Cái gọi là "Ngô đồng giữa biển" thực ra không được lan truyền rộng rãi bên ngoài, mà nó chính thức được mọi người biết đến từ cuốn "Quần Điểu Luận" của Doãn Triệu Tiên. Sau khi cuốn sách này ra đời, câu chuyện trong đó mới bắt đầu truyền lưu ở Đại Trinh và các vùng lân cận. Tuy nhiên, cách nói "Phượng thích ngô đồng" thì luôn tồn tại, bất kể là ở dân gian hay giới tu hành.
Cái phất tay áo của Kế Duyên mượn thiên địa chi lực thực ra không làm đến mức phải tiêu diệt Cửu Vĩ Hồ, mà chỉ dùng để xua đuổi, nên gần như không tốn chút sức lực nào. Nhưng đối với Cửu Vĩ Hồ mà nói, đây là một cảm giác không thể cưỡng lại, nàng ta trực tiếp bị hất đi theo động tác này.
Khi nữ tử bị hất bay ra, Kế Duyên nói với Hồ Vân và tiểu Doãn Thanh đang ở bên cạnh một câu: "Các ngươi ở lại đây," sau đó, bản thân cũng đạp thanh phong đuổi theo.
Trong khoảnh khắc bị quét bay, dù nàng ta ngự phong hay ngự thủy đều không có quá nhiều tác dụng. Vừa thi triển thần thông, sóng nước xung quanh vừa mới nổi lên đã bị Kế Duyên ép xuống, gió vừa mới mạnh lên đã bị Kế Duyên hóa giải.
Thân thể Cửu Vĩ Hồ được hóa thành từ một phần của thần niệm. Bây giờ cũng không phải là không thể sử dụng được, nhưng không thể mượn sức mạnh của ngoại giới, chỉ có thể dùng tâm lực của chính mình. Nàng ta tự hỏi bản thân lúc này vẫn chưa cần thiết phải làm đến mức đó.
"Xoẹt~~~" "Bịch..."
Kế Duyên không hề quan tâm đến ý định của đối phương. Hắn lại vung tay áo một lần nữa, mang theo một mảnh thanh quang quét tới trước mặt nữ tử, tiếp tục hất bay Cửu Vĩ Hồ khi nàng ta còn đang suy nghĩ. Nhưng nữ tử cũng không hề tỏ ra kháng cự quá quyết liệt, chỉ là trong quá trình bị hất bay, nàng chăm chú nhìn Kế Duyên đang đạp gió đuổi theo.
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với con hồ ly nhỏ này? Tại sao có thể tiến vào trong tâm cảnh của hồ ly nhỏ?"
Kế Duyên cười, thản nhiên nói.
"Trước khi hỏi người khác không phải nên tự giới thiệu trước sao? Còn về Hồ Vân, tên của nó là do ta đặt, ngươi nói thử xem chúng ta có quan hệ như thế nào? Nhưng bây giờ thay vì nghĩ đến Hồ Vân, chi bằng ngươi quan tâm đến bản thân mình đi."
Vừa nói, Kế Duyên vừa chỉ tay về phía sau nữ tử. Nàng nghiêng người quay đầu lại, nhìn thấy chính là cái cây khổng lồ giữa biển đang ngày càng trở nên đồ sộ trong tầm mắt. Chỉ bằng hình dáng của cây, nữ tử có thể nhận ra đó là cây gì. So với những cây thông thường, sự khác biệt về kích thước này quá khoa trương.
"Cây ngô đồng?"
"Không sai, chính là cây ngô đồng, cành cây phượng đậu."
Kế Duyên vừa nói, nữ tử nghe vậy nhíu mày. Ánh mắt nhìn về phía hòn đảo trên biển ngày càng xa, còn có thể nhìn rõ bìa quyển sách trong tay Hồ Vân, cũng nhớ lại nội dung mà Hồ Vân đã đọc trước đó.
"Phượng đậu ngô đồng? Ngươi nói chúng ta bây giờ đang ở trong sách, chẳng lẽ thật sự có một con phượng hoàng ở đây sao?"
Kế Duyên không lập tức trả lời, mà nhìn về phía cây ngô đồng ở phía xa.
"Chuyện này, Kế mỗ thực sự không rõ lắm. Nếu có thì cũng rất tốt. Thế gian đã lâu không thấy phượng hoàng, là thần điểu điềm lành, ngươi không muốn gặp sao?"
Bất luận vị thanh sam tiên sinh trước mặt này rốt cuộc có mục đích gì, Cửu Vĩ Hồ cho rằng tuyệt đối sẽ bất lợi cho nàng, hơn nữa nơi này quá quỷ dị. Gió biển, sóng biển, vị mặn của nước biển, và cả những loài cá ẩn hiện trong biển đều chân thực hơn nhiều so với cảnh tượng trong tâm cảnh của con hồ ly nhỏ trước đó, gần như không có chỗ nào "mơ hồ hóa".
"Hừ, không biết điều, ngày khác ta sẽ lại đến tìm hồ ly nhỏ, hôm nay không tiếp ngươi nữa."
Vừa nói xong câu này, hồ nữ chắp hai tay lại, sau đó xoa ngược chiều rồi tách ra, trong lòng đồng thời thúc giục một ý niệm "quay ngược trở lại".
Chỉ là cái cảm giác mất trọng lượng trong tưởng tượng không hề xuất hiện, bốn phương tám hướng cũng không có cảm giác hấp thụ nào cả, cũng không có vết nứt hay cánh cửa nào xuất hiện. Nàng vẫn đang thuận theo quán tính bay về phía cây ngô đồng.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ là Kế mỗ vừa mới nói, bây giờ chúng ta ở trong sách."
"Hừ!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, biết người họ Kế trước mặt sẽ không nói cho nàng quá nhiều chuyện quan trọng. Nàng cũng sẽ không trông chờ vào người ngoài, vì vậy lại thi triển tư thế chắp tay xoay ngược, đồng thời tách hai tay kéo ra vài tia điện nhỏ.
Ngay lúc này, đột nhiên có một đợt sóng lớn đánh tới, trong nháy mắt che khuất ánh bình minh trên đỉnh đầu, khiến nữ tử rơi vào trong bóng tối của sóng biển mang theo những vệt sáng lốm đốm.
"Ầm...ào ào ào..."
Nữ tử đã kịp thời phản ứng né tránh, nhưng vẫn bị sóng lớn đánh trúng. Người không chút sứt mẻ, nhưng bị một lượng lớn nước biển dội qua người, đối với nàng mà nói thì vô cùng chật vật.
"Họ Kế kia, ngươi muốn chết!"
Tiếng gầm giận dữ đã trở nên cực kỳ chói tai, trên người nữ tử cũng bốc lên yêu khí vô tận. Trên biển cả mênh mông này, yêu khí còn dẫn đến việc trên bầu trời tụ lại một đám yêu vân. Chín cái đuôi mơ hồ từ sau lưng nữ tử phóng ra, trải dài mấy trượng tự do vung vẩy.
"Đồ Dật còn dứt khoát hơn ngươi nhiều."
Kế Duyên vừa nói ra lời này, tay cũng bấm kiếm chỉ, sẵn sàng tung ra một đạo kiếm khí. Nhưng cái tên "Đồ Dật" dường như đã tác động không nhỏ đến nữ tử kia, nàng trợn tròn mắt nhìn Kế Duyên.
"Đồ Dật? Ngươi quen biết Đồ Dật sao? Thì ra là vậy, thì ra là vậy, con hồ ly nhỏ kia tuy thiên tư siêu tuyệt, nhưng căn cơ vững chắc như vậy cũng thật quá đáng, xem ra là Đồ Dật đã giúp một tay, thì ra là vậy!"
"Ha ha ha ha..."
Kế Duyên nghe vậy thì bật cười, thầm nghĩ trí tưởng tượng cũng thật phong phú.
"Việc tu hành của Hồ Vân không có chút quan hệ nào với Đồ Dật, chẳng qua là lĩnh hội một tia chân ý rồi tự ngộ ra thôi."
Lời Kế Duyên còn chưa dứt, khoảnh khắc tiếp theo, nữ tử đột nhiên bạo khởi, trong nháy mắt móng vuốt sắc nhọn vung ra đánh về phía Kế Duyên.
"Đi chết đi!"
Đang đợi ngươi đấy! Kế Duyên cũng lập tức lấy ngón tay vận kiếm, điểm về phía móng vuốt đang chụp tới.
"Bịch..."
Yêu khí va chạm với kiếm khí tạo ra hiệu ứng nổ tung. Khí lưu tạo nên những đợt sóng biển hình tròn khổng lồ đánh về bốn phương tám hướng. Cả người Cửu Vĩ Hồ bị hất bay ra ngoài, mà Kế Duyên cũng bị ảnh hưởng nhưng lại không hề lùi một bước. Hắn đạp trên sóng nước lại tiếp tục tung ra một đạo kiếm chỉ.
'Không thể cứng rắn nghênh chiến được!'
Trong lòng nữ tử chấn động. Chiêu thức vừa rồi chẳng những thanh thế to lớn, mà tổn thất tâm lực cũng không nhỏ. Ở nơi bị cấm tuyệt với ngoại giới này, không thể lãng phí pháp lực được.
Mà nhìn tình huống đối phương vừa giao kiếm đã lại xuất kiếm lần nữa, cái người họ Kế này rõ ràng ít kiêng dè hơn rất nhiều.
Trong lòng vừa nghĩ, chín đuôi của nữ tử xòe ra, mấy cái đuôi đánh xuống mặt biển, đánh cho sóng nước bắn tung tóe, đồng thời yêu lực trên người bùng phát, di chuyển ngang sang một bên.
Vút...
Kiếm quang lướt qua gần má nữ tử, trực tiếp lóe lên biến mất ở phương xa. Ngay sau đó Kế Duyên lại xuất một kiếm, một lần nữa lướt qua người nữ tử, buộc đối phương phải liên tục lấy thần niệm bổ sung tâm lực để né tránh.
Tuy rằng nữ tử né rất nhanh, nhưng thực ra Kế Duyên cố ý không đánh trúng. Dù sao nói cho cùng, hắn du mộng mà đến, cũng chỉ là một tia ý niệm, xét về cường độ thậm chí còn chưa chắc bằng được Cửu Vĩ Hồ lúc này, dù sao người ta là một phần thần niệm hàng thật giá thật đến đây.
Kiếm khí của Kế Duyên chỉ cần đánh trúng nữ tử, đối phương nhất định sẽ dùng tâm lực chống lại, vậy thì kiếm khí sẽ bị hao tổn. Một sợi ý niệm này của Kế Duyên cũng sẽ bị suy yếu đi một chút.
Nhưng xét về thần dị, thần niệm của Cửu Vĩ Hồ lại kém xa so với một sợi ý niệm của Kế Duyên. Dù sao thuật du mộng cực kỳ thần kỳ, mà lúc này hắn có thể mượn tâm lực của Hồ Vân mở ra thế giới "Quần Điểu Luận", có thể nói đã ảnh hưởng đến quy tắc thế giới ở một mức độ nhất định. Kiếm khí tung ra, chỉ cần không bị tiêu hao thì Kế Duyên sẽ không tổn hao gì.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm...
Bằng cách này, hắn có thể thoải mái dễ dàng đuổi nữ tử về phía cây ngô đồng.
Kiếm khí trắng xóa liên tục được Kế Duyên điểm ra. Cửu Vĩ Hồ ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, chỉ có thể liên tục né tránh. Một khi chạy trốn được ra xa, kiếm khí sẽ lập tức trở nên dày đặc. Thỉnh thoảng nàng ta phải đỡ một kiếm, còn chưa kịp phản kích thì đã có cả trăm đạo kiếm khí đánh tới.
Nếu cứ cứng rắn nghênh đón như vậy, không cần tới mấy vòng, một phần thần niệm này của hồ nữ sẽ phải hao hết tâm lực để mặc người chém giết. Sự kiêng kỵ và oán hận trong lòng nàng đã lên đến cực điểm, đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Kế Duyên không hề có vui mừng, cũng không có bực tức vì không đánh trúng nàng. Hắn luôn bình tĩnh, ánh mắt không hề dao động.
'Hắn đang đùa bỡn ta, hắn đang đùa bỡn ta!'
Nàng tức giận đến cực điểm, thực sự không thể nuốt trôi cục tức này. Bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu loại giận dữ này, bao nhiêu năm rồi chưa từng cảm nhận sự lạnh nhạt này. Gương mặt bình tĩnh của Kế Duyên khiến nữ tử cảm thấy mình đang phải chịu một sự sỉ nhục lớn lao.
"A hống-----"
Chín cái đuôi trong nháy mắt từ hư ảnh hóa thành thực chất, yêu khí ngút trời bốc lên.
"Ầm ầm..."
Trên biển vang lên tiếng sấm, yêu khí trên đỉnh đầu tàn phá bừa bãi, mây đen che phủ bầu trời. Cửu Vĩ Hồ đã định đánh cược một phen ở mảnh thiên địa quỷ dị khó lường này.
"Đã đến trước cây ngô đồng. Cửu Vĩ Hồ, ngươi không muốn nhìn Thần Điểu Phượng Hoàng sao?"
Giọng nói của Kế Duyên vẫn bình tĩnh, công chính, trong trẻo vang dội thậm chí còn lấn át cả tiếng hồ minh chói tai, cũng khiến Cửu Vĩ Hồ hơi sững sờ, vô thức nghiêng người nhìn sang. Không biết từ khi nào, nàng đã bị Kế Duyên ép đến trước cây ngô đồng. Đương nhiên, cây ngô đồng trong mắt nàng và Kế Duyên giống như người bình thường ngước nhìn tòa nhà chọc trời, đừng nói là trên đầu còn có tán cây che trời nữa.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Kế Duyên, lòng hiếu kỳ là một thứ, bất kể là ai, chỉ cần gặp được đúng sự vật, sẽ được phóng đại vô cùng.
Cửu Vĩ Hồ vốn dĩ sắp bị Kế Duyên làm cho tức nổ phổi, nhưng lại vì một câu nói như vậy, tạm hoãn bộc phát.
Ngay lúc này, Kế Duyên cũng thu lại kiếm chỉ, nhẹ nhàng phẩy tay áo, dùng nhu kình vỗ mặt biển. Một đợt sóng lớn ứng kích nổi lên, mang cả hắn và Cửu Vĩ Hồ lên cao.
Không lâu sau, cả hai người đã đứng trên ngọn cây ngô đồng, nơi đây có rất nhiều cành cây thô to. Mỗi một chiếc lá ngô đồng khổng lồ đều to bằng một chiếc thuyền nhỏ. Từ đây nhìn ra biển, có thể mơ hồ thấy xung quanh gần xa có rất nhiều đảo nhỏ.
Lúc nãy, Cửu Vĩ Hồ đang trong trạng thái căng thẳng không chú ý đến cảnh sắc này. Giờ đây, nàng thậm chí có thể cảm nhận được dường như có vô số loài chim đang sinh sống trên rất nhiều hòn đảo kia, trong đó thậm chí có vài loại khí tức ẩn chứa sức mạnh cường đại. Bởi vì yêu khí của nàng ngút trời ngưng tụ yêu vân nên trên các hòn đảo đang có rất nhiều khí tức mờ ám chú ý về phía cây ngô đồng.
"Ư ư~~~~~~Keng~~~~~~~"
Cũng vào lúc này, một âm thanh cực kỳ êm tai, tựa như tiếng sáo trời từ trên chín tầng mây xa xăm truyền đến, âm thanh có sức xuyên thấu cực mạnh. Dù nghe thấy có thể biết nguồn âm thanh còn ở rất xa, nhưng lại truyền đến bốn phương rõ ràng vô cùng.
Khoảnh khắc tiếp theo, trong ánh mắt khó tin của Cửu Vĩ Hồ và đôi mắt bình tĩnh của Kế Duyên, vô số loài chim từ các hòn đảo lớn nhỏ trên biển cất cánh bay lên.
Chim có lớn có nhỏ có xa có gần, có loài chỉ là chim thường, có loài màu sắc rực rỡ, có loài khi bay mang theo ánh lửa, có loài một cái vỗ cánh dẫn đến triều tịch biến động, cũng có loài mang theo cuồng phong bay lên...
"Keng~~~~~~~"
Tiếng kêu lại gần thêm một chút. Vô số loài chim bay lên trời vờn quanh cây ngô đồng khổng lồ, cùng nhau ngẩng cổ lên trời cất tiếng kêu. Tiếng kêu của vạn ngàn loài chim có âm thanh the thé, có âm thanh trầm đục, nhưng lại cho Kế Duyên và Cửu Vĩ Hồ một cảm giác, tiếng kêu của tất cả các loài chim hội tụ lại có một ý nghĩa nào đó.
Trên trời, mây đen ban đầu đang dần thay đổi màu sắc, trở nên ngày càng sáng hơn. Ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển trong đó, sau đó khiến mây đen và yêu khí dần tan biến.
Phía trên tầng mây, trong ánh hào quang ngũ sắc chói lọi nhưng không hề chói mắt, một con thần điểu tuyệt mỹ kéo theo đuôi lông mềm mại, dang rộng đôi cánh ngũ sắc, trên đỉnh đầu thần quang rực rỡ, đang lượn vòng trên không trung.
"Phượng hoàng..."
Kế Duyên và Cửu Vĩ Hồ lúc này đều thất thanh thốt lên.