về lực kháng cự của Tổ Việt, trên thực tế là không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn lao cả.
...
Đứng trên đỉnh núi bên cạnh Vĩnh Định quan, Kế Duyên bấm ngón tay tính toán một hồi, cuối cùng mới nhìn về phía Bắc mà cười nhẹ, sau đó lại nhìn về phía Nam rồi khẽ híp mắt lại.
“Dường như Kế tiên sinh có gì đó phiền lòng nhỉ?”
Hồng Thịnh Đình, Sơn thần của núi Đình Thu, xuất hiện ngay bên cạnh Kế Duyên; trong tay ông ta còn cầm một ống trúc xanh biếc.
Kế Duyên quay mặt về phía Hồng Thịnh Đình, cười đáp.
“Quả thật có chút việc; trong nhà dường như sẽ có người sẽ đến tìm ta, giờ phải quay về một chuyến rồi…”
Nói đến đây, Kế Duyên dõi mắt nhìn vào ống trúc trong tay Hồng Thịnh Đình.
“Hồng sơn thần, ngài cầm vật gì thế?”
“Ồ, cái này à... Ha ha ha.”
Hồng Thịnh Đình cười nhẹ rồi nâng ống trúc lên, mở nút chai màu đỏ phía trên ra. Ngửi nhẹ một lần, Kế Duyên cười nói.
“Ta tưởng là rượu ngon nào, hóa ra chỉ là nước thôi!”
“Ha ha ha ha… Làm tiên sinh thất vọng rồi!”
Hồng Thịnh Đình cười lớn rồi lắc lắc ống trúc, sau khi đậy nút chai lại mới mở lời.
“Tiên sinh, Hồng mỗ biết tiên sinh thích rượu, nhưng trong tay không có rượu ngon, mà rượu tầm thường sao có thể tặng tiên sinh được. Còn về loại nước này…”
Hồng Thịnh Đình lắc nhẹ, nhìn về phía núi Đình Thu.
“Nước này chính là từ nơi trung tâm địa mạch của núi Đình Thu ta, là suối nước chảy ra từ bên dưới thạch nhũ linh sơn, vô cùng hiếm có khó gặp. Một ống nước trong tay Hồng mỗ này, chính là được tích lũy qua trăm năm đấy. Tuy không phải rượu, nhưng nếu tiên sinh dùng nước này để góp phần nấu rượu, cộng thêm phương pháp thích hợp, nhất định sẽ nấu ra được rượu ngon!”
Kế Duyên sáng mắt hẳn lên, lập tức nở nụ cười.
“Tốt lắm! Quả thật thú vị!”
Kế Duyên trực tiếp đưa tay nhận lấy ống trúc trong tay Hồng Thịnh Đình, ước lượng thoáng qua một chút.
“May mà không phải chỉ có mỗi một ống nhỏ thế này.”
“Ha ha ha ha ha! Tuy Hồng mỗ không có mấy món đồ hiếm thấy như Thiên Đấu hồ của tiên sinh, nhưng vẫn có một ít vật phẩm chất lượng cao cơ mà.”
“Như vậy, Kế mỗ xin đa tạ!”
“Tiên sinh khách khí rồi!”
Cầm lấy phần dây thừng của ống trúc, Kế Duyên bèn hành lễ với Hồng Thịnh Đình.
“Kế mỗ còn có chút việc, xin cáo từ.”
“Tiên sinh cứ tự nhiên!”
Hồng Thịnh Đình cũng đáp lễ, để rồi nhìn theo bóng lưng Kế Duyên cưỡi mây bay đi. Tiếp đó, lão lại lớn tiếng gọi theo.
“Kế tiên sinh, sau này nếu mà nấu được rượu ngon, nhất định phải để Hồng mỗ nếm thử!”
“Hồng sơn thần cứ yên tâm!”
Kế Duyên cười đáp lại, cầm ống trúc cân nhắc một hồi khi đang đạp mây bay đi, cuối cùng mới cất vật này vào trong tay áo.
Nấu rượu bình thường không cần quá nhiều nước, nhưng loại nước trong tay này lại có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ - theo một nghĩa nào đó, quả thật quý hơn rượu.
……
Cũng vào khoảng thời gian này, có một cô gái mặc áo màu hồng đào nhợt nhạt bước chân đến bên ngoài huyện Ninh An.
Nàng cầm một chiếc ô bằng giấy dầu trong tay, lại còn đeo theo một giỏ xách màu xám, đứng bên ngoài thành huyện Ninh An. Nhìn tòa thành quen thuộc, mặt nàng tràn đầy niềm vui. Đó chính là Tôn Nhã Nhã sau khi đã củng cố xong căn cơ tu hành.
‘Quê nhà vẫn yên tĩnh và xinh đẹp như vậy…’
Đến đây, Tôn Nhã Nhã đột nhiên trở nên căng thẳng hơn. Dù sao đi nữa, dù vẫn luôn trao đổi thư từ với gia đình, nhưng nàng cũng đã không về nhà qua nhiều năm, chẳng biết tình hình nhà cửa ra sao, cũng không biết người thân hiện tại và trong ký ức của mình có độ sai lệch xa đến nhường nào.
Mang theo sự lo lắng đó, Tôn Nhã Nhã bước vào cổng thành huyện Ninh An.
Vừa vào thành, tiếng rao bán tràn đầy sức sống càng ngày càng rõ ràng hơn. Hiện tượng này không chỉ không khiến Tôn Nhã Nhã cảm thấy ồn ào, mà càng thấy yên tĩnh hơn.
Hiện tại, Tôn Nhã Nhã đương nhiên càng thêm rạng rỡ, lại có tiên khí bồng bềnh quanh thân, nhưng sau khi vào thành thì cũng đã có một vài thao tác cần thiết để “che giấu” đi tiên khí rồi. Do đó, dù vẫn có rất nhiều người nhìn về phía nàng, nhưng vẻ ngoài của nàng cũng không gây ra sự chấn động nào quá to lớn.
Tôn Nhã Nhã không đi thẳng về nhà mình ở phường Đồng Thụ, mà rẽ vào hướng dẫn đến phường Thiên Ngưu. Khi còn chưa đến cổng phường, nàng đã ngửi thấy được một mùi thơm quen thuộc.
Đứng ở ngã ba đường xa xa, Tôn Nhã Nhã rưng rưng nước mắt khi nhìn thấy quầy hàng quen thuộc đầy kỷ niệm tọa lạc ngay trên đường phố phường Thiên Ngưu - nơi đó, có một ông lão hơi gù lưng đang tất bật.
Tuy Tôn Phúc đã già yếu, nhưng chân tay vẫn nhanh nhẹn, mà thân thể cũng khá khỏe mạnh. Lão ta vẫn dọn hàng ở vị trí quán cũ để buôn bán mỗi ngày, đồng thời cũng vẫn tuân thủ quy tắc của quán mì Tôn gia. Trước kia như vậy, hôm nay cũng như vậy.
Thời điểm hiện tại đã qua giờ ăn rồi, nên tại quán mì chỉ có một khách hàng gọi một bát canh mà thôi. Tôn Phúc vừa bưng khay gỗ, vừa dùng khăn lau sạch các mặt bàn khác, dọn dẹp phần bàn ghế bị bẩn do các khách hàng khác vừa ngồi qua.
Nhưng ngay một khoảnh khắc nào đó, Tôn Phúc dường như đột nhiên cảm nhận được gì đó, thế là ngẩng đầu lên, để rồi trông thấy một cô gái mặc áo đỏ đứng trước quầy hàng nhìn ông.
Tôn Phúc thầm vô cớ giật mình một cái, lắc đầu, rồi cẩn thận hỏi.
“Cô nương… cô muốn dùng gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tôn Nhã Nhã lập tức nghẹn lời, nước mắt tuôn trào ra ngay.
“Gia gia! Là Nhã Nhã đây! Là Nhã Nhã đây!”
Loảng xoảng...
Tôn Phúc run rẩy bờ môi, ngay cả cái khay trong tay cũng rơi xuống đất. Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng lão chỉ bật ra một câu đơn giản.
“Nhã Nhã… về rồi… Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”