Sau khi Táo Nương vui vẻ đồng ý, Cừu Phong, Bùi Chính và Luyện Bách Bình đương nhiên không có ý kiến gì. Cừu Phong đã từng ăn cá do Kế Duyên làm nên biết tài nghệ của Kế tiên sinh. Bùi Chính là sư phụ của Cừu Phong, cũng nghe đồ đệ kể lại chuyện này. Còn Luyện Bách Bình thì vốn đã có sự chuẩn bị. Lão không ngờ Kế tiên sinh không chỉ nhận quà mà còn được nếm thử cá do đích thân Kế tiên sinh nấu.
“Ba vị cứ đợi ở đây. Kế mỗ chuẩn bị làm cá đã.”
Kế Duyên thấy mọi người đều không có ý kiến, nói xong liền vung tay, thu mấy con cá bạc lớn trong suốt đang lơ lửng trên không vào bếp.
“Tiên sinh cứ tự nhiên! Nếu tiên sinh cần người giúp thì Luyện mỗ cũng có thể phụ việc bếp núc đấy. Ta không dùng đến pháp thuật thần thông đâu.”
Luyện Bách Bình nói mà có vẻ hơi thụ sủng nhược kinh. Kế Duyên chỉ lắc đầu, nói một câu “Không cần”. Hắn dặn Táo Nương tiếp đãi khách cho tốt, rồi một mình đi vào bếp.
Dù Kế Duyên đã vào nhà bếp, Luyện Bách Bình vẫn liên tục vuốt râu, tươi cười rạng rỡ. Ai cũng có thể thấy lão đang rất vui vẻ. Tuy nhiên, ông lão không vì Kế Duyên rời đi mà mất đi vẻ nghiêm chỉnh, vẫn giữ đủ lễ nghi với Táo Nương.
“Táo đạo hữu, trà mật ong này thơm ngát dễ chịu, linh vận tự nhiên, quả thật là trà ngon. Táo đạo hữu thật có tài nghệ pha trà!”
Luyện Bách Bình cũng thi lễ một cái với Táo Nương, nâng chén trà trên bàn nhấp một ngụm. Cừu Phong và Bùi Chính biết nữ tử ở trong nội viện của Kế tiên sinh không đơn giản, nhưng lại không có mặt dày như Luyện Bách Bình, nên chỉ gật đầu với Táo Nương, khen một câu “Trà ngon” rồi mới ngồi xuống.
“Không cần gọi ta là Táo đạo hữu gì cả, cứ gọi ta là Táo Nương như tiên sinh là được rồi. Nếu ngài thích trà thì cứ uống nhiều một chút. Bình thường tiên sinh chỉ tặng mỗi người một chén thôi, hôm nay cứ uống thoải mái.”
Ba người lại hành lễ cảm tạ Táo Nương. Táo Nương cười rồi ngồi xuống ghế đá còn trống, lấy một cuốn sách ra đọc. Dù bên cạnh có ba tu sĩ tiên đạo tu vi không thấp, nàng cũng không hề căng thẳng hay gò bó, thực sự là đang chân chính ở trong sự thanh tĩnh.
Luyện Bách Bình uống trà từng ngụm nhỏ, ánh mắt liếc từ Táo Nương sang cây táo lớn bên cạnh. Thân phận thật của nữ tử mặc áo xanh này đã quá rõ ràng rồi.
Bên phía nhà bếp, trên ống khói đã có khói bốc lên. Kế Duyên đang châm củi vào bếp lò bằng đất đã lâu không dùng tới. Nước trà của Táo Nương rõ ràng không phải là do củi lửa mới đun.
Đôi khi xuống bếp cũng là một thú vui đặc biệt, nhất là khi nguyên liệu thực sự tốt.
Đứng trước cái thớt gỗ, Kế Duyên vung tay một cái, một con cá bạc rơi xuống thớt. Con cá vẫn còn đang giãy dụa không ngừng. Vì bị tách ra khỏi dòng nước, nó cảm thấy không thoải mái, theo bản năng muốn nhảy vào chỗ có hơi nước gần đó, chính là nồi nước đang dần sôi bên cạnh.
Kế Duyên khẽ cười. Hắn cầm dao lên, dùng sống dao “bốp” một tiếng vào đầu cá, lập tức làm cho con cá vốn không thể bị ngất đi trở nên bất tỉnh. Sau đó, tay hắn giơ dao lên, chém một nhát vào đầu cá.
“Rắc~”
Âm thanh giống như đang cắt một cây rau xanh cứng cáp. Vết cắt ở đầu và thân cá kết thành một lớp sương trắng, và ở chỗ cắt chỉ có một đoạn xương sống, không hề thấy bất kỳ nội tạng nào.
“Cá ngon! Đã linh mà sinh xương, nếu cho ngươi thêm trăm năm nữa, Kế mỗ sẽ không ra tay.”
Thông thường, loại cá này do thủy chi tinh ngưng tụ mà thành, thường chỉ có hình cá chứ không phải là cá thật, ví dụ như không có nội tạng. Nhưng nếu thời gian đủ lâu và thực sự ngưng tụ thì cũng được coi là sinh linh thật sự.
Mà con cá trong tay Kế Duyên lại càng không đơn giản. Nó không chỉ đơn thuần là thủy linh, mà là sự kết hợp của thủy và mộc. Ngay cả với kiến thức hiện tại của mình, hắn cũng biết đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Có tất cả năm con cá, có con lớn con nhỏ. Kế Duyên cũng không định nấu hết. Hắn giữ lại hai con không lớn không nhỏ, xử lý ba con còn lại.
Muốn xử lý một nguyên liệu trân quý như vậy cũng cần có kinh nghiệm và thủ pháp nhất định, đặc biệt là đạo hạnh càng không thể thiếu. Với Kế Duyên, hắn có thể chế biến loại cá này như những con cá bình thường, tạo ra nhiều hương vị khác nhau. Nhưng nếu đổi thành người khác, rất có thể cá chết sẽ trực tiếp hòa tan vào trời đất. Có lẽ cách đơn giản nhất là nấu canh, làm được một nồi canh trông thì sạch sẽ nhưng thực chất chỉ giữ lại phần lớn là “nước”.
Nhưng cũng có cái thú vị ở chỗ, vì không phải sinh linh thật sự nên con cá này đã bị Kế Duyên xẻ làm tám mảnh, nhưng nó vẫn có thể động đậy và sức sống không hề giảm đi.
Sau khi Kế Duyên xử lý xong ba con cá, nồi bên kia cũng đã nóng lên. Hắn đổ dầu vào nồi, rồi vung tay đặt cả một con cá vào.
“Xèo xèo xèo…”
Tiếng dầu sôi vừa vang lên, hương thơm cũng theo đó lan tỏa. Con cá vừa nãy còn nhảy nhót cuối cùng đã không còn động đậy. Kế Duyên cầm muôi đảo, dựa vào cảm giác mà lần lượt bỏ các loại gia vị đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh vào, trong các loại nước chấm thông thường còn có cả mật ong hoa táo thơm nức.
Ba con cá, ba cách làm khác nhau, nhưng vẫn còn thiếu một loại gia vị. Vì thế khi bốn người ở ngoài sân người uống trà, người đọc sách, tiếng của Kế Duyên từ trong bếp truyền ra.
“Cừu tiên sinh, có thể đi mua một chút rau khô được không, đồ trong nhà đều đã mấy năm rồi.”
Táo Nương tu hành bên cạnh linh căn của mình, trong tình huống tạm thời không có bình cảnh rõ rệt, tu vi tự nhiên tiến bộ nhanh chóng. Lúc trở về, Kế Duyên đã biết Táo Nương bây giờ có thể hoạt động vượt ra ngoài phạm vi sân nhỏ này. Nhưng rõ ràng trong những năm vừa qua, nàng ấy chưa từng rời khỏi nội viện một lần nào, không phải là không thể, mà là không muốn.
Vì vậy, Kế Duyên cảm thấy vẫn nên nhờ Cừu Phong đi mua thì hơn, dù sao hắn cũng coi như rất quen thuộc với Cừu Phong rồi.
Nghe thấy lời Kế Duyên nói, Cừu Phong cười cười định đáp lời thì ông lão râu dài Luyện Bách Bình ở bên cạnh đã nhanh chân đứng lên trước.
“Kế tiên sinh, hà tất phải làm phiền Cừu Phong đạo hữu. Ngày hôm nay, rau khô bán ở toàn bộ huyện Ninh An thì gánh hàng của chàng trai trẻ ở đầu phố Đông là tốt nhất, nhưng rau khô ngon nhất toàn huyện Ninh An lại ở nhà họ Trần ở đầu phường Miếu Ti. Bây giờ vừa mới mở vại ra phơi, chính là lúc tươi ngon nhất.”
Luyện Bách Bình vừa nói vừa uống cạn chén trà, rồi rời khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa sân. Chỉ cần Kế Duyên không ngăn cản, lão ta sẽ thực sự chạy đi mua rau khô.
Kết quả chứng minh ông lão râu dài đã đoán đúng. Kế Duyên chỉ hơi ngẩn người trong bếp, nhưng không nói ra lời ngăn cản nào. Luyện Bách Bình mở cửa sân, còn không quên nói vọng vào trong.
“Luyện mỗ đi rồi sẽ về ngay, mọi người cứ yên tâm, nhất định sẽ không để cho nhà đó chịu thiệt đâu!”
Luyện Bách Bình bước ra khỏi cửa sân của Cư An Tiểu Các, bước chân nhẹ nhàng như một chàng trai trẻ. Có một câu nói gọi là “Trăm nghe không bằng một thấy” chính là miêu tả chân thực nội tâm của lão về Kế Duyên lúc này.
Đối với một người như Kế Duyên, thực ra dù Thiên Cơ Các đã bế quan động thiên, về lý thuyết không tiếp xúc với ngoại giới, nhưng vẫn biết được một số chuyện về hắn. Dùng một câu “cao thâm khó lường” để hình dung cũng không hề quá đáng, thậm chí tu vi của người này cao đến mức Thiên Cơ Các muốn tính toán cũng không có cách nào tính nổi.
Dù người của Thiên Cơ Các chưa ai từng tiếp xúc với Kế Duyên, nhưng càng hiểu rõ về Kế Duyên, trên dưới Thiên Cơ Các càng thêm kính sợ hắn. Thậm chí từ việc ban đầu mãnh liệt đề nghị tiếp xúc Kế Duyên, về sau lại có chút lo được lo mất, vừa muốn tiếp xúc lại vừa không dám tiếp xúc. Cho đến khi Ngọc Hoài Sơn truyền tin đến, lập tức tất cả các tu sĩ có chút bối phận ở Thiên Cơ Các đều trở nên kích động.
Luyện Bách Bình có tư cách được trực tiếp đi đến phía nam Vân Châu, không chỉ vì lão là người dũng khí đầy mình, mà còn là người đã trải qua mấy vòng tuyển chọn. Có cơ hội ở chung với Kế Duyên một thời gian như vậy, sao có thể không tận dụng cơ hội để thể hiện mình chứ?
Trong huyện Ninh An, Luyện Bách Bình cố gắng không dùng đến thần thông pháp thuật gì. Lão một đường nhanh chân tiến bước, đi ra khỏi phường Thiên Ngưu, xuyên qua các ngõ hẻm thẳng tiến đến phường Miếu Ti. Bước chân của ông ta, người trẻ tuổi chạy theo cũng chưa chắc đã đuổi kịp, nhưng nhìn lại vẫn có vẻ không nhanh không chậm.
Tiếng rao hàng dọc theo các con đường trong huyện không dứt bên tai. Luyện Bách Bình lần đầu đến huyện Ninh An, nhưng lại giống như hiểu rõ toàn bộ huyện Ninh An. Không cần hỏi ai, thậm chí không cần nhìn đường, rẽ trái rẽ phải đều là con đường gần nhất hoặc thích hợp nhất.
Rất nhanh, vị lão nhân râu dài này đã đến đầu phường Miếu Ti, đi vào một con hẻm bên trái, chính xác dừng chân trước cửa nhà thứ hai trong hẻm. Toàn bộ quá trình từ khi lão ra khỏi Cư An Tiểu Các đến bây giờ còn chưa đến thời gian nửa chén trà.
Ánh nắng chiều vừa bị một số ngôi nhà phía tây che khuất khiến cho rau khô đang phơi trong sân nhà họ Trần phủ trong bóng râm.
“Xong rồi xong rồi, phơi cũng gần được rồi, tối nay có thể ăn thử.”
“Ài, một vại dưa cải lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn có một bao nhỏ thế này, còn phải mang một ít cho mấy tỷ tỷ nữa.”
Trong sân, một bà lão và một hán tử trẻ tuổi đang thu dọn rau. Những rau khô này được phơi trên hai tấm phên tre rách, đang dần được gom lại. Một mùi thơm nhè nhẹ của rau khô ẩn hiện bay ra ngoài sân.
Ánh mắt Luyện Bách Bình lóe lên, đã nhìn ra hai tấm phên rau khô này mơ hồ có một loại vận vị đặc biệt. Đây là một cảm giác thần kỳ, tuy là những vật rất bình thường nhưng cũng có chỗ đặc biệt của nó. Có những thứ rất đơn giản, dù cách làm gần giống nhau, nhưng vẫn có người có thể biến mục nát thành thần kỳ, trong đó không chỉ có yếu tố con người, mà còn phải phù hợp với thiên số.
“Khụ khụ, vị lão phu nhân và chàng trai trẻ kia ơi, rau khô trong sân nhà các vị có thể chia cho lão phu một ít được không? Lão phu nhất định sẽ hậu báo.”
Hai người trong sân ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một ông lão râu dài, mặt mày hồng hào, mặc áo xám đang đứng ở đó. Lão mỉm cười nhìn bọn họ, hay nói đúng hơn là nhìn vào đống rau khô trên phên tre.
Ông lão này vừa nhìn đã thấy không bình thường, lão phu nhân và thanh niên trong sân nhìn nhau, người sau lên tiếng.
“Lão tiên sinh muốn bao nhiêu?”
“Không nhiều không nhiều, chỉ cần đủ một đĩa rau là được rồi.”
Chỉ có chút đó thôi sao? Người trẻ tuổi lập tức bật cười, từ chỗ rau khô trên phên cầm một nắm, đứng dậy đi về phía cửa sân.
“Lão tiên sinh có đồ đựng không?”
“Cứ đựng vào tay áo của ta đi, ta nắm chặt tay áo, sẽ không rơi ra đâu.”
Luyện Bách Bình kéo tay áo bên phải ra. Người trẻ tuổi cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa một nắm rau khô vào tay áo của lão.
“Đa tạ đa tạ, giá trị của rau khô này…”
“Lão tiên sinh không cần nói đến tiền bạc làm gì, chỉ là một nắm rau khô thôi mà, ra chợ mua cũng chẳng đáng mấy đồng, cứ coi như ta tặng cho tiên sinh là được.”
Người huyện Ninh An xưa nay luôn kính trọng những người có học thức Người trước mặt này nhìn thế nào cũng không phải là một ông lão bình thường, mà giống như một ông đồ.
“Ồ, vậy sao được chứ…”
Luyện Bách Bình ngoài miệng nói như vậy, sắc mặt mang ý cười nhưng lại không có động tác đưa tiền. Ngược lại ông ta còn tiến lại gần hơn một chút, nhỏ giọng nói với chàng thanh niên.
“Lão phu biết huynh trưởng của ngươi đang ở trong quân đội Đại Trinh, bây giờ đã theo quân đánh vào Tổ Việt rồi. Tiếp theo đây những lời lão phu nói, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được quên!”
Thanh niên hơi ngẩn người, ông lão này làm sao biết huynh trưởng của mình đang ở trong quân đội? Mà đánh vào Tổ Việt ư? Tình hình quân sự bây giờ ở đây còn chưa truyền đến mà.
“Hai ngày sau, huynh trưởng của ngươi nhất định sẽ có thư gửi về, đến lúc đó các ngươi nhất định phải lập tức tìm một ông thầy biết chữ viết giúp một bức thư nhà. Trên thư dặn dò huynh trưởng của ngươi, trong vòng một năm rưỡi, bên bờ biển Đông Hải Tổ Việt, nhà họ Trương có một đứa con phá gia chi tử, sẽ bán đi một món bảo bối trong nhà. Huynh trưởng của ngươi theo quân chinh phạt, có khả năng sẽ vừa vặn đánh đến bờ biển Đông Hải…”
“Nếu gặp được đứa con phá gia chi tử nhà họ Trương, hãy ba lần khuyên người đó, đừng bán bảo bối. Nếu người này hết lần này đến lần khác không nghe, thì hãy để huynh trưởng của ngươi nghĩ mọi cách, mượn tiền cũng được, cầm cố đồ vật cũng được, nhất định phải lấy được món bảo bối đó mang về nhà!”
Thanh niên bị ông lão trước mắt nói cho ngơ ngác cả người, chẳng lẽ đây là một người chuyên đi xem bói? Vì vậy vô thức hỏi một câu.
“Là bảo bối gì vậy?”
Luyện Bách Bình xoa râu không nói, hai nhịp thở sau mới mở miệng.
“Đó là chữ ‘Phúc’ do một cao nhân viết ra. Có thể lấy được thì lấy, nếu không gặp được hoặc để lỡ mất thì cũng không thể cưỡng cầu. Nhớ kỹ nhớ kỹ!”
“Được rồi, lời lão phu nói xong rồi, đa tạ một nắm rau khô này, xin cáo từ!”
Nói xong, Luyện Bách Bình hành lễ với người trẻ tuổi rồi bước đi theo con đường cũ.
Bên trong sân, lão phu nhân thấy con trai và ông lão kia đứng ở cửa sân lẩm bẩm hồi lâu, cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Con à, hai người nói gì vậy?”
“À… có ông thầy bói, nói lung tung một hồi…”
“Thế còn ngẩn ra làm gì, mau đến thu dọn rau đi, xem chừng trời sắp mưa rồi.”
“Vâng!”
Người trẻ tuổi gãi đầu, rồi quay lại cùng mẫu thân thu rau khô.