Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 14: “Hoành Tịnh ngẩng đầu nhìn anh, trái tim đột nhiên không tự chủ đập liên hồi.”



Người trên giường bệnh liên tục thay đổi, phòng bệnh trên tầng cao nhất nhanh chóng bị chiếm giữ bởi người chủ nhân mới, là một cô bé mười tuổi.

Hoành Tịnh đẩy xe dừng lại trước cánh cửa quen thuộc, cô âm thầm dằn lại tâm tình đang gợn sóng, nở nụ cười gõ cửa hai cái rồi đẩy ra, còn chưa nhìn thấy người trên giường bệnh đã theo bản năng nói.

“Hôm nay cảm thấy trong người thế nào rồi…”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Hoành Tịnh hít một hơi thật sâu, thu dọn đồ đạc xong mới đến phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh.

Ở đây có rất nhiều trẻ sơ sinh, có đứa hoạt bát, run rẩy mắt mở to, có đứa im lặng ngủ li bì suốt ngày.

Cô đứng ở trước cửa kính nhìn nửa tiếng, cẩn thận quan sát từng khuôn mặt rồi mới rời đi. Lúc rời đi, cô sờ vào chỗ kẹo trong túi, không khỏi thắc mắc có đứa nhỏ nào trong đây thích kẹo thạch xoài không nhỉ?

Chắc là có đúng không…



Viện điều dưỡng nằm sâu trong bệnh viện nối liền với một khu rừng nhân tạo, mùa hè hầu như không mát mẻ.

Hoành Tịnh cởi bỏ đồng phục, mượn bếp lửa ở nhà hàng cạnh bệnh viện nấu ba món, mua một hộp cam lớn mang về viện dưỡng lão.

Những người trong viện dưỡng lão biết rất rõ về Hoành Tịnh, họ cũng biết cô làm việc trong bệnh viện nên khi nhìn thấy cô sẽ chào hỏi. Một số trưởng lão lớn tuổi tiếc mạng còn sẽ kéo cô hỏi thăm kỹ càng rồi mới chịu buông tay. Đợi đến khi Hoành Tịnh đến phòng của mẹ cô thì đã gần bảy giờ tối, cam cũng chỉ còn lại nửa hộp.

Cô đặt đồ xuống, muốn mẹ ăn lúc thức ăn còn nóng nhưng lại không thấy ai cả. Cô kéo vài người hỏi nhưng họ đều nói không biết. Chú Lâm mới chuyển đến đây năm ngoái vẫn luôn trầm mặc không thích nói chuyện với ai, nhìn thấy cô hỏi thì hừ mũi nói rằng có lẽ đã đi xem cá vàng với lão già thối phòng bên cạnh rồi.

Hoành Tịnh nói một câu cảm ơn rồi quay người đi về phía khu rừng nhân tạo. Cô còn chưa đến gần ao cá đã nghe thấy tiếng cười nói của mẹ và chú Lý.

Hoành Tịnh bước nhanh đến gần, Vu Văn Quân thấy cô liền vội vàng vẫy tay gọi Tịnh Tịnh.

Chú Lý không muốn làm phiền hai mẹ con nên kiếm cớ quay lại phòng bệnh, Vu Văn Quân còn không quên nhắc chú tìm hộp đĩa CD cho bà. Chú Lý nói được, đi được hai bước thì không khỏi dặn dò Vu Văn Quân đừng nghe nhạc với lão họ Lâm kia, miễn cho ô uế âm nhạc.

Hoành Tịnh im lặng lắng nghe một lúc, cảm thấy hai người thật sự rất buồn cười, không khỏi nói đùa Vu Văn Quân không hổ danh là là bông hoa của viện dưỡng lão.

Vu Văn Quân không chịu được con gái trêu bà bèn vỗ nhẹ vào vai cô, thể hiện sự uy nghiêm của một người mẹ.

Hoành Tịnh cười không nói gì, nắm lấy tay Vu Văn Quân đi tới trước bàn đá, sắp xếp bát đĩa, lấy hai chiếc khăn giấy, gọt vỏ một quả cam đặt vào tay Vu Văn Quân.

Đồ ăn trong viện dưỡng lão tuy không tệ nhưng lâu ngày lại trở nên nhàm chán. Mặc dù Vu Văn Quân không nói gì nhưng từ ngày bà ăn hết cặn súp do Hoành Tịnh mang đến thì cứ cách dăm bữa nửa tháng cô sẽ mang đồ ăn vào cho bà. Thỉnh thoảng cô sẽ tự nấu, đôi lúc còn sẽ mang thêm những thứ mà giới trẻ rất thích ăn như gà rán hay sushi.

Hôm qua Hoành Tịnh đã nhắn tin cho Vu Văn Quân cho nên bà sớm đã giữ bụng. Ăn được nửa bữa, bà gắp lòng bò lên dùng giọng Thượng Hải nói.

“Người Quảng Châu đúng là ăn hoa.”

Hoành Tịnh mỉm cười, thực ra hai người đã ở đây được vài năm, Vu Văn Quân đã sớm thích nghi với chế độ ăn uống ở đây, hiện tại chắc chắn là có chuyện muốn nói.

Quả nhiên, thấy cô không tiếp lời, Vu Văn Quân lại gắp thêm một miếng nữa, kén chọn nói: “Ngọt quá.”

Hoành Tịnh nhịn không được nói đùa: “Đây là đồ ăn Thượng Hải.”

Vu Văn Quân thở dài buông đũa xuống, không dám nhìn Hoành Tịnh, quay đầu nhìn về hướng Đông Bắc nói: “Không biết ba con có tốt không.”

“Chắc là khá tốt.” Hoành Tịnh cũng đặt đũa xuống, “Bên cạnh ba có một cái cây, có thể che nắng.”

“Đúng vậy.” Vu Văn Quân nghiêng người về phía cô, khóe miệng mỉm cười, “Cái vị trí đấy mẹ phải tìm rất lâu đấy, hàng xóm xung quanh cũng kiểm tra một lượt cả rồi, không có phụ nữ, đều là những lão già trạc tuổi ông ấy, chắc sẽ không chán đâu.”

Hoành Tịnh cũng men theo lời nói, “Không chắc lắm đâu. Ngày sinh gần nhau nhưng ngày mất thì xa nhau lắm, có người còn đi sớm hơn ba mấy chục năm đấy.”

“Hả?” Vu Văn Quân không nghĩ đến chuyện này, bà hơi lo lắng, cắn môi nhìn cô, “Hay là Tết năm nay mẹ con mình về Thượng Hải thăm ba con một lần?”

Hoành Tịnh không trả lời, cô cụp mắt xuống, vài giây sau, cằm cô khẽ gật.

Vu Văn Quân không hề bỏ lỡ hành động của cô, vui vẻ ăn thêm vài miếng, nhưng hiện tại bà không còn ghét bỏ nữa, hết lần này đến lần khác khen ngợi.

Ăn tối xong, hai người đi dạo trong vườn.

Vu Văn Quân muốn dẫn Hoành Tịnh đi xem cá, nhưng khi cô còn chưa đến gần liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc trước mặt, cô bất giác cau mày.

Vu Văn Quân thấy người phía trước không ngừng di chuyển, cuối cùng bà không nhịn được nói với con gái: “Tịnh Tịnh, con có nhìn thấy anh chàng đẹp trai phía trước không?”

Hoành Tịnh theo hướng bà chỉ thì nhìn thấy một bác sĩ khoác áo blouse đang ngồi xổm bên hồ nước, nghi hoặc hỏi: “Sao ạ?”

“Đi lên xin phương thức liên lạc đi.” Vu Văn Quân động viên cô, “Nói không chừng còn có thể thoát kiếp độc thân đấy.”

“Dạ?” Nói xong, Hoành Tịnh cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Vu Văn Quân bằng ánh mắt có chút dò hỏi.

Vu Văn Quân bị nhìn thì cảm thấy xấu hổ, đành phải nói: “Chú Lý của con thích ao cá đấy nhất đấy, cậu chàng kia cứ cho ăn như vậy thì lũ cá có khi sẽ đi đời nhà ma luôn.”

Hoành Tịnh bất lực lắc đầu, khi cô nhìn về phía trước, chợt nhiên khuôn mặt người đàn ông quay sang một bên, ánh sáng hoàng hôn mờ ảo bên cạnh chiếu vào khuôn mặt người nọ khiến khuôn mặt góc cạnh dịu đi đôi chút.

Bước chân của Hoành Tịnh khựng lại.

“Quen nhau hả?” Vu Văn Quân thấy cô hình như quen biết người này, liền bắt đầu phàn nàn, “Dạo gần đây ngày nào cậu ta cũng tới, hôm qua còn có hai con cá no chết rồi đấy.”

Hoành Tịnh gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là bác sĩ Hạng ở khoa chúng con.”

Vu Văn Quân xoa xoa cằm, thản nhiên hỏi: “Là do áp lực quá lớn khiến phẫu thuật không tốt, hay là do bệnh nhân làm ầm lên?”

Hoành Tịnh lắc đầu.

Thực tế, ca phẫu thuật đã được thực hiện rất tốt. Chỉ là dù phẫu thuật có tốt đến mấy cũng không thể đảm bảo bệnh nhân khỏi bệnh 100%. Rõ ràng mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tích cực nhưng đôi khi có thể chỉ là một vết nhiễm trùng nhỏ thôi người bệnh cũng sẽ không qua khỏi.

Hoành Tịnh dừng lại tại chỗ, cô thực sự không muốn làm phiền anh.

Cô vốn muốn quay lại bệnh viện thì mới cùng Hạng Chương bàn luận về chuyện này, nhưng Vu Văn Quân lại lần nữa chỉ vào túi thức ăn cho cá lớn bên cạnh Hạng Chương.

Nếu hôm nay không nói ra, nếu cả túi to kia mà trút xuống ao hết thì e rằng cá trong ao đó có lẽ ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời.

Hoành Tịnh hết cách đành phải để Vu Văn Quân đợi một lát, cô nói vài lời xong sẽ quay lại. Vu Văn Quân nói không sao, nhân tiện nghe bài nhạc chú Lý đã chia sẻ với bà.

Cơn gió giữa hè khiến da cô nóng như thiêu đốt, Hoành Tịnh đi được vài bước rồi quay lại nhìn thì thấy Vu Văn Quân thật sự đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Cô nhẹ nhàng thở dài trong lòng rồi sải bước về phía Hạng Chương.

Chỉ là nhắc nhở thôi, không khó đâu.

Khi Hoành Tịnh cách Hạng Chương hai mét, cô nhẹ nhàng gọi.

“Bác sĩ Hạng.”

Hạng Chương quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhưng không lộ ra ngoài, chỉ gật cái cằm.

“Có chuyện à?” Anh ném hết thức ăn cho cá trong tay xuống ao, lau tay trái phải, sau khi rửa sạch sẽ thì đứng dậy hỏi cô.

“Ừ…” Hoành Tịnh đang nghĩ cách khéo léo nhất nhắc nhở, đột nhiên hỏi: “Anh từng nuôi cá chưa?”

Hạng Chương nghiêm túc nhìn vào mắt cô, thấy cô dường như không có bất kỳ mơ hồ nào khác về việc “nuôi cá” lộn xộn trên mạng, anh cụp mi xuống, gật đầu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hoành Tịnh cảm thấy đồng tử vốn vốn nhợt nhạt của anh bây giờ dường như nhạt đi một chút. Vốn dĩ muốn nói điều gì đó để nhắc nhở, nhưng lời nói xoay một vòng trong miệng nói ra ý nghĩa lại thay đổi.

“Vậy anh có nghe nói đến cá Đô Xuyên không?” Hoành Tĩnh nói xong cũng không nhìn anh, hồi tưởng lại, “Cá Đô Xuyên vốn sống ở vùng biển nông, bởi vì có quá nhiều thiên địch nên khó sống sót, cho nên chúng cố gắng hết sức để bơi đến nơi biển sâu hơn. Mà biển sâu áp lực rất lớn sẽ khiến chúng bị đè bẹp, dù là vậy nhưng chúng vẫn không bỏ cuộc, cứ chìm dần từng mét, thực hiện sứ mệnh này hết thế hệ này đến thế hệ khác, cuối cùng dần dần thích nghi trước áp lực và trở thành cá biển sâu.”

Hoành Tịnh thậm chí còn không nhớ mình đã đọc tạp chí nào về câu chuyện đầy cảm hứng này, nhưng lúc đó cô rất ngưỡng mộ loại cá này nên đã ghi nhớ nó.

Nói xong, không biết vì sao Hạng Chương càng trầm mặc hơn, gió xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ngay khi cô không biết có nên tiếp tục kể tiếp đoạn sau hay không thì thấy Hạng Chương thâm thúy nhìn cô rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Anh bắt chéo đôi chân dài, chống hai tay lên đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Đây là truyện đăng trên tạp chí ‘Trí Âm’ số 520. Câu chuyện vẫn chưa kết thúc, và trong số tiếp theo, tức là vào ngày 1 tháng 4 cách đây 11 năm, câu chuyện đã rẽ sang một hướng mới.”

Hạng Chương liếc nhìn người tò mò trước mặt, nhếch khóe miệng, nói tiếp.

“Số tiếp theo chỉ ra rằng câu chuyện của cá Đô Xuyên chỉ là bịa đặt, nghĩa là nó không hề tồn tại. Trên đời này vốn không có loài cá này, việc phát hành vào ngày Cá tháng Tư không chỉ mang tính giải trí cho ngày lễ mà còn đồng thời đưa ra một vấn đề, đó là ‘Mọi điều trong sách có phải là sự thật không?’, khuyến khích mọi người tìm kiếm sự thật và đào sâu vào nó.”

Anh nói xong, gió nhẹ hơn, mây mù cũng tan đi, Hoành Tịnh xấu hổ muốn chết.

Một lúc sau, Hoành Tịnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói một lời.

“Ồ.”

Hoành Tịnh nói không chút cảm xúc, sau đó tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống giả vờ cho cá ăn, nhưng thực ra lại muốn vùi mình vào ao cá.

Xấu hổ chết mất thôi!!!

Rốt cuộc tại sao cô lại đi kể câu chuyện đó chứ!

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Hạng Chương nhìn người trước mặt đang ngồi xổm túm tụm thành một nắm, vẻ cáu kỉnh của anh cũng bị quét sạch, đang lúc anh đang nghĩ tìm chủ đề thì người trước mặt đột nhiên quay đầu lại và nói.

“Hạng Chương, thật ra tôi muốn nói….” Hoành Tịnh chỉ vào thức ăn cho cá bên cạnh, như thể cô đã tìm được điểm phản công, “Nếu cho ăn quá nhiều, cá sẽ chết.”

Hạng Chương sửng sốt, do dự một lát cuối cùng cũng không nói, thật ra đây không phải thức ăn cho cá, mà là bột tẩy rửa.

Hoành Tịnh thấy anh không nói nên lời thì cũng bớt xấu hổ hơn, nói tiếp.

“Thật ra loại cá này ăn rất ít, trước đây ba tôi rất thích nuôi cá nên tôi chỉ biết một chút thôi.”

Cho nên anh không biết cũng không sao cả, giống như cô cũng không biết câu chuyện của số tiếp theo vậy.

Tâm trạng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhắc nhở anh xong rồi.

Hoành Tịnh muốn rời đi nhưng chưa kịp đứng dậy đã nghe Hạng Chương lại nói.

“Thật ra câu chuyện này còn có một nghĩa khác.”

Hoành Tịnh dừng lại, nhìn anh.

Cô ngồi xổm trước ao cá, Hạng Chương ngồi trước mặt cô.

Bóng của những cành cây đung đưa bên cạnh thỉnh thoảng lại hắt lên mặt Hạng Chương tạo thêm chút thần bí cho người anh.

Hoành Tịnh nghe thấy anh nói.

“Dù có đúng hay không thì trên thế giới này luôn có người chịu đựng áp lực mà tiến về phía trước.” Anh dừng lại, nhìn người đang ngơ ngác trước mặt, hỏi, “Cho nên em đang an ủi tôi đúng không, Hoành Tịnh?”

Hoành Tịnh lâm vào một màng sương mơ màng, hiện tại dù cô có trả lời có hoặc không thì đều rất kỳ quái, có đôi chút cảm giác như đang bị Hạng Chương dẫn dắt, trong nháy mắt thậm chí còn hối hận về câu chuyện mình vừa kể.

Dù vậy cô vẫn không cam lòng, cắn môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Như thế có an ủi được anh không?”

Tùy tiện kể một câu chuyện là có thể an ủi anh, hơi đơn giản quá nhỉ?

Hoành Tịnh cảm thấy nếu như thường lệ Hạng Chương sẽ không nói có hay không, giống như đối mặt với những lời tỏ tình trước đây của cô anh đều không nói đồng ý hay không đồng ý mà sẽ trực tiếp chuyển chủ đề.

Chỉ là lần này có chút kỳ lạ, giống như sau khi gặp lại Hạng Chương, anh luôn nói những lời mơ hồ khó đoán. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, tiến lại gần hơn một chút, trong mắt có sự độc đoán quen thuộc, nói.

“Nếu người đó là em thì có.”

Anh cách quá gần, trên cao nhìn xuống, Hoành Tịnh thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên quần áo anh, cô hơi nhích người ra xa, lảo đảo đưa mắt nhìn anh, cứng ngắc nói đùa.

“Mẹ của tôi ở ngay sau lưng anh, tý nữa là bà sẽ nghĩ anh đang giở trò lưu manh đấy.”

“Hả?” Anh tỏ vẻ hơi khó hiểu, hung hăng tiến lại gần.

Hoành Tịnh thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của anh đọng lại nơi chóp mũi cô.

Vừa định quay mặt đi, cô nghe thấy anh nói: “Thế sao?”

Hoành Tịnh ngẩng đầu nhìn anh, trái tim đột nhiên không tự chủ đập liên hồi.