Luyện Bách Bình chỉ tốn vài câu nói đã lấy được một nắm rau khô từ người nhà họ Trần. Chưa đến nửa chén trà sau, lão đã quay về Cư An Tiểu Các. Sau khi chào hỏi mấy người trong viện, lão tự mình mang đến trước cửa bếp.
"Kế tiên sinh, rau khô đã lấy về, vừa đúng một nắm."
"Ừ, tốt, mang vào đi."
"Vâng!"
Luyện Bách Bình khẽ vẩy tay áo, giũ hết rau khô từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đón lấy rồi nâng trên tay đi vào bếp.
Phòng bếp của Cư An Tiểu Các chỉ có một cửa ra vào và một cửa sổ nhỏ, nhưng bên trong không hề tối tăm. Kế Duyên đang thái gia vị trên cái thớt gỗ cạnh bếp lò. Ngọn lửa trong bếp cũng đang cháy bập bùng.
"Tiên sinh, rau khô đây."
"Ừ, cứ để trên chậu gỗ, trải đều ra là được."
Luyện Bách Bình nhìn cái chậu gỗ không lớn không nhỏ ở trên bàn, bên trong còn lót một lớp vải mỏng, vừa đủ để nhét một con cá.
Lão làm theo chỉ dẫn của Kế Duyên, trải đều nắm rau khô trong tay, rồi thấy Kế Duyên rắc thêm một ít gia vị đã thái nhỏ lên, sau đó bỏ nốt từng miếng cá còn lại vào chậu, nhét thêm rau khô vào những khe hở giữa các miếng cá.
"Nhớ năm xưa ngồi thuyền trên sông Xuân Mộc, có một ông lão đánh cá dã từng làm món cá hấp rau khô. Mấy chục năm trôi qua, Kế mỗ vẫn nhớ mãi không quên."
"Vậy hôm nay bọn ta có lộc ăn rồi, còn được tiên sinh đích thân xuống bếp làm món này!"
Kế Duyên nâng cái chậu gỗ lên để vào cái nồi đã đặt sẵn xửng hấp, rồi đậy nắp lại, sau đó nhìn Luyện Bách Bình.
"Thiên Cơ Các đã biết bao nhiêu chuyện về Kế mỗ, biết bao nhiêu chuyện về thiên địa rồi? Liệu có biết những về chuyện trong tương lai không?"
Luyện Bách Bình bỗng thấy áp lực nặng nề. Ba câu hỏi này câu nào cũng nặng hơn câu trước. Quan trọng là ngoài câu đầu tiên lão còn miễn cưỡng trả lời được, hai câu sau quá rộng, lão cũng hiểu điều Kế tiên sinh hỏi tuyệt đối không phải chuyện tầm thường, nhưng vẫn không biết bắt đầu từ đâu.
"Với những gì tiên sinh hỏi, đợi chúng ta đến Thiên Cơ Các có lẽ sẽ có được một phần đáp án. Nhưng tại hạ cũng không dám chắc điều gì, chỉ có thể nói Thiên Cơ Các nhất định sẽ không dám chậm trễ với tiên sinh."
Luyện Bách Bình nói chuyện rất chân thành, nhưng cũng không nói quá lời. Kế Duyên cũng biết câu hỏi của mình khá mơ hồ, nhưng hắn lại không dám hỏi quá cụ thể vì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nên cũng chỉ có thể khẽ gật đầu.
"Luyện đạo hữu cứ ra ngoài chờ đi, lúc nào cơm chín thì Kế mỗ sẽ thông báo."
"À vâng, tại hạ có thể giúp ngài đốt lửa mà."
Luyện Bách Bình rõ ràng muốn ở trong bếp lâu hơn một chút, nhưng thấy Kế Duyên lắc đầu, lão cũng chỉ đành cười cười hành lễ rồi rời đi.
Ở bên ngoài, Táo Nương vẫn đang đọc sách. Đợi Luyện Bách Bình ra ngoài, nàng mới đặt sách xuống và rót cho lão một chén trà.
"Luyện đạo hữu, nói gì với Kế tiên sinh vậy?"
Bùi Chính tùy tiện hỏi một câu. Y khá quen thuộc với Thiên Cơ Các nên cũng không cần quá kiêng kỵ, nhất là hiện nay Thiên Cơ Các rất coi trọng Ngọc Hoài Sơn, dường như không thua kém những danh môn chính phái nào.
"Ồ, cũng không có gì, chỉ là tiên sinh có một số chuyện muốn đến Thiên Cơ Các ta tìm hiểu nên hỏi trước vài câu. Thiên Cơ Các ta đương nhiên phải tạo điều kiện thuận lợi rồi."
Vừa nói, Luyện Bách Bình lại ngẩng đầu nhìn cây táo trong viện. Trong tán cây, ẩn hiện có lưu quang dao động, phía sau lưu quang là những quả táo màu xanh lớn ẩn mình trong cành lá. Trong bụi cây còn có một vài chỗ mơ hồ hơn, nơi đó thỉnh thoảng lộ ra một luồng ánh sáng màu đỏ ảm đạm.
"Thiên địa linh căn!"
Luyện Bách Bình liếc mắt nhìn Táo Nương. Nữ tử đang đọc sách này hẳn là tinh linh của linh căn, chỉ là không biết quả linh căn đã thành thục hay chưa.
Nhưng rất nhanh, người đang uống trà và người đang đọc sách đều không thể giữ được vẻ điềm tĩnh vốn có. Hương thơm từ nhà bếp ngày càng nồng đậm. Khi nồi cá cuối cùng được làm xong, Kế Duyên cũng giải phóng hương thơm của hai món ăn khác đã được đậy kín trước đó. Mùi thơm tràn ngập vào trong sân Cư An Tiểu Các.
"Xong rồi, có thể ăn cơm rồi."
Vì con cá khá lớn, nên dụng cụ đựng cá cũng lớn. Một con dùng chậu gỗ, hai con dùng loại chậu đựng canh lớn, được một cơn gió nhẹ đưa đến bàn đá trong sân. Kế Duyên cũng đi ra từ trong bếp, trên tay bưng một thùng cơm bằng gỗ lớn.
Bộ trà cụ trên bàn đá đã được Táo Nương thu dọn sạch sẽ từ khi hương thơm từ bếp bay ra. Ba chậu lớn bày trên bàn, cho dù là người tu tiên, cũng không khỏi thèm thuồng nhỏ dãi.
Sau khi thêm một băng ghế, năm người ngồi quây quần trong sân. Khách sáo với nhau vài câu rồi tất cả đều động đũa. Rất ít khi thấy người tu tiên, nhất là cao nhân tiên đạo ngồi cùng nhau gắp cơm ăn, mà mấy người hôm nay lại ăn rất vui vẻ.
Thật tình mà nói, tuy rằng Luyện Bách Bình đã nghĩ tay nghề của Kế tiên sinh sẽ rất tốt, nhưng cái tốt này vượt quá cả tưởng tượng của lão. Ăn uống không hoàn toàn chỉ là thưởng thức hương vị, mà còn là một cảm giác siêu thoát vị giác thuần túy, huyền diệu khó nói, nhưng lại khiến người ta vui vẻ cả thân tâm, nhất thời không thể dừng lại được. Lão ăn liền ba bát cơm mà không kịp nói chuyện với Kế Duyên.
Kế Duyên cũng trong tình huống tương tự. Ban đầu hắn định vừa ăn vừa tâm sự, ai mà ngờ mấy vị cao nhân tu tiên này ăn uống hung hăng tới vậy. Tuy dáng vẻ của bọn họ vẫn nho nhã, không hề mất đi vẻ thanh lịch, nhưng sự tao nhã, ổn trọng đó không hề ảnh hưởng đến tần suất động đũa, khiến Kế Duyên cũng phải nghiêm túc đối đãi.
" Ọt ọt..."
Một thanh âm trầm đục và đặc biệt xuất hiện, không biết từ đâu truyền đến, giống như đánh vào lòng mọi người, khiến tất cả đều dừng đũa, chỉ có Kế Duyên vẫn ung dung gắp cá ăn cơm.
"À, Kế tiên sinh, vừa rồi ngài có nghe thấy một tiếng động kỳ lạ không?"
Cừu Phong cẩn thận hỏi một câu, đây chính là Cư An Tiểu Các, mọi động tĩnh tuyệt đối không thể thoát khỏi tai của Kế tiên sinh, nên Kế tiên sinh không thể không nghe thấy.
Quả nhiên, Kế Duyên gật đầu.
"Nghe thấy, cứ ăn cơm đi, không cần để ý."
Nghe vậy, Táo Nương lập tức gắp cá ăn. Nàng tin tưởng tuyệt đối vào Kế Duyên. Hơn nữa khi ăn thịt cá vào bụng khiến nàng cảm thấy rất ấm áp, rõ ràng là rất có ích.
Mấy người khác thấy thái độ của Kế Duyên như vậy, không dám hỏi nhiều, ai nấy đều tiếp tục dùng bữa.
Ba chậu cá với ba cách chế biến khác nhau, cùng với một thùng cơm lớn đều đã bị xử lý sạch sẽ, ngay cả một hạt cơm cũng không còn.
Sau khi khách sáo vài câu, Kế Duyên mới tiễn Cừu Phong, Bùi Chính và Luyện Bách Bình đi, bảo họ đến Ngọc Hoài Sơn chờ. Luyện Bách Bình vốn còn định mặt dày xin ở lại Cư An Tiểu Các một đêm, kết quả Kế Duyên đã nói trước là Cư An Tiểu Các tạm thời không tiện giữ người, chặn trước miệng lão nhân râu dài.
Đợi các vị khách rời đi, Táo Nương vẫn đang dọn dẹp trong sân. Trong tay áo Kế Duyên có một giọng nói rốt cuộc cũng không thể nín nhịn được nữa.
"Kế Duyên, vừa rồi tại sao ngươi lại phong ấn bức họa?"
Táo Nương nghe thấy giọng nói này thì nhìn Kế Duyên một cái, nhưng sau đó lại tiếp tục làm việc, còn Kế Duyên khẽ cười, rút bức họa Giải Trĩ ra.
"Tiếng nuốt nước miếng của ngươi vang như sấm, làm khách của Kế mỗ sợ hãi."
Trên bức họa im lặng một lát, giọng nói của Giải Trĩ lại vang lên.
"Không ngờ, Kế Duyên nhà ngươi... còn có tay nghề tuyệt vời như vậy... Món ăn này làm... thật sự rất ngon... Cái đó, Kế Duyên, chúng ta quen nhau cũng đủ lâu rồi nhỉ?"
Kế Duyên bấm đốt ngón tay tính toán.
"Cũng chẳng được mấy năm, chút năm tháng này chắc cũng chỉ bằng ngươi ngủ một giấc thôi."
"Lời này sai rồi... Kế tiên sinh ngươi không phải thích nhất là rong chơi hồng trần, xem người phàm vui buồn sướng khổ, thấy sinh lão bệnh tử để cảm ngộ chân tình nhân gian sao? Thời gian chúng ta quen nhau, trong cái hồng trần cuồn cuộn này, tuyệt đối không ngắn đâu!"
Kế Duyên nhếch miệng, cũng không nói gì thêm, trực tiếp nói.
"Còn một miếng cơm cháy nguyên vẹn, rắc lên một ít muối, phết thêm chút mật ong, chúng ta chia nhau, ngươi có ăn không?"
"Ăn!"
Được rồi, quả nhiên chỉ là chút ham muốn ăn uống này. Kế Duyên ngày càng cảm thấy thứ trên bức họa không phải là Giải Trĩ, mà giống như một con Thao Thiết hơn.
Kế Duyên đi vào bếp, than củi trong lò vẫn còn hơi ấm. Nghĩ một chút, Kế Duyên lại lấy ra mấy củ khoai lang cỡ vừa từ trong tay áo, ném thẳng vào bếp, dùng kẹp gắp than phủ tro lên. Sau đó, hắn đi đến trước nồi, cảm nhận nhiệt độ trong nồi. Hắn lấy một chút muối rải đều, lại vươn tay ra lấy một chút mật ong từ trong hũ bên cạnh, tạo thành một lớp màng mỏng bao phủ lên miếng cơm cháy.
"Xèo xèo xèo..."
Dưới ảnh hưởng của hỏa lực, âm thanh xèo xèo hấp dẫn vang lên trong chốc lát. Kế Duyên dùng muôi lật một cái, cả miếng cơm cháy được lật lên.
"Rắc..."
Miếng cơm cháy được chia làm hai. Còn bức họa Giải Trĩ thì đã lơ lửng bên cạnh bàn nhỏ trong bếp. Một đôi mắt được vẽ ra đang nhìn chằm chằm vào tay Kế Duyên.
"Miếng bên trái to hơn rõ luôn. Kế Duyên, ngươi phải công bằng đó!"
"Ai bảo Kế mỗ vừa mới ăn cơm xong chứ, miếng bên trái cho ngươi đấy."
Kế Duyên cũng không trêu chọc Giải Trĩ, ném nửa miếng cơm cháy bên trái về phía bức họa Giải Trĩ. Một cái móng vuốt bằng mực của Giải Trĩ thò ra bắt lấy, sau đó lại kéo miếng cơm cháy vào trong bức tranh.
"Rắc... rắc... rồm rộp rồm rộp rồm rộp..."
Rất nhanh, tiếng ăn cơm cháy và tiếng nhai giòn tan vang lên trong bếp.
"Đôi khi, Kế mỗ thật sự nghi ngờ ngươi rốt cuộc là Giải Trĩ hay là Thao Thiết?"
"Đương nhiên là Giải Trĩ rồi! Không tin sau này ngươi có thể để mấy vị quan ngự sử đài của Đại Trinh lập thệ trước mặt ta."
Mắt Kế Duyên sáng lên, lại nhớ ra điều gì đó, kiếp trước hình như hắn từng đọc được, quan lại phụ trách luật pháp sùng bái truyền thuyết về Giải Trĩ.
"Kế Duyên..."
"Lại sao vậy?"
"Ta ăn xong rồi..."
"Rắc... rắc... rồm rộp rồm rộp rồm rộp..."
"Được rồi, ta cũng ăn xong rồi."