Một hồ ly một hạc giấy vui vẻ kêu lên hai tiếng, sau đó phát hiện ra hai cây trúc tím mới trồng lại hình như có chút không đúng. Hồ Vân đi vòng quanh hai cây trúc, còn hạc giấy nhỏ thì đậu trên cây trúc tím cao hơn đung đưa qua lại, sau đó cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này Hồ Vân và hạc giấy nhỏ đều hiểu được cảm giác không đúng nằm ở chỗ nào. Hai cây trúc tím nhìn có vẻ như óng ánh trong suốt hơn một chút, thực tế là phản chiếu một phần của ánh sao, chỉ là quá nhạt. Vừa rồi cả hai đều nhìn nhầm, lúc này một hồ ly một hạc giấy cẩn thận phân biệt thì có thể phát hiện sự đặc biệt nằm trên thân trúc. Trong mười mấy hơi thở sau khi trồng lại, một lớp ánh bạc nhàn nhạt như có như không đã dần dần hiện ra.
"Hạc giấy nhỏ, đây chắc là thủ đoạn mà tiên sinh để lại nhỉ?"
Hạc giấy nhỏ ở trên ngọn trúc tím lắc lư qua lại, cũng không biết là có gật đầu hay không. Nó rất nhanh đã bay khỏi cây trúc, đáp xuống đầu Hồ Vân.
"Đi thôi, sau này có thời gian ta lại đến thăm chúng."
Vừa nói, Hồ Vân đội hạc giấy nhỏ trên đầu, nhảy vọt ra khỏi rừng trúc. Cả hai men theo đường núi gồ ghề, chạy về phía huyện Ninh An.
Thực tế ý niệm du mộng của Kế Duyên lúc này đang ở trong rừng trúc, đứng trước hai cây trúc tím một dài một ngắn kia. Cây trúc dài gần như không còn bất kỳ dấu vết nào ở chỗ bị gãy, rất khó để người ta nhìn ra được trước đó nó đã bị chặt đứt mang đi. Còn cây trúc ngắn vì thiếu một đoạn, chiều dài ngắn hơn một đoạn không nói, phía gần đất rõ ràng có một vòng u lên, nhưng cũng tràn đầy sức sống.
Quả nhiên về đạo hạnh thì Hồ Vân còn chưa được xem là đại yêu quái gì cả, nhưng trải qua lần quan sát này, đúng là linh giác của nó không giống bình thường.
Trong Cư An Tiểu Các, Kế Duyên chậm rãi mở mắt ra. Táo Nương ở bên cạnh đặt cuốn "Phượng Cầu Hoàng" trong tay xuống bàn. Nàng biết quyển sách này thực ra vẫn chưa hoàn thành, không thể cứ độc chiếm để xem mãi được. Hơn nữa nàng cũng tự thấy mình không có chút thiên phú âm luật nào.
"Tiên sinh, sau này người sẽ truyền cuốn "Phượng Cầu Hoàng" này ra bên hay ngoài sao?"
Kế Duyên cầm cây tiêu trúc tím trong tay vuốt ve, mắt liếc nhìn "Phượng Cầu Hoàng" có chút suy tư, nói.
"Nếu đã thành sách, tất nhiên không thể chỉ dùng tiêu khiển một mình. Hơn nữa Đan Dạ đạo hữu chắc chắn cũng hy vọng khúc "Phượng Cầu Hoàng" này có thể lưu truyền, chỉ có vài người biết đến thì thật đáng tiếc. Khà khà, mặc dù hiện tại để có thể tấu xong một khúc "Phượng Cầu Hoàng" cũng không phải chuyện dễ dàng, cứ xem duyên pháp như thế nào đã. À, Táo Nương ngươi cũng có thể thử."
"Ta?"
Táo Nương ngẩn người, có chút xấu hổ cười cười.
"Tiên sinh nói đùa rồi. Táo Nương chỉ biết thưởng thức vẻ đẹp từ tiếng sáo của tiên sinh, bản thân lại không có năng lực này. Vừa rồi nghe xong Phượng Cầu Hoàng, ta còn muốn nhẹ nhàng hát theo cũng không làm được..."
"Là đã thử rồi sao?"
Kế Duyên chỉ tùy ý hỏi một câu lại làm cho Táo Nương vẫn luôn vô cùng điềm tĩnh cũng phải đỏ mặt. Theo đó, phong linh trong sân nổi lên làm mái tóc dài của nàng che đi gương mặt, đồng thời là một tiếng "ừm" nhẹ nhàng, sau đó nàng lập tức hỏi một câu.
"Tiên sinh, Đan Dạ đạo hữu mà người nói tới là ai vậy ạ?"
Kế Duyên xoay tiêu trúc giữa các đốt ngón tay, trả lời.
"Đan Dạ đạo hữu chính là con phượng trong khúc "Phượng Cầu Hoàng". Nhờ tiếng phượng hót của nó mới có khúc "Phượng Cầu Hoàng" này. Khúc nhạc uyển chuyển du dương biến hóa vô cùng, mà ý “cầu hoàng” cũng mang theo chút tình cảm trong đó. Nếu không dùng nhạc cụ mà tự mình khẽ hát theo, độ khó rất lớn và cũng có chút xấu hổ, hát không ra cũng là bình thường."
"Ừm... Tiên sinh nói đúng..."
Táo Nương khẽ thở ra, cố gắng để bản thân tự nhiên hơn. Nhưng dù trên mặt không hề có bất kỳ thay đổi nào, nàng vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, suýt chút nữa thì đỏ như quả táo lửa.
Kế Duyên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Táo Nương. Linh phong có hơi loạn rồi. Không có thiên phú âm nhạc thì cũng không đến mức đả kích lớn như vậy chứ?
"Ca nhạc chính là nghe nhiều luyện nhiều, cũng không cần nản lòng!"
Kế Duyên cười an ủi một câu, lúc này Táo Nương chỉ gật đầu.
"Kẽo kẹt~~"
Cánh cửa sân nhỏ mở ra, Hồ Vân và hạc giấy nhỏ đã trở về. Hồ ly còn chưa vào cửa, tiếng nói đã truyền đến.
"Kế tiên sinh, ta đã trồng hai cây trúc kia rồi, đảm bảo chúng sống tốt!"
Hạc giấy nhỏ đã nhanh chân bay xuống vai Kế Duyên.
"Làm tốt lắm. Mấy năm không gặp, con hồ ly nhà ngươi cũng có chút tiến bộ đấy. Chỉ riêng việc ngươi vừa rồi chặt trúc rồi lại trồng trúc, đã có thể khoe khoang một chút với Lục Sơn Quân rồi đó."
Kế Duyên khen ngợi Hồ Vân một câu như vậy, cũng được xem là quá khen rồi. Chuyện này khiến Hồ Vân vui vẻ trong lòng, ghé sát bàn đá cười hì hì nói.
"Tiên sinh, tối nay ta có thể ở lại Cư An Tiểu Các không? Ta đi đi về về mấy lần rồi, không muốn đi nữa..."
"Tùy ngươi thôi, muốn ngủ trong nhà thì ngủ phòng khách, còn muốn ngủ ngoài trời cũng được. Ôi ôi... không còn sớm nữa, ta cũng phải đi ngủ đây."
Nói rồi, Kế Duyên ngáp một cái đứng dậy, cầm cây tiêu trúc tím đi về phía phòng ngủ của mình, chỉ để lại Táo Nương và những người khác tự do trong sân. Cuốn sách "Phượng Cầu Hoàng" cũng được để lại trên bàn đá.
Kế Duyên vừa đi, không bao lâu trong sân đã náo nhiệt hẳn lên. Táo Nương mang theo sách ngồi lên cây táo. Những chữ nhỏ trong "Kiếm Ý Thiếp" cũng lần lượt lao ra, bắt đầu ồn ào. Hạc giấy nhỏ thì không cần phải nói. Hồ Vân giống như một vị khách hiếu kỳ, không chỉ xem kịch, thỉnh thoảng còn tham gia vào đó. Kim Giáp lặng lẽ đi đến trước cửa phòng ngủ của Kế Duyên, quay lưng về phía cửa, đứng yên giống như một vị thần giữ cửa sống động.
Trong những ngày tiếp theo, Tôn Nhã Nhã bằng cách của mình đã sưu tầm được kha khá sách về âm luật, ngày ngày chạy đến Cư An Tiểu Các, cùng với Kế Duyên nghiên cứu những thứ liên quan đến âm luật.
May mắn là mục đích của Kế Duyên cũng không phải là trong một thời gian ngắn sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ đại sư về âm nhạc. Cái mà hắn mong muốn chẳng qua chỉ là ghi lại "Phượng Cầu Hoàng" dưới dạng nhạc phổ một cách tương đối chính xác và hoàn chỉnh. Nếu không thì Tôn Nhã Nhã đúng là trong lòng không có chút tự tin nào rồi. Mấy ngày trôi qua trong suốt quá trình này, nàng không ít lần nghi ngờ rốt cuộc là nàng đang dạy Kế tiên sinh, hay là Kế tiên sinh thông qua một phương thức đặc biệt nào đó để dạy nàng.
Năm ngày sau, vào buổi trưa trời quang đãng, ánh nắng sáng rỡ xuyên qua khe hở của cành lá cây táo lớn, loang lổ chiếu xuống sân của Cư An Tiểu Các. Tất cả mọi người bao gồm cả Táo Nương, có người ngồi trước bàn đá, có người đứng vây xung quanh, có người thì lơ lửng trên không trung, tất cả đều im lặng nhìn Kế Duyên hạ bút.
Bút mực giấy nghiên đã sớm chuẩn bị xong. Bút lông sói cầm chắc trong tay. Kế Duyên hạ bút có thần, thần này là thần vận, là linh vận, cũng là âm vận. Mỗi một nét bút khi cao khi thấp, có khi thành chữ, có khi lại là những đường gạch lên xuống tượng trưng cho sự nhấp nhô của âm điệu.
Trước khi hạ bút Kế Duyên không có chút lo lắng nào, bắt đầu hạ bút rồi thì lại càng như nước chảy mây trôi. Đầu bút còn mực thì tay không dừng, thường thì hoàn thành một trang, hắn mới nhấc bút chấm mực.
Mà nhiệm vụ quang vinh mài mực cho Kế Duyên này lại rơi trên người Táo Nương. Mỗi khi mực trong cái nghiên cũ cạn đi một nửa, Táo Nương sẽ ngưng lộ bằng ngón tay. Ba ngón tay trắng nõn nhỏ giọt sương vào nghiên, rồi mài mực Kim Hương. Toàn bộ Cư An Tiểu Các tràn ngập một mùi hương mực nhàn nhạt.
Khi nét bút cuối cùng của Kế Duyên rơi trên trang sách của "Phượng Cầu Hoàng", Tôn Nhã Nhã vẫn luôn căng thẳng thần kinh thở ra một hơi, giống như người xem là nàng còn mệt hơn cả Kế Duyên.
Sau đó Kế Duyên cất bút đi, nhẹ nhàng thổi một cái vào toàn bộ quyển sách. Những vết mực chưa khô nhanh chóng khô lại. Hắn gật đầu với Táo Nương.
"Được rồi, không cần mài mực nữa, "Phượng Cầu Hoàng" coi như đã thực sự hoàn thành."
Cầm "Phượng Cầu Hoàng" trên tay lật qua lật lại, trên mặt Kế Duyên tươi cười mãn nguyện.
Nghe tiếng phượng hót là một chuyện, dùng tiếng sáo mô phỏng lại là một chuyện, chuyển hóa nó thành nhạc phổ lại là một chuyện khác. Kế Duyên cũng được xem là sáng tác nhạc rồi. Mặt dày mà nói, thành tựu không thể tính là quá thấp được. Dù sao "Phượng Cầu Hoàng" cũng không phải là khúc nhạc bình thường.
Đôi tay của Táo Nương vừa mới rời khỏi nghiên, một đám chữ nhỏ đã vây quanh nghiên mực.
"Đại lão gia, vẫn còn lại một chút mực đấy." "Đúng đó Đại lão gia, mực Kim Hương khô rồi sẽ rất lãng phí."
"Đúng vậy đúng vậy." "Đại lão gia, nghiên mực cũng cần phải lau sạch!"
"Không sai!"
Kế Duyên nhìn mà buồn cười. Táo Nương và Tôn Nhã Nhã cũng dùng tay áo che miệng, đôi mắt như trăng lưỡi liềm. Hồ Vân bên cạnh thì ngơ ngác nhìn nghiên mực, muốn nói rồi lại thôi.
"Không tệ, nói có lý, vậy các ngươi giúp Đại lão gia dọn dẹp đi."
"Tuân pháp chỉ!"
Một đám chữ nhỏ đứng dậy khẽ hô, rồi trong nháy mắt hóa thành một cơn gió đen quấn lấy nghiên mực, thỉnh thoảng truyền ra những lời như "một chữ một ngụm", "để lại một ngụm", "đừng ăn nhiều, ai cũng không được ăn nhiều..."
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn lên trời, đi về phía cửa Cư An Tiểu Các. Hắn kéo cửa ra, vừa vặn có một đạo kiếm quang đang xoay quanh trên không trung rơi xuống, bay đến trong tay hắn.
'Phi kiếm truyền thư?'
Trong tay là một thanh kiếm gỗ khắc đầy linh văn, thì ra nó chỉ tìm được đến huyện Ninh An, nhưng căn bản không tìm được vị trí chính xác của Cư An Tiểu Các. Mãi đến khi Kế Duyên mở cửa để lộ một chút khí tức, nó mới chạy thẳng đến chỗ hắn. Vừa chạm vào kiếm gỗ, đã có thần niệm truyền đến Kế Duyên.
Nội dung mà kiếm gỗ truyền đến rất đơn giản, là vị "fan cứng" của Kế Duyên uyển chuyển nhưng mang theo mong đợi hỏi Kế Duyên có tiện cho y đến bái phỏng lần nữa không, thực ra cũng muốn hỏi Kế Duyên khi nào sẽ xuất phát.
Trong lúc Kế Duyên ở ngoài cửa thu phi kiếm, đám chữ nhỏ trong sân đã nhấc cả nghiên mực lên rồi, nhìn rõ ràng rất có trật tự, nhưng lại như đang tranh giành. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn Nhã Nhã bật cười.
"Bọn họ lần nào cũng ồn ào như vậy sao?"
Táo Nương lắc đầu, đưa tay vuốt ve bộ lông hồ ly đỏ rực và mượt mà của Hồ Vân.
"Nửa chén mực còn lại trong nghiên này không tầm thường. Đó là phần dư của tiên sinh khi chấm mực viết đạo, trong đó đạo uẩn thâm hậu. Đám chữ nhỏ cảm nhận linh tính của mực, cho nên mới kích động như vậy."
"Đúng vậy, ta sớm nhìn ra rồi. Vốn dĩ ta cũng muốn, nhưng bọn họ cần hơn ta, cũng thích hợp hơn, nên ta không mở miệng. Nếu không, với quan hệ của ta và tiên sinh, tiên sinh chắc chắn cho ta!"
Hồ Vân hưởng thụ sự vuốt ve của Táo Nương, trên miệng có chút không phục nói một câu như vậy.
Hạc giấy nhỏ đứng trên đầu Kim Giáp, khẽ lắc đầu. Kim Giáp ở dưới thì bất động như núi, chỉ là ánh mắt liếc nhìn vào nghiên mực cũ đang bị đám chữ nhỏ quấn lấy mà bay lơ lửng trên không trung.
"Kẻ có lợi nhất, bút nghiên đứng đầu, chỉ tiếc linh khởi mà tuệ không sinh..."
Giọng nói khàn khàn của Kim Giáp vang lên, trong sân Cư An Tiểu Các trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, ngay cả đám chữ nhỏ cũng chuyển sự chú ý sang nhìn y. Tuy rằng biết Kim Giáp không phải là người câm, nhưng đột nhiên mở miệng nói vẫn khiến mọi người giật mình.
Ngược lại lời mà Kim Giáp nói lại không hề làm mọi người bất ngờ, bởi vì Kế Duyên trước đây đã từng nói những lời tương tự.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Kim Giáp vẫn mặt không chút biểu cảm đứng yên. Đợi mấy hơi thở, khi cảm xúc của mọi người đều đã hồi phục lại, thấy trong sân lâu lắm không có tiếng động, dù Kim Giáp vẫn mặt không cảm xúc, lại đột nhiên mở miệng giải thích một câu.
"Không phải ta nói, là tôn thượng đã nói..."