Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 712: Còn có thứ mà tiên sinh không biết sao?



“Thật sự là tiên sinh cứu ta đúng không? Nhất định là tiên sinh cứu ta!”

Sau khi đưa ra kết luận này, Hồ Vân không màng đến sự mệt mỏi về tinh thần, bốn chân tung tăng chạy như bay trong núi. Một đường vượt suối vượt dốc, rất nhanh đã băng qua vô vàn đỉnh núi, cuối cùng cũng đến được núi đá gần huyện Ninh An. Khi xưa Kế Duyên đã đưa con hồ ly lông đỏ hồi phục sau khi bị thương về lại núi Ngưu Khuê tại đây.

Hồ Vân từ xa nhìn lại, hình dáng huyện Ninh An thu hết vào trong tầm mắt. Tuy rằng lúc này đã là hoàng hôn, đây chính là thời điểm những “đại địch” của nó ở huyện Ninh An hoạt động mạnh nhất, Hồ Vân vẫn trực tiếp nhảy từ trên dốc đá xuống, không chút do dự mà thẳng tiến đến huyện Ninh An.

Đoạn đường từ chân núi đến huyện thành Ninh An đối với Hồ Vân hiện tại mà nói cũng không tính là gì, dù mang theo đôi chút cẩn thận, nhưng cũng chỉ tốn hai khắc đã đến được bên ngoài huyện Ninh An.

Là một huyện có lịch sử lâu đời về văn hóa và cực kỳ yên ổn, huyện thành Ninh An từ rất lâu đã không có quy định đóng cửa thành ban đêm, nhiều nhất chỉ có hai sai nha canh cổng. Bằng vào năng lực của mình, Hồ Vân không chút bất ngờ mà lẻn vào trong thành.

Hồ ly lông đỏ chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ, cố gắng chọn những con đường không nặng mùi chó. Phần lớn thời gian Hồ Vân chọn cách nhảy trên mái nhà. Với kinh nghiệm của bản thân, phần lớn chó sẽ không lên mái nhà. Chỉ là một thời gian gian dài nó không đến huyện Ninh An, những đối thủ cũ không biết đã thay đổi thói quen chưa, có phải lại tăng thêm đối thủ mới hay không. Đây đều là những điều Hồ Vân cần phải lo lắng.

Rốt cuộc, Hồ Vân hữu kinh vô hiểm đến được phường Thiên Ngưu, với tư thái giống mèo hơn giống hồ ly, đứng trước cửa Cư An Tiểu Các. Nhưng chưa đợi Hồ Vân gõ cửa, nó đã phát hiện cửa viện Cư An Tiểu Các thế mà đang mở hé. Khi nhìn vào trong, có thể thấy Kế Duyên đang uống trà, còn có một nữ tử áo xanh không quen biết đang ngồi một bên đọc sách.

Giờ phút này, trong lòng Hồ Vân dấy lên vô số dấu chấm than.

‘!!!’

‘Kế tiên sinh có nữ nhân rồi sao? Không không không, không thể nào!’

Hồ Vân đứng ở cửa suy nghĩ lung tung một hồi, Kế Duyên ở bên trong sớm đã có cảm ứng. Thấy con hồ ly này mãi không vào, hắn ở bên trong gọi một tiếng.

“Là Hồ Vân sao? Ở bên ngoài làm gì vậy? Vào đi.”

“Dạ…”

Hồ Vân đáp một tiếng, đẩy cửa ra thêm một chút, vào trong sân rồi quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau mấy bước, nó đã chạy đến trước bàn đá trong sân.

“Tiên sinh, vừa rồi là ngài cứu ta đúng không?”

Kế Duyên cũng không úp mở, uống cạn chén trà mật ong trong tay, gật đầu với Hồ Vân, rồi chỉ về phía ghế đá đối diện.

“Ngồi đi, trà mật ong Táo Nương pha còn nhiều lắm.”

“Táo Nương?”

Hồ Vân nghe vậy theo bản năng nhìn về phía nữ tử áo xanh bên cạnh, người sau cũng đang mỉm cười nhìn nó, nụ cười này khiến Hồ Vân cảm thấy có chút ấm áp.

“Tiểu Hồ Vân, ta chính là cây táo lớn đó!”

Táo Nương vừa lấy chén trà ra rót cho Hồ Vân, vừa lộ vẻ tươi cười hiền hòa với nó, nhìn nó như đang nhìn một đứa trẻ.

“A a a! Ngươi là cây táo lớn! Cuối cùng ngươi cũng thành tinh rồi!”

Hồ Vân ngẩng đầu nhìn cây táo trong sân, rồi lại nhìn Táo Nương, tầm mắt qua lại giữa hai bên. Hiện tại nó đã hiểu rõ việc tu hành của cây cỏ và động vật vẫn có khác biệt lớn, khái niệm bản hình và tinh linh cũng phân biệt rõ ràng. Cho nên Hồ Vân không hề bất ngờ khi Táo Nương và cây táo lớn cùng xuất hiện trong tầm mắt.

“Có muốn thêm nhiều mật ong không?”

Táo Nương vừa hỏi một câu, Hồ Vân cũng không khách khí.

“Thật ra ta không thích uống trà, hay là cho ta toàn bộ mật ong được không?”

“Được.”

Táo Nương không nói hai lời nhấc lên một bình nhỏ khác trên bàn, cũng không thêm nước trà, mà đổ đầy một chén mật ong cho Hồ Vân, khiến Kế Duyên cũng không khỏi liếc nhìn.

“Ha ha ha ha, vẫn là Táo Nương tốt nhất!”

Hồ Vân vui vẻ kêu lên, nhưng thấy Kế Duyên nhìn sang, liền vội vàng bổ sung một câu.

“Tiên sinh cũng tốt, tiên sinh cũng tốt!”

Kế Duyên cười lắc đầu, nhìn con hồ ly này nâng chén trà liếm mật ong, biết rõ đối phương bất luận là đạo lí đối nhân xử thế hay đạo hạnh tu hành đều đã sớm khác xưa, nhưng vẫn có một loại cảm giác như không lớn nổi.

Hồ Vân ăn mật là liếm ăn. Mật ong vừa vào miệng, lập tức có một dòng thanh lưu mang theo hương thơm thấm vào tim gan tản vào tứ chi xương cốt. Sự mệt mỏi về tinh thần lúc trước cũng theo đó mà giảm đi rất nhiều.

Kế Duyên thấy tinh thần Hồ Vân đã tốt hơn, cũng hỏi vài câu muốn biết.

“Con Cửu Vĩ Hồ kia lần đầu xuất hiện là khi nào?”

Nghe được câu hỏi của Kế Duyên, Hồ Vân ngẩng đầu lên, liếm sạch mật ong trên môi, hồi tưởng một chút rồi đáp.

“Chắc là lúc ta vừa tu ra cái đuôi thứ hai, cũng tức là khoảng hai ba năm trước. Ban đầu chỉ là lúc ta nội quan thì xuất hiện trong ảo ảnh tâm cảnh, ta cũng tưởng là ảo giác của mình. Sau này ta lại phát hiện không phải như vậy, và cảm thấy nữ nhân này rất nguy hiểm. Ta thử thiết lập một vài cấm chế nhỏ, nhưng rất nhanh đã không có tác dụng.”

“Đúng rồi, tiên sinh, ngài đã làm gì ả ta vậy? Ả ta có thể lại xuất hiện nữa không?”

Kế Duyên tự rót thêm chút trà, lại thêm chút mật ong, suy nghĩ rồi nói.

“Nếu nàng ta muốn thuận theo việc tu luyện của ngươi và xuất hiện trong tâm cảnh của ngươi dưới dạng tâm ma thì không thể nữa rồi. Nhưng thân phận thật của nàng ta là Cửu Vĩ Hồ - Đồ Hân ở Ngọc Hồ Động Thiên. Hôm nay chẳng qua chỉ hao tổn thần niệm chút thôi, sau này nếu ngươi ra ngoài, cũng phải hơi đề phòng một chút.”

“Hả? Thật sự là Cửu Vĩ Hồ à… Thảm rồi thảm rồi…”

Hồ Vân trong lòng kêu không ổn, nhưng vẫn không quên liếm hai ngụm mật ong, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nhìn Kế Duyên.

“Tiên sinh, ả ta là Cửu Vĩ Hồ, còn ta chỉ là một tiểu hồ yêu, dù ta đề phòng thì có đề phòng được không chứ? Còn không phải tùy tiện bóp chết ta sao, trừ khi ta luôn đi theo ngài…”

“Cái này ngươi cũng không cần quá lo lắng, những gì nàng ta thấy trong tâm cảnh của ngươi chỉ là ngươi hiện tại, cũng chỉ là thân hồ hiện tại, ngay cả khí tức cũng không đầy đủ. Sau này ngươi hóa hình tất sẽ thoát thai hoán cốt, hình người lại càng hoàn toàn mới mẻ. Dù là Cửu Vĩ Hồ cũng không phải cái gì cũng làm được, không thể cách không chỉ điểm nơi ngươi ở. Ngươi xem nàng ta như một giấc mộng, nàng ta xem ngươi lại há không phải như vậy sao, chỉ cần cố gắng không chạm mặt khoảng cách gần với đối phương là được.”

Hồ Vân ôm chén mật ong, như có điều suy nghĩ mà ngẫm nghĩ một chút.

“Vận may của ta xưa nay khá tốt, chắc không đến mức xui xẻo như vậy chứ?”

“Chắc chắn là không rồi.”

Táo Nương ở một bên cười nói, cũng khiến Hồ Vân yên tâm hơn nhiều.

“Đúng vậy mà, ta với tiên sinh quen nhau như vậy, mấy năm nay cũng chỉ gặp nhau mấy lần thôi. À, tiên sinh, ta không phải là đang nói ngài không đến thăm ta đâu, ngài bận, ta biết mà.”

“Ăn mật ong của ngươi đi, sau này Táo Nương ở đây, ngươi rảnh có thể đến đây nhiều hơn.”

Hồ Vân liếc nhìn Táo Nương, lại nhìn chén mật ong trong tay, lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Kế Duyên đặt chén trà trong tay xuống, từ trong tay áo lấy ra bút mực giấy nghiên và các văn phòng tứ bảo, lại lấy ra một tờ giấy kim văn không lớn. Sau đó hắn bắt đầu mài mực kim hương, một lát sau cầm bút viết một hàng chữ trên giấy kim văn, cầm tờ giấy lên thổi thổi, rồi đưa cho Hồ Vân.

“Cho ngươi đấy. Vốn dĩ ta cảm thấy ngươi không xui xẻo đến mức như vậy, nhưng ngươi liên tục lẩm bẩm mình sẽ không xui xẻo, ngược lại Kế mỗ cảm thấy sau này ngươi nhất định sẽ gặp phải con mẹ hồ ly kia. Nhỡ may mà có khả năng đối mặt, chỉ cần không làm mất tờ giấy này, trong lòng mặc niệm là được.”

“Đây là cái gì? Cho ta sao? Bùa chú do tiên sinh viết à?”

Hồ Vân tỏ ra vô cùng phấn khởi. Nhiều năm như vậy, Kế tiên sinh gần như không tặng cho nó đồ vật gì. Đương nhiên nó biết mình đã học được rất nhiều từ tiên sinh, nhưng tờ giấy vàng nhìn thôi đã thấy phi thường này chắc là một món quà rất lợi hại đấy nhỉ? Nó nhìn chằm chằm vào chữ trên mặt giấy, vô thức đọc ra.

“Ta không phải là con hồ ly lông đỏ nhỏ kia… Hả, tiên sinh, cái này, có tác dụng không?”

“Ha ha ha ha ha… Chắc chắn có tác dụng, yên tâm đi, tiên sinh có khi nào lừa ngươi đâu?”

“Cũng phải ha…”

Tuy Hồ Vân rất tin tưởng Kế Duyên, nhưng biểu cảm trêu chọc của Kế tiên sinh lúc này thật sự làm cho nó cảm thấy bất an, không khỏi lẩm bẩm một câu.

“Còn không bằng viết ‘Ngươi không thấy ta’ hoặc ‘Ngươi không nhận ra ta’ thì hơn…”

“Ồ? Nói không sai, hay là ta sửa cho ngươi nhé?”

Kế Duyên cười hỏi một câu, Hồ Vân lập tức nhét tờ giấy kim văn vào trong cái đuôi xù lớn.

“Không cần không cần, cái này tốt lắm rồi, tốt lắm rồi!”

Hồ Vân lại ôm chén ăn mật ong, đột nhiên cẩn thận hỏi một câu.

“Kế tiên sinh, ngài có tin tức gì về Lục Sơn Quân không?”

Việc có thể chống đỡ lâu như vậy dưới tâm ma do thần niệm của Cửu Vĩ Hồ tạo thành mà không có dấu hiệu rối loạn, Kế Duyên thật sự phải nhìn Hồ Vân bằng con mắt khác. Vì vậy hắn cũng thấy yên tâm, nên nói thật.

“Có, nhưng Lục Sơn Quân bây giờ không gọi là Lục Sơn Quân, mà gọi là Lục Ngô, ừm, còn có một con trâu ngốc là bạn của cậu ta, tên thật là Ngưu Phách Thiên, tên giả là Ngưu Ma, đang làm một chuyện rất quan trọng.”

Yêu quái đặt tên nhiều lúc rất chất phác. Nghe cái tên này, Hồ Vân đã cảm thấy người thứ hai hẳn là một ngưu yêu.

“Chuyện quan trọng gì vậy? Ta có thể giúp được gì không?”

Kế Duyên cười với Hồ Vân không nói gì. Người sau lập tức hiểu ý, nhưng Hồ Vân không hề nản lòng. Ít nhất lúc này nó đã hiểu rõ thiên phú của mình có lẽ không bằng Lục Sơn Quân, nhưng cũng tuyệt đối không tính là kém, chăm chỉ tu luyện rồi sẽ có cơ hội.

“Ủa, tiên sinh, ngài còn định viết gì nữa sao?”

Hồ Vân thấy Kế tiên sinh mấy lần cầm bút muốn viết, nhưng đều không viết ra được gì, không khỏi có chút tò mò, mà Kế Duyên thì hiếm khi có chút lúng túng.

“Ờ, muốn ghi lại ‘Phượng Cầu Hoàng’, thật sự là không biết bắt đầu từ đâu…”

“Ồ… tiếng phượng hót sao…”

Nghe Kế Duyên nói như vậy, Hồ Vân cũng lập tức hồi tưởng lại tiếng phượng hót nghe được trước đó ở trên hải đảo. Quả thật là ca khúc hay nhất mà nó nghe được cho đến nay. Dù nó thấy không có cả từ ngữ thì sao có thể tính là ca khúc, nhưng Kế tiên sinh nói là ca thì chính là ca khúc.

“Tiên sinh, dùng nhạc cụ gì thì hợp nhất ạ?”

“Đương nhiên là tiếng tiêu, giống với tiếng phượng hót nhất. Nếu có thể thành tiêu khúc, tất sẽ không thất truyền!”

“Ồ, vậy ngài cứ viết tiêu phổ đi!”

Kế Duyên cười gượng gạo.

“Cái gì giảm tự phổ, công xích phổ, luật lữ phổ… thậm chí là ngũ tuyến phổ, tiên sinh ta cũng đều không biết…”

Sách Kế Duyên xem không ít, những cái gọi là khúc phổ đương nhiên cũng xem qua một chút. Có lúc xem một vài khúc phổ, thậm chí có thể ẩn ẩn nghe được giai điệu và tiếng hát trong đó. Đây cũng là nguyên nhân thỉnh thoảng hắn xem khúc phổ, may mắn thì coi như đang nghe nhạc. Trong tông thất của Ti Thiên Giám Đại Trinh, hắn không ít lần làm chuyện này.

Nhưng nghe nhạc và viết nhạc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, đến khi cầm bút mới phát hiện ra một chữ cũng không viết ra được.