Kế Duyên tạm thời không có hứng thú với việc Cửu Vĩ Hồ ở tận Ngọc Hồ Động Thiên đang nghĩ gì. Tình cảnh trước mắt có vẻ thú vị hơn nhiều.
Sau khi thần niệm của Đồ Hân hóa thành hư vô, chỉ còn lại Kế Duyên đứng trên tảng đá ngầm giữa biển. Xung quanh xa gần là những loài phi cầm lớn nhỏ. Mỗi con đều khí tức cường đại, yêu khí kinh người.
Đây đều là những loài phi cầm rất mạnh, nhìn xa hơn nữa còn có vô số phi điểu. Dù Kế Duyên biết nơi đây là trong "Quần Điểu Luận" cũng không khỏi cảm thán sự thần kỳ của Bách Điểu Triều Phượng.
Đồng thời, Kế Duyên cũng cảm nhận rõ ràng, đám phi cầm này đều có cá tính độc đáo riêng. Ánh mắt chúng nhìn hắn có cảnh giác, có tò mò, thậm chí còn có vẻ phấn khích.
Ngay lúc này, đám phi cầm đều nhao nhao bay dạt sang hai bên. Ngũ sắc thần quang như một dải cầu vồng trải dài kéo tới. Thần điểu Phượng Hoàng cũng mang theo tư thái ưu nhã độc đáo, bay đến phía trên tảng đá ngầm nơi Kế Duyên đang đứng.
“Kế tiên sinh, yêu hồ đã chết, thuận tiện đàm đạo rồi chứ?”
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn Phượng Hoàng, gật đầu nói.
“Ừm, nếu tiện thì nói chuyện trên cây ngô đồng được không?”
“Cũng được.”
Kế Duyên thương lượng với Đan Dạ một tiếng. Hai bên một kẻ vỗ cánh, một người ngự phong, rất nhanh đã trở lại cây ngô đồng giữa biển kia.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển. Ánh sáng đối với người thường mà nói đã rất chói mắt, nhưng đối với Kế Duyên và Phượng Hoàng thì không hề hấn gì, vẫn có thể ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc từ xa.
Những loài phi cầm khác dù vô cùng tò mò, nhưng dưới mệnh lệnh của Phượng Hoàng, tất cả đều giữ khoảng cách rất xa với cây ngô đồng. Có con bay vòng quanh, có con trở về hòn đảo nơi mình cư ngụ.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, cũng có càng nhiều phi cầm rời khỏi đội ngũ bao quanh cây ngô đồng, trở về đảo của mình nghỉ ngơi. Chỉ còn lại một số ít có đạo hạnh nhất định vẫn kiên trì bay lượn quanh cây.
Vật hiếm thì quý. Đám phi cầm này đều vô cùng tò mò với Kế Duyên - vị tiên nhân từ bên ngoài đến, nhưng lại không biết Phượng Hoàng cùng Kế Duyên ở trên cây ngô đồng lâu như vậy rốt cuộc đã nói chuyện gì.
Trên một nhánh cây phía đông của cây ngô đồng, Kế Duyên ngồi xếp bằng, Phượng Hoàng đáp xuống bên cạnh.
“Được rồi, những gì cần nói, Kế mỗ đã nói xong rồi.”
Phượng Hoàng Đan Dạ nhìn mặt trời ở phía chân trời. Ngũ sắc thần quang vẫn thần thánh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại có một tia mờ mịt. Hồi lâu sau, Phượng Hoàng mới cúi đầu nhìn Kế Duyên.
“Nói như vậy, thế giới này chỉ là một quyển sách? Sự tồn tại của ta, sự tồn tại của quần điểu giữa biển, cây ngô đồng này, biển cả bao la này... đều chỉ là do trong sách hóa thành mà không phải là thật sao?”
Kế Duyên hơi nhíu mày, lắc đầu nói.
“Cũng không đúng lắm. Hết thảy đúng là ở trong sách, nhưng nếu nói không phải là thật thì cũng không hoàn toàn đúng. Ở đây, ngươi và ta trao đổi không hề có trở ngại, thậm chí bọn chúng còn có thể vây công đánh trọng thương thân thể Cửu Vĩ Hồ chưa hoàn chỉnh; nếu đây là sách thì vẫn chỉ là sách…”
Kế Duyên không tiếp tục nói theo hướng này nữa, mà ánh mắt Phượng Hoàng lại càng thêm mê mang.
“Nếu giống như lời tiên sinh nói, vậy thì ký ức khi ta sinh ra, trưởng thành, tu hành cho đến ngày hôm nay cũng là do tưởng tượng mà có…”
“Cũng không hẳn vậy.”
Kế Duyên suy nghĩ một chút, nói những suy nghĩ trong lòng mình.
“Ở trong thế giới này, vạn vật tự có vận hành. Ngươi có thể nhớ lại những năm tháng tu hành đã qua. Những phi cầm khác cũng có thể xác minh ký ức với nhau. Vậy không thể tính là giả được. Chỉ có thể nói dù Kế mỗ là người thi pháp thì cũng không thể hiểu hết sự huyền bí nơi đây.”
“Ô yết~~~~~~~~”
Một tiếng phượng minh lanh lảnh vang lên từ miệng Phượng Hoàng. Gió biển xung quanh cũng bình lặng lại đôi chút, lại càng có một cảm giác khiến người ta an tĩnh.
“Kế tiên sinh, nếu tiên sinh là người thi pháp, nếu tiên sinh có thể luôn ở lại thế giới này, vậy thì thế giới này có thể vĩnh tồn không?”
Phượng Hoàng vừa hỏi vậy, Kế Duyên lại không hề cảm nhận được bất kỳ mối đe dọa nào, càng không nói đến cảm giác khẩn trương. Hắn chỉ thành thật lắc đầu nói.
“Chưa nói đến chuyện rời khỏi đây chỉ là trong một ý niệm của Kế mỗ, dù ta có thể luôn ở lại đây, nhưng sức người có hạn, tâm lực cuối cùng cũng có lúc cạn kiệt. Du Mộng chi pháp cùng Thiên Địa Hóa Sinh chi pháp tuy diệu nhưng đều hao tâm lực và cũng cần tâm tính kiên định. Cho dù tâm lực của Kế mỗ không cạn thì tâm tình cũng không thể luôn thanh tịnh được.”
“Vậy tiên sinh có thể mang ta ra ngoài không?”
Kế Duyên biết dù linh thanh như phượng, cũng ắt có câu hỏi này, nên đã sớm chuẩn bị từ trước. Lúc này hắn thản nhiên trả lời.
“Đáng tiếc Kế Duyên không có năng lực đó. Ngay cả những thứ như vàng bạc hay vật chết, mang ra khỏi thế giới trong sách, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng, huống chi là vật sống, càng không nói đến thần điểu như ngươi.”
Câu trả lời này hình như cũng nằm trong dự liệu của Phượng Hoàng. Nó cũng không hề có bất kỳ sự thất vọng hay tức giận nào.
“Thì ra là vậy. Phù sinh như mộng. Chúng ta đều là vật trong mộng của tiên sinh nhỉ?”
Kế Duyên suy nghĩ hồi lâu. Từ khi tu hành thành công, hắn không còn mơ nữa, từ lâu đã không còn nhớ rõ cảm giác nằm mơ là như thế nào. Tình huống hiện tại tuy khác, nhưng điểm tương đồng lại càng nhiều. Một lúc lâu sau, Kế Duyên vẫn gật đầu.
“Có lẽ vậy, có thể nói như thế.”
Kế Duyên nói xong câu đó, giữa hắn và Phượng Hoàng Đan Dạ liền lâm vào trầm mặc. Kế Duyên không phải không có chuyện để nói, mà chỉ cảm thấy không có lời nào nhất định phải nói. Phượng Hoàng Đan Dạ chắc cũng vậy.
Cứ im lặng ngồi như thế ước chừng nửa canh giờ, Đan Dạ đột nhiên lại mở miệng nói.
“Tiên sinh trước đây từng nói, ở trong thiên địa chân chính, ngươi chưa từng gặp Phượng Hoàng, chỉ là truyền thuyết mà không thấy tung tích?”
“Không sai, cho nên lần này Kế mỗ cũng mang theo một phần tò mò khi luận đạo cùng đạo hữu.”
Phượng Hoàng vốn luôn yên tĩnh ngồi xổm trên cành cây bắt đầu duỗi mình, thần quang trên người cũng càng thêm rực rỡ. Kế Duyên tuy biết Phượng Hoàng không hề có địch ý, nhưng cũng không hiểu nó muốn làm gì.
“Tiên sinh trước đó từng nói, tiếng phượng hót của ta êm tai như khúc ca, thực ra ta chỉ là tùy tiện kêu hai tiếng mà thôi. Thế giới này trừ Đan Dạ ta ra, không còn con phượng thứ hai, lại càng không có hoàng. Tiếng hót của ta có thể hát cho ai nghe đây?”
Kế Duyên cũng chậm rãi đứng dậy, dường như đã hiểu Phượng Hoàng muốn làm gì. Quả nhiên, chỉ nghe Đan Dạ tiếp tục nói.
“Nhưng hôm nay có thể gặp được tiên sinh, cũng coi như... tóm lại là may mắn. Bản Phượng sẽ dùng một khúc Phượng ca tiễn đưa, hy vọng tiên sinh có thể mang âm thanh này ra khỏi sách, cũng coi như là một dấu vết tiếp tục tồn tại của bản Phượng.”
“Ô yết~~~~~thương~~~~~~~~”
Theo tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, Phượng Hoàng Đan Dạ dang rộng đôi cánh bay cao, mang theo ngũ sắc thần quang xoay tròn trên không trung. Tiếng ca lên xuống trầm bổng, Phượng Hoàng bay lượn thành vòng tròn, rồi đáp xuống cây ngô đồng nhảy múa, lúc thì dang cánh, lúc thì khoe lông, mang theo từng dải cầu vồng, theo tiếng ca truyền khắp biển cả mênh mông.
Tất cả tiếng chim hót trên biển đều im bặt, sóng biển trong hải vực cũng càng lúc càng nhỏ, thậm chí xuất hiện sự bình lặng hiếm thấy.
Kế Duyên hơi mở to mắt, tất cả tư thái Phượng Hoàng tung bay múa hát đều thu hết vào trong tầm mắt. Mỗi một tiếng phượng hót đều ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
Thời gian không tính là quá dài, chỉ sau nửa khắc, Phượng Hoàng Đan Dạ liền chậm rãi vỗ cánh, trở lại cành cây, nhìn Kế Duyên cười nói.
“Tiên sinh có nghe rõ không?”
“Thính giác của Kế mỗ nghe qua là không quên, đã nghe rõ rồi.”
“Tiên sinh thấy tiếng ca của bản Phượng như thế nào?”
Kế Duyên thành thật nói một cách tâm phục khẩu phục.
“Uyển chuyển êm tai thế gian có một không hai, là nhạc hay mà Kế mỗ cả đời này mới nghe được, thanh âm của tự nhiên cũng khó sánh bằng.”
Lời này khiến Phượng Hoàng vô cùng thích thú, trong ánh mắt cũng lộ rõ vẻ tươi cười, tiếp đó lại hỏi một câu.
“Tiên sinh thấy tiếng hát của ta, hay nói cách khác là giai điệu này nên gọi là gì cho thỏa đáng?”
Kế Duyên gần như trong khoảnh khắc vừa nghe câu hỏi này, một cái tên theo bản năng thốt ra.
“Phượng Cầu Hoàng.”
Phượng Hoàng bên cạnh thần quang đại thịnh, ánh mắt chăm chú nhìn Kế Duyên.
“Tiên sinh quả là thiên nhân, hy vọng khúc nhạc này có thể được lưu truyền.”
Kế Duyên vừa cười, vừa lắc đầu.
“Thanh âm này cho dù có thành khúc, người có thể tấu khúc này cũng là hiếm thấy trong thế gian, nhưng Kế mỗ sẽ luôn ghi nhớ, nhất định không để nó biến mất.”
“Đa tạ tiên sinh.”
“Đa tạ cái gì chứ, người nên cám ơn là Kế Duyên ta mới đúng. Được nghe một khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’, thật là may mắn!”
…
Trên một hòn đảo ở phương xa, Hồ Vân và tiểu Doãn Thanh ngồi cùng nhau. Một cuốn “Quần Điểu Luận” được Hồ Vân ôm trước ngực. Nhưng giờ phút này cả hai đều thất thần nhìn về phía cây ngô đồng khổng lồ ẩn hiện ở phía xa.
“Hay thật, đáng tiếc lại quá ngắn ngủi…”
Tiểu Doãn Thanh vừa nói một câu như vậy, Hồ Vân cũng gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy, hay thật, đó chắc là tiếng ca của Phượng Hoàng nhỉ?”
“Ừm, chắc vậy.”
Còn về việc Kế Duyên có giải quyết được con yêu nữ đáng ghét kia hay không, Hồ Vân một chút cũng không lo lắng.
Lại đợi một lúc lâu, từ hướng cây ngô đồng có người ngự phong mà đến, chính là Kế Duyên đã rời đi trước đó. Lúc đi thì vung tay áo đuổi yêu, lúc về thì một thân một mình.
Kế Duyên đến hòn đảo, thấy Hồ Vân và tiểu Doãn Thanh đều đứng dậy, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở cuốn sách trong tay Hồ Vân.
“Đi thôi, có thể trở về rồi.”
Kế Duyên vỗ vỗ đầu Hồ Vân và tiểu Doãn Thanh. Giây phút sau, tất cả xung quanh đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
…
Trong sơn động của Hồ Vân ở núi Ngưu Khuê, con hồ ly lông đỏ đang khoanh chân ngồi khẽ động đậy. Nó mở đôi mắt hơi mệt mỏi ra, thân thể tuy có chút mệt nhọc, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo.
Hồ Vân trong hang động nhìn trái ngó phải, sau đó đứng lên mấy cái rồi chạy ra khỏi động. Đến bên ngoài, phóng tầm mắt nhìn xa, sau khi cuối cùng xác định được điều gì đó, nó mới thở dài một hơi.
“Phù… cuối cùng thì cũng không sao rồi… ngay cả trong mơ, tiên sinh vẫn lợi hại như vậy!”
Hồ Vân vừa lẩm bẩm một câu như thế, đột nhiên khẽ ngẩn người.
“Không đúng! Tiên sinh đã trở về! Sao ta có thể tưởng tượng ra hình dáng của Phượng Hoàng, càng không thể tưởng tượng ra Phượng Hoàng hát như thế nào được chứ!”
Lúc này, tiếng phượng hót kia vẫn mang theo giai điệu vang vọng trong lòng Hồ Vân, từ hay đã không đủ để hình dung vẻ đẹp của nó.