"U... u ức... u u..."
Hồ Vân vác trên vai hai cây trúc tím vẫn còn nguyên cành lá, chạy băng băng trong núi Ngưu Khuê, thỉnh thoảng lại vang lên một hồi âm thanh réo rắt như tiếng trời.
Hạc giấy nhỏ không đậu trên đầu Hồ Vân nữa, mà chuyển sang đứng trên phần ngọn của một cây trúc tím. Theo nhịp lắc lư của cây trúc, mỗi khi có tiếng "u" vang lên, đôi cánh lại đập mạnh hơn, cứ theo cao độ của âm thanh mà vỗ cánh, chơi đùa vô cùng thích thú.
Lúc đi trời vừa mới chạng vạng, khi trở về huyện Ninh An thì trong huyện đã trở nên yên tĩnh. Còn chưa vào thành, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng chó sủa vang vọng từ những con ngõ sâu trong thành.
"Suỵt... Hạc giấy nhỏ, giữ chặt hai cây trúc này, đừng để chúng phát ra tiếng động nữa."
Hạc giấy nhỏ nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hồ Vân nhưng vẫn làm theo. Hai cánh bằng giấy mỗi bên một cánh hơi cuốn lấy ngọn trúc, đè chặt bất kỳ sự rung động nhỏ nào của thân trúc, tự nhiên cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hồ Vân lấy đà chạy, nhảy vọt lên tường thành huyện Ninh An, rồi ở đầu bên kia tung mình nhảy xuống, vừa như đang lướt đi vừa như tháo chạy vào sâu trong huyện Ninh An. Sự linh hoạt trên mái nhà khiến một nửa số mèo ở thành Ninh An sợ chết khiếp, còn một nửa còn lại hoặc không thấy, hoặc thuộc loại mèo già, trước đây đã từng gặp Hồ Vân.
Một con hồ ly và một con hạc vui vẻ trở về Cư An Tiểu Các, trong sân chỉ còn lại Kế Duyên và Táo Nương. Kế Duyên ngẩng đầu nhìn Hồ Vân và hạc giấy từ cửa bước vào, sau đó ánh mắt mới rơi vào hai cây trúc tím. Ánh mắt hắn không khỏi sáng lên, Hồ Vân quả nhiên đã mang đến bất ngờ.
"Tiên sinh, Tôn Nhã Nhã đâu rồi ạ?"
"Đến giờ nào rồi, người ta còn phải về nhà ăn cơm chứ. Đi xa mấy năm mới về, trong nhà thế nào cũng tổ chức ăn mừng. Chẳng lẽ lại ở đây cả đêm để giảng về nhạc phổ à?"
Hồ Vân gãi đầu. Mặc dù Kế tiên sinh nói có lý, nhưng nó cảm thấy Tôn Nhã Nhã chắc chắn vẫn thích ở Cư An Tiểu Các thêm một chút nữa, rồi nó cầm lấy cây trúc tím vung vẩy.
"U... u ức..."
"Tiên sinh người xem, ta tìm được hai cây trúc tím loại tốt trong rừng trúc tím ở núi Ngưu Khuê đấy ạ, dùng để làm tiêu chắc chắn phù hợp đúng không?"
Hồ Vân như dâng bảo vật, cầm hai cây trúc tím đến trước mặt Kế Duyên. Sau đó Kế Duyên đưa tay nhận lấy, ánh mắt không ngừng đánh giá toàn bộ thân trúc.
"Không tệ, không tệ, hai cây trúc tím linh vận tự nhiên tuyệt hảo, hữu duyên có thể thấy được, vô duyên ngàn rừng khó gặp, ít nhất có thể làm được hai cây sáo trúc, hai cây tiêu cầm!"
"Ha ha ha ha... Tiên sinh hài lòng là tốt rồi. Cây trúc này khi có gió sẽ tự kêu, nghe hay lắm đấy ạ, không tin người cứ hỏi hạc giấy nhỏ!"
"Chíp chíp"
Kế Duyên cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào thân trúc.
Hô... hô...
Trong sân một trận gió nhẹ thổi qua, cành lá cây táo lớn khẽ đung đưa, mang theo một trận âm thanh "xào xạc...", mà hai cây trúc tím trong tay Kế Duyên cũng tấu lên "u ức", hòa âm có vẻ tự nhiên.
"Tiên sinh, có cần tìm một lão sư phụ ở huyện Ninh An đến làm tiêu không ạ? Nghe nói các thợ thủ công ở huyện Ninh An nổi tiếng khắp thiên hạ đấy."
Kế Duyên dùng kiếm chỉ nhẹ nhàng gõ lên từng đốt của một trong hai cây trúc tím, đặc biệt là ở vị trí đốt trúc sẽ gõ thêm hai cái. Trong đôi mắt trắng xám của hắn, hai cây trúc tím tỏa ra một vầng hào quang màu tím xanh linh hoạt. Mỗi khi hắn gõ một cái, vầng hào quang này sẽ yếu đi một chút, nhưng không biến mất, mà thu nhỏ vào bên trong cây trúc, thu vào kinh mạch của thân trúc.
"Cái đó cũng không cần. Kế mỗ tuy không phải là thợ thủ công chế tạo nhạc cụ, nhưng lại hiểu rõ âm điệu của cây tiêu phù hợp bắt nguồn từ đâu trên cây trúc này, ừm, vậy thì, cứ làm vậy đi!"
Nửa câu trước Kế Duyên giải thích, nửa câu sau lại giống như đang lẩm bẩm. Sau đó hắn giữ kiếm chỉ, vận chỉ trượt xuống dọc theo một trong hai thân trúc.
"Xoèn xoẹt xoèn xoẹt..."
Kế Duyên dùng kiếm chỉ lau qua thân trúc, bụi bẩn trên một số đốt trúc liền rơi xuống, rất nhanh chỉ còn lại một cây trúc tím trơn bóng, khác với màu tím hơi xám xịt vừa rồi. Giờ phút này, cây trúc tím dưới ánh sao có một chút trong suốt.
Kế Duyên nhẹ nhàng vuốt ve thân trúc, cảm nhận được chỗ cây trúc bị chặt ở phía dưới gần như vừa đúng. Mà ở chỗ bị chặt, linh vận tụ lại mà không tan. Hắn không khỏi lại nhìn Hồ Vân thêm một cái, cũng khó trách có thể bị cửu vĩ hồ hóa tâm ma quấn lấy. Ngón tay hắn lại vuốt lên chín đốt, khoảng cách vừa vặn, nhẹ nhàng điểm một cái tại vị trí một đốt trúc ở cuối cây.
"Rắc~"
Cây trúc tím phát ra thanh âm bị gãy đoạn.
Kế Duyên lại dùng kiếm chỉ lau qua cây trúc tím đã bị bẻ gãy, rồi nghiêng miệng trúc xuống. Những vụn gỗ ở chỗ đốt trúc bên trong cũng theo đó đổ ra, rơi xuống đất.
Kế Duyên căn bản không cần đo đạc hay xem xét nhiều lần. Hắn chỉ dựa vào cảm giác, mỗi lần đâm xuống một điểm trên cây trúc trong tay. Sau khi điểm xuống, trên thân trúc liền có một lỗ thủng, lại còn được mạ lên một lớp ánh bạc của tinh quang.
Thật ra không chỉ có tiêu, mọi thứ trong Cư An Tiểu Các đều được mạ lên ánh sao, đều được quấn quanh bởi linh phong, bao gồm cả hai cây trúc tím trên bàn.
Hồ Vân, hạc giấy nhỏ, Táo Nương và Kim Giáp, cùng với những chữ nhỏ trong Kiếm Ý Thiếp treo trên cây táo, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn Kế Duyên làm tiêu trúc. Trong tay hắn, những công đoạn như phơi khô, mài giũa căn bản không cần thiết, dường như chế tạo một cây tiêu tốt chỉ cần một cảm giác của ngón tay chỉ xuống.
Nhưng những người có mặt ở đó đều hiểu rõ trong lòng, Kế tiên sinh gần như đang dùng phương pháp luyện chế pháp khí để chế tạo tiêu trúc tím, chỉ là thủ pháp này vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, không có chút dấu vết của khói lửa.
Mỗi khi một lỗ thủng được tạo ra, Kế Duyên lại áp tai vào thân trúc lắng nghe, mà ánh sao trên trời không ngừng hội tụ, linh khí bao quanh cây táo lớn cũng xoay quanh bàn đá.
"U... u ức ức..."
Linh phong thổi qua bên cạnh Kế Duyên, không chỉ khiến y phục của hắn bay phấp phới, mà còn mang theo từng trận âm thanh trong trẻo như tiếng trời. Tuy không bằng Phượng Cầu Hoàng nhưng cũng khiến những người nghe cảm thấy tâm tĩnh lặng.
Ánh sao rơi xuống như mưa sao băng chảy vào trong sân. Sự linh động trong việc chế tạo tiêu trúc của Kế Duyên, bản thân nó đã khiến người xem cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lại càng có thể cảm nhận được một luồng khí tức đạo uẩn.
"Tinh quang rơi xuống, trúc tím sinh ra từ đất, âm sắc tập hợp ngũ hành, nhạc thành thì hòa hợp âm dương, phù hợp với diệu pháp của khí đạo, dung hòa thiên đạo tự nhiên..."
Kế Duyên vừa làm tiêu, vừa nhẹ giọng giảng giải, động tác lúc nhanh lúc chậm. Quá trình nghe âm thanh dẫn sao trời tốn không ít thời gian, nhưng dù là đối với Kế Duyên hay đối với Hồ Vân và Táo Nương ở bên cạnh cũng không quá dài. Dù sao thì ở một mức độ nào đó, đây cũng tính là lắng nghe Kế Duyên giảng đạo, nhận được rất nhiều lợi ích.
Không hề tốn bao nhiêu thời gian và công sức, chỉ sau một canh giờ, một cây tiêu trúc hình dáng ưu mỹ đã xuất hiện trong tay Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, tiêu xong rồi ạ?"
Hồ Vân sốt ruột là người đầu tiên lên tiếng hỏi. Nó rất muốn Kế Duyên thổi lại khúc "Phượng Cầu Hoàng" một lần. Kế Duyên nhìn ngắm cây tiêu trúc, khẽ gật đầu.
"Làm xong rồi, nhưng vẫn còn phải thêm một bước nữa."
Nói rồi, cây bút lông sói trên giá bút tự động bay đến tay Kế Duyên. Hắn không chấm mực, cầm bút viết trên thân tiêu, trong chốc lát đã viết xong chữ, chính là hai chữ "Kế Duyên". Chữ không hề có dấu mực, chỉ là nhạt hơn màu tím của thân tiêu một chút, nhưng không hề làm tổn thương lớp vỏ bên ngoài của trúc tím.
"Ha ha ha, bất cẩn một chút đã khắc tên lên thân tiêu rồi..."
Kế Duyên cười nói như vậy khiến Hồ Vân bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Rõ ràng là tiên sinh cố ý viết lên mà..."
"Đúng rồi! Tiên sinh, bây giờ người có thể thổi lại "Phượng Cầu Hoàng" một lần không?"
Sự mong chờ của Hồ Vân cũng là sự mong chờ của mọi người. Kế Duyên nhìn xung quanh, ngay cả Kim Giáp cũng quay đầu nhìn về phía này, đừng nói chi đến những người khác. Nhưng lần này Kế Duyên lại lắc đầu.
"Hôm nay thôi vậy."
"Ồ... Vậy tiên sinh, cây trúc tím này vẫn còn một nửa, còn cây trúc này vẫn rất nguyên vẹn, vẫn có thể làm cây tiêu khác nữa đó."
"Ừm, đúng là có thể, nhưng có một cây tiêu này là đủ rồi."
"Hả? Vậy trúc tím còn lại thì phải làm sao?"
Hồ Vân ngơ ngác nhìn cây trúc tím trên bàn.
"Có hai cách, một là ngươi giữ lấy, hai là trồng lại vào rừng trúc tím trên núi Ngưu Khuê. Ngươi tự quyết định đi."
Lời này của Kế Duyên lại khiến Hồ Vân ngẩn người.
"Cái này còn có thể trồng lại được sao?"
"Ừ, có thể chứ. Lúc ngươi bẻ trúc khống chế rất thích hợp, phong linh mà không tổn vận, tách trúc mà không làm thương tổn sinh khí của nó, lại không có sức nóng của mặt trời thiêu đốt. Nếu ngươi trồng lại trước khi trời sáng, hai cây trúc tím này sẽ không hao tổn quá nhiều nguyên khí."
Hồ Vân, hạc giấy nhỏ, thậm chí cả Táo Nương đều lập tức nhìn về phía cây trúc tím trong tay Kế Duyên. Một cây trong đó đã bị Kế tiên sinh bẻ mất phần dưới để làm một cây tiêu, mà còn có thể không tổn hại nguyên khí sao?
Kế Duyên xấu hổ cười cười.
"Cho nên ta mới nói, không tổn hại quá nhiều nguyên khí, chứ không phải là không tổn hại nguyên khí. Đương nhiên, trúc này linh vận tự nhiên nhưng đây không phải là tư chất thành linh, chỉ có thể xem là vật liệu tốt, ngươi giữ thì cứ giữ, không cần nghĩ nhiều."
"Ồ... Nhưng mà..."
Hồ Vân cầm lấy cây trúc tím bị mất một đoạn, so sánh một chút chỗ gãy hiện tại.
"Tiên sinh, chỗ này nhỏ hơn nhiều so với chỗ gãy trong núi, không nối vào được đâu..."
"Vậy thì ngươi nghĩ cách đi!"
Kế Duyên chớp mắt với Hồ Vân, người sau thì không ngừng gãi đầu. Nó suy nghĩ một lúc, đột nhiên linh cơ khẽ động, cầm lấy hai cây trúc nhảy xuống bàn.
"Kế tiên sinh, vậy ta đi nhé?"
"Đi đi!"
Kế Duyên phẩy tay, sau đó đưa mắt nhìn hồ ly lông đỏ vác hai cây trúc phóng ra khỏi Cư An Tiểu Các. Hồ Vân còn nhớ Kế Duyên nói là làm trước khi trời sáng, tuy rằng bây giờ còn cách lúc trời sáng một khoảng thời gian, nhưng vẫn nên đi sớm cho an toàn. Hạc giấy nhỏ "chíp" một tiếng cũng lại bay ra, đuổi theo Hồ Vân.
Nhìn Hồ Vân không hề nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lựa chọn phương án trồng trúc, Kế Duyên trong sân cũng vuốt cằm có chút suy tư, tay kia thì nhẹ nhàng xoay cây tiêu trúc trong tay. Hai mắt hắn hơi nhắm lại, đã có ý niệm du mộng xuất hiện.
Không bao lâu sau, trong núi Ngưu Khuê, vẫn là một hồ ly một hạc, kéo theo hai cây trúc tím bay nhanh trong núi, rất nhanh đã đến chỗ rừng trúc tím trước đó, đến chỗ chặt trúc ở giữa rừng.
"Thử cái này trước đã!"
Hồ Vân đưa cây trúc tím còn nguyên vẹn áp sát vào chỗ gãy của cây trúc, nhẹ nhàng đỡ một hồi. Nó phát hiện cây trúc vậy mà dường như "dính" lại, đồng thời linh vận lại một lần nữa thông với đại địa.
"Thần kỳ vậy sao? Vậy cái này thì sao..."
Hồ Vân so sánh một chút cây trúc còn lại trong tay, thấy nó rõ ràng nhỏ hơn chỗ gãy trên đất một vòng. Hồ Vân nhíu mày suy nghĩ một lát, duỗi ra một ngón tay. Sau một lúc, Hồ Vân khẽ quát một tiếng.
"Hạc giấy nhỏ, xem kiếm chỉ của ta đây!"
"Rắc rắc rắc rắc rắc..."
Hồ Vân dùng móng tay cứng cỏi cào bên ngoài cây trúc tím trong tay để loại bỏ lớp vỏ, cào ra rất nhiều vụn trúc, sau đó lại dùng móng tay cào bỏ đoạn bên trong của đốt trúc dưới đất. Đồng thời một móng vuốt khác vồ một cái về phía đốt trúc ở xa, vậy mà kéo ra từng sợi tơ như hư vô, rồi đem những sợi tơ này quấn quanh cây trúc tím trong tay, rồi lại cắm cây trúc xuống đất.
"Rắc~"
Hô... hô...
Gió núi thổi qua, hai cây trúc tím cao thấp lại một lần nữa phát ra tiếng "u ức".
"Hắc hắc, xong rồi!"
"Chíp~"