Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 13: “Bác sĩ Hạng thích em.”



Hoành Tịnh cũng từng có trải nghiệm tương tự, cô đã phối hợp mấy ca cấy ghép phổi cùng bác sĩ Trần.

Khi đang rửa tay chuẩn bị vào phòng phẫu thuật, Trương Quốc Phong gọi một cuộc điện thoại, Hoành Tịnh cách hơi xa nên nghe không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn lờ mờ đoán được là đang báo cáo lại tình huống với chủ nhiệm.

Hoành Tịnh mặc kệ, cô rửa sạch tay xong chuẩn bị vào phòng thì nghe thấy y tá bên cạnh đang thảo luận về Hạng Chương.

“Nghe nói ca phẫu thuật trước đó của bác sĩ Hạng diễn ra sớm hơn một tiếng.”

“Khó trách anh ta đến nhanh như vậy, thì ra là cố ý đến đây đợi xem trò cười. Nhưng mà làm như vậy có hợp quy định không?”

“Ai mà biết chứ, dù gì đi nữa cái vả mặt này đúng là sướng, tôi sớm đã không ưa cái tên Tôn Điều kia rồi.”

“Cơ mà anh ta nhìn cũng đẹp trai, kết hôn hay có bạn gái chưa?”

“Có cũng chẳng đến lượt chúng ta.”

Bước chân Hoành Tịnh khựng lại, nheo mắt nhìn về phía họ.

“Chị Tiểu Tịnh.” Một trong những y tá chú ý đến Hoành Tịnh liền vội vàng đứng thẳng người, bối rối ấp úng nói: “Bọn em đi làm việc tiếp đây.”

Hoành Tịnh gật đầu, quay người lại thì thoáng thấy Hạng Chương đang đứng ở một góc với vẻ mặt vô cảm, nhìn dáng vẻ đại khái là đã nghe hết toàn bộ quá trình, chẳng trách vừa rồi hai y tá mới lại hoảng loạn như vậy.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, cùng ngầm hiểu đi về phía phòng mổ.

Phổi của Hoan Hoan đã bị cắt bỏ nên cần phải cấy ghép vào một lá phối mới. Cô bé rất may mắn, chỉ mất hai tháng để đợi nguồn phổi của mình, Hoành Tịnh nhìn Hoan Hoan đang say ngủ sau đó tập trung tinh thần.

Cô chỉ nghe nói kỹ thuật của Hạng Chương rất tốt, nhưng tận mắt nhìn thấy thì mới là lần đầu tiên.

Anh cắt vết mổ rất nhanh chóng và chính xác không chút do dự như thể cực kỳ tự tin vào bản thân. Nhìn Hạng Chương phẫu thuật thực chất là một chuyện rất chữa lành, giống như một quá trình từ xấu thành tốt.

Khi mũi dao cuối cùng rơi xuống, Hoành Tịnh và mọi người xung quanh đồng thời nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nhìn biểu tình nặng nề trên mặt Hạng Chương thì sự an yên mới nhen nhóm trong lòng không khỏi treo ngược lên.

Thực tế, họ cũng giống như bệnh nhân đều rất lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ phẫu thuật.

“Không sao chứ bác sĩ Hạng?” Trương Quốc Phong hỏi.

Một lúc sau, Hạng Chương mới chớp đôi mắt khô khốc, chậm rãi nói: “Không có việc gì, chuyện còn lại giao cho anh.”

Trương Quốc Phong nói được.

Hạng Chương ra khỏi phòng bệnh, đứng bên cửa sổ nhìn mây đen phía xa, trong lòng cảm thấy bất an.

Anh nhớ lại ca phẫu thuật trong đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra để kiểm tra thông tin, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy ca phẫu thuật đã thành công, chỉ hy vọng rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định quay lại văn phòng thì thấy Hoành Tịnh vừa đi ra, anh sững người, không tiếp tục động đậy.

Hoành Tịnh hỗ trợ kiểm kê lại dụng cụ và bông băng, đợi đến khi rời khỏi phòng phẫu thuật thì gần như là người cuối cùng.

Vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy Hạng Chương, mà vừa hay anh cũng đang nhìn cô.

Thật ra Hoành Tịnh muốn hỏi anh tại sao vẻ mặt anh nghiêm nghị như vậy, tình hình có phải không lý tưởng hay không, tuy nhiên lời nói cứ dừng ở cửa miệng mãi không thốt ra được. Ca phẫu thuật hoàn thành thành công đến nỗi ngay cả cô cũng có thể nhìn ra.

Lúc này, Tuyết Linh cũng từ phòng phẫu thuật đi ra, nhìn thấy Hoành Tịnh ngây người đứng đó, vội vàng hỏi.

“Tiểu Tịnh, tôi đói quá…”

“Hả?” Hoành Tịnh vội vàng dời tầm mắt, tùy ý trả lời: “Đi nhà ăn không?”

“Được, đợi tôi quay về cất bản ghi chép đã… Ơ bác sĩ Hạng cũng ở đây à?” Tuyết Linh nhìn thấy Hạng Chương, có lẽ vừa nãy xem xong ca phẫu thuật của anh nên trong mắt nhiều thêm một tầng bộ lọc, một người xưa nay không dám nói gì hôm nay lại đột nhiên đưa ra lời mời mọc, “Bác sĩ Hạng có muốn đi cùng không?”

Hạng Chương lắc đầu tỏ ý từ chối, nhìn Hoành Tịnh một cái rồi quay người nhanh chóng rời đi.

Khi anh quay người một vật thể hình túi màu đỏ rơi xuống, Tuyết Linh quay lưng lại nên không nhìn thấy nó, mà Hoành Tịnh nhìn thấy đang định lên tiếng gọi thì đã không thấy bóng dáng Hạng Chương đâu cả.

Hoành Tịnh đi nhặt lên thì bất ngờ thấy đó là một gói kẹo thạch xoài. Tuyết Linh thấy thế cũng đi tới, cầm lấy túi kẹo ngó nghiêng một vòng.

“Thì ra bác sĩ Hạng thích ăn kẹo, khẩu vị cũng nặng đấy. Vị của nhãn hiệu này ngọt ngấy, đồ nước ngoài cũng khá tốt.”

Hoành Tịnh nhìn chằm chằm vào hình vẽ quả xoài trên túi đóng gói sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng cất nó đi, cười nói: “Tý nữa trả anh ta.”

Tuyết Linh vốn muốn nói chút nữa cô ấy còn có một cuộc phẫu thuật khác với bác sĩ Hạng nên có thể đưa cho cô ấy, nhưng khi nhìn thấy Hoành Tịnh siết chặt túi kẹo thì cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nói.

“Đói chết mất rồi, chết mất thôi…”



Hai tiếng sau Hoan Hoan mới tỉnh dậy, chỉ là tỉnh rồi thì đau dữ dội không dứt, nước mắt chảy dài trên má, liên mồm nói bản thân sắp đau chết mất, y tá liền tiêm thuốc giảm đau cho cô bé, thấy cô bé đã bình tĩnh lại có vẻ như sắp ngủ mới đóng cửa rời đi.

Chỉ là rất nhanh cửa lại mở ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp chậm rãi đi vào phòng bệnh.

Hoan Hoan lúc đầu còn hơi buồn ngủ, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó, mở mắt ra đã thấy Hạng Chương, trong lòng mừng rỡ định động đậy nhưng lại sợ vết mổ bị rách nên chỉ có thể nằm trên giường bệnh bĩu môi, có chút ủy khuất nói.

“Bác sĩ Hạng ơi, không phải anh bảo là tỉnh lại là gặp được anh sao?”

Hạng Chương nhìn bản thân, ngữ khí dịu dàng hiếm thấy, cười hỏi: “Người đứng trước mặt em bây giờ là ai?”

Hai mắt Hoan Hoan sáng lên, làm nũng nói, “Ý em nói là mở mắt ra đấy, em đau sắp chết rồi, vết thương bị mổ…”

“Tôi là người làm phẫu thuật cho em.”

“Bị mổ tốt lắm.” Hoan Hoan chuyển chủ đề, “Vết sẹo để lại cũng đẹp…”

“Vết khâu không phải tôi làm.”

“Ồ.” Hoan Hoan động ngón tay, thật sự không có sức lực, yếu ớt nói: “Bác sĩ Hạng ơi ôm em với…”

Hạng Chương nhướng mày, khoanh tay mất tự nhiên nói, “Không đâu.”

Trong lòng anh thở dài một hơi, đột nhiên nghiêm túc nói.

“Đợi bao giờ em khỏe rồi thì tự đến ôm.”

“Không muốn đâu.” Hoan Hoan hiếm khi từ chối Hạng Chương, có ngành có ngọn nói với anh, “Bác sĩ Hạng, em là một tiểu mỹ nhân đấy, là hoa khôi của trường mẫu giáo bọn em, nên em mới không thèm ôm anh đâu xí.”

Hạng Chương thấy buồn cười đứa trẻ lão luyện học ở đâu được từ này, anh nói đùa, “Vậy thì do anh không xứng rồi.”

Hoan Hoan vẫn bĩu môi, có chút không phục, nhưng lại muốn thân thiết với người trước mặt, vì vậy nói, “Nếu anh xin em vậy thì đợi đến khi em bình phục sẽ ôm anh.”

Khóe miệng Hạng Chương nhếch lên, cười nói.

“Xin em.”

“Hả?” Hoan Hoan không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, sửng sốt vài giây.

Hạng Chương cười xong liền thu liễm lại, nghiêm túc nói với cô bé, “Tỷ lệ thất bại trong ca phẫu thuật của tôi là bằng không, và tỷ lệ hồi phục của bệnh nhân sau phẫu thuật là hơn 99%.”

“Có ý gì ạ?” Hoan Hoan không hiểu, cô bé còn chưa học tính phần trăm.

“Cho nên em…” Hạng Chương dừng một chút, nhìn thẳng vào người trên giường nói, “Không được kéo chỉ số của anh xuống, hiểu chưa?”

Hoan Hoan thực sự không hiểu, nhưng cơn buồn ngủ ập đến nên chỉ đành gật đầu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như cô nghe thấy Hạng Chương lẩm bẩm một mình nói em nhất định phải vượt qua.

Tình trạng của Hoan Hoan không tốt lắm, ca phẫu thuật tuy thành công nhưng lại xảy ra biến chứng.

Đến cùng thì Hoan Hoan vẫn là do Tôn Điều phụ trách nên anh ta nhờ Trương Quốc Phong cùng nhau chăm sóc cô bé.

Sau một tuần phẫu thuật Hoành Tịnh cũng đã được diện kiến người anh trai trong miệng của Hoan Hoan.

Mặc dù Hoành Tịnh có thể hiểu được công việc quá bận rộn không kịp thời đến thăm nhưng một tuần thì đúng là quá dài rồi, khi cô nhìn thấy người anh trai này chỉ có thể giật giật khóe miệng.

“Xin chào chị Tiểu Tịnh.” Anh trai Hoan Hoan chủ động chào hỏi.

“Chào cậu.” Hoành Tịnh nhìn anh ta một lượt.

Trước đây Hoan Hoan cứ nói anh trai cô bé trông rất giống với Hạng Chương, nhưng theo như cô thấy dù là tính cách hay ngoại hình hai người không hề có tý giống nhau nào cả. Người trước mặt cô nhìn có vẻ hiền lành, ngoại hình cũng khác biệt so với Hạng Chương.

Điểm chung duy nhất giữa họ có lẽ là ngoại hình ưa nhìn và có niềm tin mãnh liệt vào bản thân.

“Tôi nghe mẹ Hoan Hoan nói chị và bác sĩ Hạng rất quan tâm chăm sóc em ấy, cho nên tôi muốn mời chị và bác sĩ Hạng ăn một bữa cơm.” Anh ta nói xong thấy vẻ mặt Hoành Tịnh có chút thắc mắc, liền bổ sung, “Hoan Hoan là em kế của tôi.”

À thì ra là vậy, thảo nào không có bận tâm lắm.

Hoành Tịnh lớn lên xinh đẹp nên thường ngày sẽ có một số bệnh nhân nam thường tìm cớ mời cô đi chơi, hỏi thông tin liên lạc của cô. Để loại bỏ những khả năng không cần thiết phát sinh, cô luôn nói rằng mình đã kết hôn, còn sinh được ba đứa rồi.

“Thật ngại quá, lát nữa tôi còn phải về nhà chăm sóc ba đứa nhỏ nhà tôi.” Hoành Tịnh lễ phép mỉm cười, nhìn thấy Hạng Chương đi về phía mình liền ném cái nồi cho anh, “Kia là bác sĩ Hạng.”

Ý tứ là, tôi không rảnh, anh muốn mời thì tìm Hạng Chương mà mời.

Anh trai của Hoan Hoan lập tức hiểu ra, liền nói với Hạng Chương trước mặt.

“Bác sĩ Hạng anh vẫn là nể mặt tôi đi.”

Hạng Chương dừng bước nhìn hai người trước mặt, nhướng khóe mắt lên, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng phải về nhà chăm sóc ba đứa nhỏ.”

Người tuổi này sinh con rất ít, thế mà hai người trước mặt này sinh một phát luôn cả ba đứa. Anh ta khó hiểu, lúc đầu cảm thấy hai người đang chơi đùa với mình, khi nhìn thấy hai người rất hợp nhau thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Xin lỗi xin lỗi,” Anh ta chắp tay, vốn muốn nói là không làm phiền đôi vợ chồng hai người nữa nhưng khi nghĩ lại, anh ta không biết hai người có muốn nói ra hay không nên chỉ đành nói, “Đợi dịp sau vậy.”

Hoành Tịnh không gật đầu, cô không hề đồng ý.

Không biết rằng trong đầu anh trai Hoan Hoan đang có những suy nghĩ cực kỳ buồn cười kia, cô quay người nhấn thang máy đi lên lầu.

Hoành Tịnh rất lo lắng cho Hoan Hoan, mỗi ngày đến thăm cô bé hai lần.

Khi vào phòng, Hoan Hoan vẫn đang ngủ.

Hoành Tịnh lau sạch mảnh vụn bên cạnh bàn, rót thêm một cốc nước ấm rồi đặt cạnh giường. Khi đặt nước ấm xuống, Hoành Tịnh nhìn thấy sau khăn giấy có một vệt đỏ, khi đến gần, cô lại ngửi thấy mùi ngọt ngào và béo ngậy.

Cô đưa tay lấy ra thứ đó ra, là kẹo thạch xoài.

Lòng cô chợt động, lấy túi kẹo mà cô luôn quên trả lại Hạng Chương trong túi ra, nhìn đi nhìn lại là cùng một loại.

Thực ra sau ca phẫu thuật ngày hôm đó, trong khoa luôn tồn tại một bầu không khí rất kỳ diệu.

Tình huống của ca phẫu thuật kia rất đặc biệt, vừa là Tôn Điều vừa là chuyên gia từ nơi khác đến mà cuối cùng chuyên gia còn ngất cả luôn.

Sau cuộc phẫu thuật, mọi người trong khoa đều biết Hạng Chương đã tổ chức một cuộc họp để giải thích chuyện này, đồng thời cũng nghe nói anh còn viết cả một bản báo cáo để giải thích với cấp trên.

Đại khái là bởi vì còn có nhiều chuyện phiền phức hơn, trong khoa còn có lời đồn đại, Hạng Chương thẹn quá hoá giận đến mức không muốn tiếp nhận trường hợp của Hoan Hoan, thậm chí còn không thèm đến nhìn một cái.

“Chị ơi…” Hoan Hoan không hiểu sao tỉnh dậy, gọi cô.

“Tỉnh rồi à.” Hoành Tịnh dịu dàng giúp cô bé vuốt lại những sợi tóc rối trên đầu, nhìn thấy sắc mặt cô bé không tốt vội lo lắng hỏi, “Có chỗ nào khó chịu không?”

Hoan Hoan gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Cô bé cảm thấy toàn thân đều đau nhức, miệng tuy rất nhợt nhạt nhưng lại cảm nhận được vị ngọt tanh. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, thậm chí cô bé còn nhớ đến nàng tiên cá nhỏ mà giáo viên mẫu giáo đã kể cho cô bé nghe. Vào buổi sáng hoàng tử cưới người khác, nàng tiên cá đã biến thành bong bóng và quay trở lại biển cả.

Hoan Hoan cảm thấy mình cũng đã nhìn thấy bong bóng, trong lòng có chút vui mừng, lại đột nhiên buồn bã. Vốn dĩ cô bé muốn giữ bí mật, kết quả bí mật chỉ nói với bác sĩ Hạng cũng không giữ được nữa rồi.

Cô bé đột nhiên bật khóc nhưng không còn sức để khóc thật to nữa, nước mắt chỉ có thể chảy dọc theo khóe mắt.

“Chị Tiểu Tịnh ơi,” Hoan Hoan đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Hoành Tịnh nói, “Em, em đã đồng ý với bác sĩ Hạng, đợi khi nào khỏi bệnh sẽ đi ôm anh ấy.”

Hoành Tịnh cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhìn chỉ số không ngừng giảm xuống, lập tức bấm chuông cấp cứu bên tường, tay chân nhanh chóng kiểm tra Hoan Hoan.

“Hoan Hoan, em đừng nói nữa.”

Hoan Hoan lắc đầu thật mạnh, nói: “Chị ơi, chị giúp em ôm bác sĩ Hạng có được không?’

“Không được.” Hoành Tịnh từ chối, tay cô vẫn không dừng lại, cô dùng sức kéo chiếc giường ra, ấn phanh tay lần nữa, nó trở thành một chiếc giường di động.

“Hoan Hoan trước tiên em đừng nói nữa được không,” Hoành Tịnh cầm ống tiêm lên nói, “Bây giờ cô sẽ tiêm cho cháu một mũi, nếu đau thì cố chịu đựng một chút nhé.”

Hoan Hoan lắc đầu, cô bé không muốn tiêm nữa, đau quá.

“Chị ơi, em nói cho chị biết, một bí mật nhé.” Hoan Hoan thở không ra hơi, lực thở bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng cô bé lại nói với nụ cười trên môi.

“Tối trước hôm phẫu thuật, bác sĩ Hạng cho rằng em ngủ rồi, nhưng em chưa ngủ, anh ấy đã lén ôm em, anh ấy thích em.”

Tay Hoành Tịnh run lên, nghe tiếng động ngoài cửa, cô liếc nhìn ra ngoài cửa.

Hạng Chương ở ngoài cửa thở hổn hển, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh dị thường.