Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 708: Không phải giả



Từ rất lâu trước đây, khi Hồ Vân còn là một con hồ ly vừa mới khai mở linh trí, cảm giác tin tưởng đối với Kế Duyên đã được xây dựng. Đến tận bây giờ, dù Hồ Vân chưa từng thật sự thấy qua thế giới bên ngoài, chưa thật sự hiểu Kế Duyên là tồn tại gì, nhưng Kế tiên sinh trong lòng nó vẫn đáng tin cậy và làm nó an tâm hơn bất cứ ai.

Cho nên khi thấy bóng dáng Kế tiên sinh xuất hiện ở bên cạnh, tâm tình của Hồ Vân lập tức ổn định lại. Khi nó ổn định, những ngọn núi vốn còn dư chấn rung chuyển ầm ầm cũng nhanh chóng ổn định theo.

Kế Duyên nhìn tất cả những chuyện này, cũng biết tất cả chỉ là cảnh sắc cụ thể hóa từ tâm cảnh của Hồ Vân. Một yêu tu thuần túy như Hồ Vân tự nhiên không có lò đan ý cảnh cũng sẽ không khai mở thế giới ý cảnh, nhưng không có nghĩa tâm cảnh không thể hiển hiện được, ví dụ như tình huống hiện tại chính là một ví dụ điển hình.

Hồ Vân không rõ vì sao vừa rồi nó muốn tìm Kế tiên sinh đến giúp lại khó khăn và đau đớn đến vậy. Còn hiện tại, tiên sinh thật sự đã đến, sự bất an và lo lắng lập tức tan biến. Hồ Vân lùi về bên cạnh Doãn Thanh.

"Tiên sinh, chính là yêu nữ này muốn bắt ta, muốn trói ta lại!"

Hồ Vân ở bên cạnh Doãn Thanh, giơ móng vuốt chỉ vào nữ tử tóc trắng áo trắng phía trước, trên khuôn mặt hồ ly tràn đầy vẻ căm hận.

Kế Duyên chậm rãi đi đến gần Hồ Vân và Doãn Thanh, vừa tò mò nhìn kỹ tiểu Doãn Thanh trong lòng Hồ Vân, vừa khẽ gật đầu nói:

"Ừm, Kế mỗ biết rồi."

Tiểu Doãn Thanh trước mắt không khác biệt nhiều so với Doãn Thanh hồi bé trong ký ức của Kế Duyên. Dù biết tất cả mọi thứ xung quanh đều sinh ra theo tâm cảnh của Hồ Vân, nhưng vẫn khiến Kế Duyên cảm thấy Doãn Thanh hồi nhỏ rất sinh động. Tuy nhiên, Kế Duyên chỉ tò mò xem qua, rất nhanh đã chuyển sự chú ý về phía nữ tử áo trắng không xa.

Đối phương lúc này cũng đang chăm chú nhìn Kế Duyên, bởi vì vừa rồi Doãn phu tử đã làm nàng ta giật mình, nên vốn tưởng rằng "tiên sinh" xuất hiện lần này cũng sẽ rất lợi hại.

Không ngờ nhìn qua chẳng có cảm giác gì. Nhưng nếu nói đây chỉ là một phàm nhân có chút khí chất thì lại không đúng. Có lẽ người mặc áo xanh trước mắt là người mà con hồ ly nhỏ này luôn rất kính trọng, cũng chính là người khai sáng trí tuệ cho nó.

Còn Kế Duyên thì không có nhiều suy nghĩ như vậy. Hắn rất rõ ràng nữ tử này không thể nào là hiển hóa từ tâm cảnh của Hồ Vân, hơn nữa nhìn cái bóng đó, đây là một con cửu vĩ hồ.

Xem ra lúc trước mượn lông hồ ly để Hồ Vân nhìn thoáng qua con đường của cửu vĩ hồ, dù có Khốn Tiên Thằng phong bế, nhưng theo tu luyện của Hồ Vân càng ngày càng sâu, đã thu hút đối phương đến đây, chỉ là không biết đối phương hiểu rõ bao nhiêu.

Mang theo một tia nghi hoặc trong lòng, Kế Duyên định hỏi rõ ràng trước.

"Xin hỏi vị nữ tử này, Hồ Vân tu hành trong núi, có phải đã làm gì chọc giận đến ngươi mà ngươi không tha cho nó như vậy?"

Lời này của Kế Duyên không hề vạch trần trạng thái tâm cảnh trong tu luyện của Hồ Vân, càng khiến người ta cảm thấy hắn chỉ là người do Hồ Vân "tưởng tượng" ra. Kế Duyên muốn chính là hiệu quả này, chỉ là hắn không thể hiện ra ngoài. Bởi vì như vậy thì đối phương sẽ không có bất kỳ áp lực nào và sẽ thoải mái hơn một chút.

Nữ tử khẽ cười một tiếng, nói là giải thích cho Kế Duyên nghe, không bằng nói là đang khuyên Hồ Vân lần nữa.

"Con hồ ly nhỏ này linh tính xuất chúng, chắc là từ nơi nào đó có được một ít phương pháp tu luyện của tộc hồ ly có nguồn gốc từ ta. Chỉ dựa vào chút đồ bỏ đi tàn khuyết này, không có công pháp cảnh giới cũng không có gì tham khảo, mà lại lĩnh hội được linh vận. Thiên tư xuất sắc như vậy, cả đời này ta mới chỉ thấy một lần. Hơn nữa nó lại đáng yêu như vậy, sao có thể không bắt nó lại chơi đùa cho thỏa thích được chứ?"

Cách nói này của nữ tử, Kế Duyên đã đại khái hiểu rõ. Quả nhiên là vì Hồ Vân tu luyện ngày càng sâu, đã có một mối liên kết đặc biệt với chủ nhân của lông cửu vĩ hồ năm xưa. Nhưng đối phương rõ ràng không hiểu rõ tình hình thực tế.

Chuyện này cũng không dễ nói chuyện lắm. Kế Duyên không dám nói chắc chắn có thể hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ này. Dù sao hắn cũng không tu luyện pháp thuật của tộc hồ ly, cũng không phải là lão hồ ly có đạo hạnh cao thâm. Nhưng nếu hiện tại đã phát hiện ra, để mối liên hệ này không có tác động gì lớn thì hắn vẫn có thể làm được. Ít nhất là trong tình huống như thế này, tuyệt đối không thể để đối phương hóa thành hình thái xuất hiện trong tâm cảnh Hồ Vân lần nữa.

"Nếu Hồ Vân thiên tư thông minh, nếu ngươi là chính đạo, thấy tài tâm mừng, ngươi nên khuyên bảo dẫn dắt, giúp nó tu hành cho tốt, sau này gặp lại cũng là một mối thiện duyên, cớ sao phải ngang ngược như vậy?"

Nữ tử chỉ liếc nhìn Kế Duyên một cái, rồi lại nhìn Hồ Vân.

"Hồ ly nhỏ, ngươi cảm thấy ta làm như vậy không phải là hành vi chính đạo, nhưng ngươi phải hiểu rằng, yêu tộc ta xưa nay đều là mạnh được yếu thua. Giới tu hành cũng vậy, quy tắc của trời đất này chẳng phải đều như vậy sao? Đương nhiên, chủ yếu là ta thích làm như vậy."

Kế Duyên nghe nữ tử tự nói tự nghe, lại còn đang từ từ tiếp cận Hồ Vân bên này, cũng không hề bực mình vì đối phương không coi hắn ra gì. Dù sao hắn cũng chưa tự luyến đến mức cần mười người tu hành thì mười người đều phải biết đến Kế Duyên hắn, huống chi trong lòng đối phương thì mình vẫn chỉ là một tâm tượng.

Kế Duyên cúi người đến gần Hồ Vân, dùng tay che miệng nhẹ nhàng dặn dò Hồ Vân vài câu, sau đó Hồ Vân không ngừng gật đầu tỏ ý đã biết. Lúc này, Kế Duyên mới đứng thẳng người trở lại, đưa tay chắn phía trước khi nữ tử cách Hồ Vân không quá vài bước.

"Hồ Vân bản tính hoạt bát hiếu động, chắc là không thích bị ngươi bắt trong tay đâu. Ta thấy ngươi vẫn nên lui đi thì hơn. Một tia phân thần này có lẽ không đáng kể, nhưng dù sao cũng là một tia thần niệm, thiếu đi vẫn bị tổn thất, trên người khó chịu, trên mặt cũng khó nhìn."

"Hả?"

Nữ tử nhíu mày, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Kế Duyên. Nàng quan sát từ trên xuống dưới, thấy khí chất của Kế Duyên quả thật khác với người đọc sách bình thường, hơn nữa một đôi mắt lại còn lộ ra vẻ trắng bệch.

"Con hồ ly nhỏ này quả nhiên không đơn giản, vừa rồi nho sinh kia cũng không phải hạng phàm nhân, ngươi xem ra cũng không phải phàm nhân, nhưng…"

Nữ tử chuyển tầm nhìn sang Hồ Vân.

“Hồ ly nhỏ, cụ thể hóa trong lòng chỉ là ý nghĩ trong lòng ngươi thôi. Tuy rằng vị tiên sinh này trong mắt ngươi cao thâm khó dò, chắc hẳn lúc ban đầu ngươi gặp hắn cũng không hề nhìn ra hắn là cao nhân mà lại bị thủ đoạn của hắn làm cho kinh diễm, nhưng thực ra cao nhân trong mắt ngươi, chưa chắc đã cao bao nhiêu, chỉ là ngươi quá thấp thôi…”

Nữ tử cười, làm một động tác so sánh chiều cao. Nàng nghĩ một hồi, suy nghĩ cũng rất rõ ràng. Nàng không nhìn thấu vị tiên sinh áo xanh trước mắt, nguyên nhân thực sự là bởi vì trong ấn tượng của Hồ Vân, người này chính là như vậy, tiên sinh hiện ra trong lòng đương nhiên cũng là như vậy rồi.

"Nhưng mà, tầm nhìn thấp có thể bù đắp được. Linh tính của ngươi như vậy, chỉ cần nguyện ý mọi chuyện đều nghe theo ta, nhất định có thể bảo đảm tu hành của ngươi thuận lợi, tốt hơn là tưởng tượng những thứ vô dụng này để bảo vệ ngươi..."

Nói như vậy, trên mặt nữ tử đang cười, nàng duỗi ra một ngón tay trắng nõn như cọng hành, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay mà Kế Duyên đang che chắn. Trong quá trình này, đầu ngón tay đã có linh vận xoay chuyển.

Có một câu nói là "quá tam ba bận", lúc trước vị nho sinh kia đã khiến nữ tử kinh ngạc một phen, còn hơi lộ ra vẻ chật vật trước mặt con hồ ly nhỏ. Vậy thì bây giờ phải dùng thủ pháp tương đối vững vàng nhưng đơn giản để chọc thủng ảo tưởng của đối phương, cũng coi như là chấn động tâm cảnh của nó, từ đó có thể dễ dàng bắt hơn.

"Giả, cuối cùng vẫn là giả..."

Lời nói của nữ tử đột nhiên dừng lại, ánh mắt vốn đã đặt lên người Hồ Vân nhanh chóng quay trở lại trên người Kế Duyên. Ngón tay của nàng ta chạm vào cánh tay của đối phương, vậy mà tâm tượng này vẫn còn, thậm chí không có một chút dấu vết tan vỡ nào?

Kế Duyên chỉ mỉm cười, không nói gì. Còn trong ánh mắt liếc qua, tiểu Doãn Thanh bên cạnh Hồ Vân không biết từ lúc nào đã lấy ra một quyển sách từ trong ngực, cười đưa cho Hồ Vân. Con hồ ly vốn không thích đọc sách lắm lúc này lại đang cầm sách đọc rất chăm chú.

"Ngươi..."

Nữ tử mang theo vẻ nghi hoặc mới vừa thốt ra một chữ, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng. Mà cảnh vật núi sông xung quanh đang không ngừng vặn vẹo, thậm chí xoay chuyển. Bóng tối và ánh sáng đan xen sinh ra. Giữa trời đất quay cuồng, tất cả quang sắc dần dần bình lặng rồi lại càng lúc càng tối, cho đến khi hoàn toàn đen kịt.

Khoảng vài nhịp thở sau, trong bóng tối năm ngón tay không thấy, ở phương xa xuất hiện một đường kim tuyến, tiếp theo là một mảnh kim quang, rồi ánh sáng ngày càng sáng, nhuộm ra một ráng mây tía mang theo kim quang, nhuộm ra sóng nước lấp lánh ánh vàng...

Vốn đang ở giữa linh sơn tú thủy, hiện tại lại đứng trên biển cả mênh mông, mặt trời đang lên. Doãn Thanh, hồ ly lông đỏ Hồ Vân, Kế Duyên và nữ tử áo trắng đều đang đứng trên một hòn đảo không lớn không nhỏ. Ở phương xa, có một cây đại thụ khổng lồ đứng sừng sững giữa biển, cành lá xum xuê, vô cùng tươi tốt.

Lần này trong lòng nữ tử đột nhiên cả kinh, lùi lại một bước, nhìn Kế Duyên rồi lại nhìn Hồ Vân.

"Hồ ly nhỏ! Cảnh trong tâm cảnh của ngươi sao lại biến đổi một cách triệt để như vậy? Còn ngươi rốt cuộc là ai?"

Cửu vĩ hồ này lúc này sao còn không rõ, tiên sinh áo xanh trước mắt căn bản không phải là một tâm tượng đơn giản, ít nhất không phải là tâm tượng mà con hồ ly nhỏ có thể tưởng tượng ra một cách tùy tiện. Nhưng sự thay đổi của tâm cảnh này quả thực quá mức khó tin, vượt quá sự lý giải của nàng ta, đây chính là tâm cảnh của người tu hành mà...

Kế Duyên nhìn biểu cảm của cửu vĩ hồ lúc này cũng cảm thấy thú vị. Càng là những kẻ siêu nhiên thoát tục trong mắt người khác và trong mắt bản thân, thì khi bị kinh ngạc tới rớt cằm lại càng khiến người ta thấy buồn cười.

"Cửu vĩ hồ, hiện tại ngươi đã không còn ở trong tâm cảnh của Hồ Vân nữa rồi."

Kế Duyên nhẹ giọng nói như vậy, còn ở một bên, trên bìa quyển sách mà Hồ Vân đang cầm trong tay, đang viết “Quần Điểu Luận - Đồng Sinh Đáp Viết”.

"Từng nghe nói, Bắc Hải có ngô đồng, thân đứng giữa biển ba vạn thước, là nơi phượng hoàng trú ngụ. Hải vực nhiều núi đảo, quần điểu triều phượng đều trú ngụ ở đây. Chỗ sâu xa có Nam Sơn, trên Nam Sơn có chim quán, là thủ lĩnh quần điểu Nam Sơn..."

Tiếng đọc sách phát ra từ sự đồng thanh của tiểu Doãn Thanh và Hồ Vân. Theo tiếng đọc sách vang lên, đôi mắt của nữ tử hơi mở to nhìn về phía quyển sách trong tay bọn họ.

"Không sai, chính là ở trong sách."

Giọng nói ôn hòa của Kế Duyên truyền đến, phất tay áo một cái. Nữ tử đối diện trong nháy mắt cảm giác giống như có một tay áo lan rộng đến tận chân trời, vô biên vô tận quét tới.

Cảnh tượng lúc này tuy ở trong sách, nhưng cũng ở trong lòng Hồ Vân, có thể nói là Kế Duyên mượn
“Quần Điểu Luận - Đồng Sinh Đáp Viết” trong tâm tượng của Hồ Vân mà hóa ra. Cho nên Hồ Vân ghét cửu vĩ hồ này, thế giới này cũng ghét ả.

Vì vậy, một tay áo của Kế Duyên đánh tới, có thể coi là có "thiên địa chi lực ở trong đó". Cửu vĩ hồ đưa tay ngăn cản căn bản vô ích.

"Bịch..."

Hòn đảo nhỏ nhẹ nhàng rung lên, một bên sóng hoa dâng lên cao ba trượng. Nữ tử bị tay áo của Kế Duyên quét bay ra ngoài, hướng về phía cây ngô đồng giữa biển ở đằng xa.