Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 19: “Không đồng ý chính là từ chối.”



Một lúc sau, Hoành Tịnh tìm lại được giọng nói của mình, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

Sau đó hồi lâu không nói chuyện.

Người bên kia tựa hồ thấy cô im lặng, lại nói: “Em có nghe thấy không?”

“Ừm.” Hoành Tịnh vẫn trả lời bằng đơn âm tiết nhưng tay cô đã vươn tới chocolate vừa mới bóc vỏ trên bàn, nói: “Bác sĩ Hạng, anh có biết ăn chocolate vào ban đêm có ý nghĩa gì không?”

“Sao cơ?”

“Tương đương với không lành mạnh.”

Hạng Chương sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cười cười, hỏi: “Sao lại không lành mạnh?”

Hoành Tịnh bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, vị ngọt sậy đặc trưng của chocolate lập tức tràn ngập trong miệng cô.

“Chocolate chứa nhiều đường và chất béo, dễ tăng cân.”

Hạng Chương nghe vậy mỉm cười, tựa hồ đang nói cái gì nhưng Hoành Tịnh nghe không rõ, chỉ nghe thấy một số tiếng động mơ hồ. Cô tưởng là điện thoại của mình có vấn đề, vừa đưa xuống xem thì thấy màn hình không bị đứng, mọi thứ đều bình thường, cô lại đưa điện thoại lên tai nhưng lúc này, đối diện dường như đã thay người.

Hạng Ngôn đầu dây bên kia cầm lấy điện thoại, lớn tiếng nói, bất chấp ánh mắt lạnh lùng của anh trai: “Chị Tịnh, lễ Tình nhân vui vẻ ạ.”

Hạng Ngôn đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói trong trẻo của cậu bé trầm hơn một chút, rất đáng yêu.

Hoành Tịnh nhịn không được cười đáp: “Em cũng vậy, Thất tịch vui vẻ nhé.”

Nói xong, cô muốn hỏi Hạng Ngôn có cảm thấy thân thể không khỏe chỗ nào không, nhưng hơi thở nặng nề của người đàn ông trưởng thành đột nhiên truyền đến từ phía đối diện khiến cô im lặng. Có vẻ như người ở đầu dây bên kia lại thay đổi rồi.

Hoành Tịnh nhất thời không đoán được ai đã nghe thấy lời chúc phúc của cô. Thấy vậy, cô chỉ có thể ho vài tiếng.

Từ tầng dưới truyền đến vài tiếng pháo hoa đang bùng cháy đùng đùng, chắc là do đứa trẻ nhà nào đó lén lút đốt, Hoành Tịnh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hăng mũi khó ngửi của lưu huỳnh.

Cô ôm điện thoại trong tay, nghe đối phương đột nhiên nói: “Thất tịch vui vẻ.”

Lần này là một giọng nam trầm. Nói xong, anh đợi mấy giây mới lại nói: “Đã hơn mười hai giờ, đã qua ngày rồi, em ăn được rồi.”

“Ừ.”

Hoành Tịnh nhẹ nhàng nói rồi cúp điện thoại.

Đã qua mười hai giờ rồi, một ngày mới sắp bắt đầu.

Ngày mai Hoành Tịnh có ca làm việc sớm, cô đóng chặt cửa sổ, cho số chocolate còn lại vào tủ lạnh rồi đổ cả người mình xuống chiếc giường mềm mại êm ái.

Toàn thân cô mệt không chịu nổi, gối và chăn đều phảng phất mùi hương quen thuộc nhưng làm thế nào cô cũng không ngủ được. Nhớ ra mình vẫn chưa lướt xong vòng bạn bè, cô lại bật điện thoại lên.

Động tác nhanh chóng và quen thuộc lướt xem vòng bạn bè, đúng lúc cô định thoát ra thì lại thấy một bài đăng mới.

Là của Hạng Chương, dòng chữ đi kèm chỉ có mấy chữ: Thất tịch vui vẻ!

Hình ảnh đi kèm là chiếc túi màu hồng đựng những lời chúc phúc.

Hoành Tịnh nhìn một lúc rồi ném điện thoại xuống, quay người lại vùi mặt vào chiếc gối mềm mại.

Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Một lúc sau, khi nhận ra vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng, cô mới nhận ra mình đã quên đánh răng.



Hạng Chương cúp điện thoại, anh đi tắm rửa sau đó thay quần áo chuẩn bị quay lại bệnh viện.

Hạng Ngôn vẫn đang ở trong phòng khách chơi game, nhìn thấy anh trai lại ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Nửa đêm anh lại đi đâu vậy?”

Hạng Chương chỉ xin nghỉ phép ba tiếng nên xong chuyện riêng anh vẫn phải quay lại làm việc.

Hạng Ngôn thấy anh trai không để ý tới mình, bất mãn nói: “Đàn ông đứng đắn sẽ không ra ngoài vào đêm khuya đâu, anh không thủ nam đức.” (*)

thủ nam đức 

Hạng Chương nghe thế, động tác vươn tay lấy chìa khóa trì độn chốc lát.

Thời gian dù không còn nhiều nhưng anh nghĩ mình vẫn có thể dành ra mười phút để “giáo dục” em trai mình. Hạng Chương co duỗi khớp ngón tay, đi về phía Hạng Ngôn…

Mười phút sau, Hạng Chương đúng giờ lên taxi.

Người tài xế là một người dễ tính, liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần rồi nói đùa: “Không ngờ anh chàng đẹp trai như cậu tối nay lại đi một mình.”

Hạng Chương mỉm cười, không nói gì, sau đó báo địa chỉ bệnh viện. Người tài xế như chợt nhận ra gì đó, rồi bày ra vẻ mặt ‘Thì ra là thế’.

Đã bảo mà, sao một anh chàng đẹp trai như vậy lại một mình được cơ chứ, mười phần thì tám phần là do cơ thể anh ta có vấn đề không thể nói, không phải thì sao mà nửa đêm khuya khoắt tự thân vận động đến bệnh viện khám bệnh chứ.

Ánh mắt của tài xế quá lộ liễu, Hạng Chương không khỏi nhếch khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa phùn, có vẻ như thành phố này mưa phá lệ nhiều hơn nơi khác.

Hạng Chương nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh đường phố bị hạt mưa làm mờ đi, suy nghĩ của anh không khỏi trôi về cuộc trò chuyện mà anh đã nghe được vào một ngày sau ngày lễ Tình nhân nhiều năm trước.

“Tiểu Tịnh, chocolate của cậu đã tặng chưa? Tỏ tình có thành công không?”

Cô gái thở dài, tựa hồ có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại sức sống, “Trận đầu thất bại, cách mạng còn chưa thành công, Tiểu Tịnh còn phải cố gắng nhiều hơn.”

Nghĩ tới đây, khóe miệng Hạng Chương hơi nhếch lên, tài xế chính xác bắt được điểm này, bắt đầu nói: “Lúc này rồi cũng chỉ có tôi ra ngoài kiếm tý việc làm, cả nhà già trẻ lớn nhỏ đều đang há miệng đợi tôi đút ăn, thật là không còn cách nào cả…”

Người tài xế vẫn đang cằn nhằn, lúc đầu Hạng Chương phớt lờ anh ta, cho đến khi anh nhận ra người tài xế thật sự là khốn khổ quá mức thì đã đến bệnh viện mất tiêu.

Tài xế cười toe toét lộ ra hàm răng trắng to, nói ra con số 88 tệ.

Dựa theo kinh nghiệm lái xe nhiều năm của anh ta, những người có vẻ ngoài giàu có và đẹp trai như thế này sẽ không quan tâm đến tiền xe lắm. Nghĩ đến đây, nụ cười của người tài xế càng rộng hơn.

Nhà thuê chỉ cách bệnh viện bốn năm cây số, Hạng Chương chưa bao giờ trải qua bị chặt chém một cách công khai như vậy, nhất thời cảm thấy buồn cười, lại nói thêm vài câu.

“Anh gì ơi?” Hạng Chương nhếch môi, tức giận nói: “Tôi đợi mất mấy năm mới có thể tuỳ ý thích muốn làm gì thì làm…”

Tài xế tưởng rằng Hạng Chương sắp bắt đầu nói về lịch sử phấn đấu gì đó nên quay người sang ghé sát tai lại, có điều anh ta không ngờ rằng vị khách có vẻ giàu có này lại rất keo kiệt nói: “Cho nên chỉ có ba mươi tệ, thích lấy hay không kệ anh.”



Ngày hôm sau, khi Hoành Tịnh mang chiếc túi lớn của mình đến bệnh viện, Gia Hân ngạc nhiên nói: “Cái túi này không phải đang ở nhà hàng sao?”

Hoành Tịnh nhướng mày nghi hoặc.

Gia Hân xấu hổ nói: “Không phải không muốn nhắc nhở cậu đâu, lúc đi đến cửa nhà hàng tớ mới phát hiện ra, hơn nữa việc này không phải đang tạo cơ hội cho hai người cậu sao.”

“Tớ thấy Kiều Chính Đức được đấy.” Gia Hân bổ sung thêm.

Gia Hân thấy Hoành Tịnh không nói gì, tựa hồ không để ý lắm liền hỏi lại: “Cậu đây là ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả.” Hoành Tịnh thản nhiên nói: “Hơn nữa người ta cũng chưa nói gì mà.”

“Cậu chủ động tý đi.” Gia Hân khuyên nhủ, “Hàng tốt hiếm có đấy.”

“Không.” Ánh mắt Hoành Tịnh tối sầm, cô lập tức từ chối.

Trong chuyện tình cảm cô không bao giờ muốn làm người chủ động nữa, quá mệt mỏi.

Gia Hân thấy vậy không biết nên nói gì nữa, liền đổi chủ đề nói: “Mấy ngày nữa là ngày 14 tháng 7 tháng cô hồn, sao cậu lại đổi ca với Đan Đan nữa rồi?”

“Năm ngoái cũng đổi còn gì.” Hoành Tịnh không hề quan tâm, ngược lại nói: “Cậu mau mau đi nhận ban đi, mấy giờ rồi hả?”

Gia Hân kinh ngạc nhìn đồng hồ, đưa tay lấy thứ gì đó từ trong túi Hoành Tịnh ra, nói: “Sáng tớ chưa ăn gì, cho tớ chút gì để ăn phòng trường hợp khẩn cấp đi.”

Hoành Tịnh luôn có đồ ăn nhẹ trong túi, thường thì Gia Hân luôn trực tiếp lấy luôn, hôm nay chủ nhân của đồ ăn ở đây cô ấy cũng chỉ coi như là theo quy trình hỏi một tiếng.

Ban đầu Hoành Tịnh không chú ý, nghĩ rằng cô nàng sẽ lấy một ít bánh quy bánh mì mà thôi. Mãi cho đến khi nhìn thấy thị lực sắc bén chính xác và động tác nhanh chóng lấy chocolate ra của Gia Hân cô ngay lập tức ngăn lại.

Nhưng đã quá muộn, chocolate đã bị bóc ra.

Gia Hân bẻ một miếng chocolate nhỏ, cô ngây thơ hỏi: “Sao vậy? Chocolate này có độc à?”

“Tương đương thế.” Hoành Tịnh dừng lại, kể lại lịch sử cho Gia Hân nghe.

Gia Hân vừa nghe thấy là Hạng Chương để ở đó, lập tức nhét chocolate trong tay vào miệng Hoành Tịnh, lẩm bẩm: “May mà tớ chưa ăn.”

Vị chocolate ngọt ngào béo ngậy lại bao trùm Hoành Tịnh, mới sáng sớm đã ăn thứ ngọt như vậy là cô có chút không chịu nổi, cô cau mày, lấy một ít nước trong tủ ra rồi nuốt xuống.

Chỉ là chocolate đã mở ra thì không thể trả lại cho Hạng Chương được nữa, Hoành Tịnh ban đầu vốn muốn hôm nay trả lại cho anh mà.

Không may rồi.

Hoành Tịnh đảo mắt nhìn Gia Hân.

“Phản ứng của cậu có phải hơi khoa trương rồi không.” Hoành Tịnh không hiểu, thắc mắc tại sao cô nàng lại nhét chocolate vào miệng cô.

“Hì hì.” Gia Hân ngượng ngùng gãi đầu, sau đó nói: “Bác sĩ Hạng thì…”

Bác sĩ Hạng bình thường có vẻ vẫn ổn đấy, nhưng Gia Hân cảm thấy một khi chuyện gì có liên quan đến Hoành Tịnh thì bác sĩ Hạng liền trở nên nhỏ mọn ngay. Cô nàng cảm thấy nếu bản thân không may ăn phải đồ của bác sĩ Hạng thì cả ngày hôm đó đều sẽ trải qua trong xui xẻo mất.

Hoành Tịnh cau mày, nghĩ không ra nên làm gì với đống chocolate này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Gia Hân, cô nói: “Chỉ là một hộp chocolate thôi, cậu đừng quá để ý.”

“Chỉ là chocolate thôi sao?” Gia Hân chỉ ra, “Chocolate vào lễ Tình nhân đấy.”

Hoành Tịnh mím môi.

Tuy nhiên Gia Hân nhớ lại vết xước trên cổ Hạng Chương trước đó, cảm thấy Hạng Chương có chút quá lăng nhăng, nên nói: “Chỉ là chocolate mà thôi, không đáng bao nhiêu.”

Nhắc mới nhớ, bác sĩ Hạng tuy đẹp trai hơn Kiều Chính Đức, có công việc tốt hơn, tổng thể về mọi mặt hình như cũng có lợi thế hơn nhưng ‘ghi chép quá khứ’ của Hạng Chương không được tốt lắm, còn có cô nàng bạch nguyệt quang họ Uông, hơn nữa cô nàng còn đang không biết có phải anh ta ôm tâm lý không cam lòng đến dụ dỗ Hoành Tịnh hay không nữa.

Hoành Tịnh không suy nghĩ nhiều như Gia Hân, mặc dù không hiểu rõ ý tứ của Hạng Chương nhưng cô cảm thấy không cần phải xoắn xuýt mãi vấn đề này.

Nếu như bây giờ cô vẫn còn học cấp ba, cô nhất định sẽ cho rằng Hạng Chương thích cô, cho dù không phải như vậy thì cũng là có chút hảo cảm với cô.

Có điều Uông Chi Ngọc đã dạy cho cô một bài học.

Hoành Tịnh nhớ lại ngày hôm đó Uông Chi Ngọc đứng trước cửa lớp học, cô vẫn cảm thấy cô ấy xinh đẹp khiến người ta loạn nhịp.

Trong ánh hoàng hôn, toàn bộ cơ thể và thậm chí cả mái tóc của cô ấy đều được bao phủ bởi ánh vàng óng ả.

“Hoành Tịnh, không đồng ý thì chính là từ chối.”

Cho đến ngày nay, Hoành Tịnh vẫn cảm thấy Uông Chi Ngọc nói rất đúng.

Ba mẹ dạy cô nếu yêu phải dũng cảm thể hiện ra, bạn bè cũng dành cho cô những phản hồi tích cực, duy chỉ có cái môn học tình yêu là thứ mà cô học mãi cũng không thành tài.

Cô không hiểu không đồng ý còn có nghĩa khác là lịch sự từ chối.

Thật ra nghĩ lại thấy cũng đúng, đối với Hạng Chương, anh sẽ đấu tranh vì điều mình muốn, thứ mình không có được anh cũng sẽ cố gắng dốc hết sức để có bằng được mới thôi. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là một người rất chủ động, mà sự lịch sự anh dành cho cô càng nhiều thì chứng tỏ anh chỉ đang nể mặt cảm ơn mà thôi.

Hoành Tịnh lắc đầu, ném những chuyện cũ này ra khỏi đầu, thấy Gia Hân đứng vững tại chỗ, không khỏi thúc giục: “Cậu mau đi đi.”

Công việc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

“Mấy cái thứ chocolate bánh mì bánh bao văng ra khỏi đầu đi.” Hoành Tịnh bổ sung, “Cậu quên mục tiêu hiện giờ của chúng ta là gì à?”

“Làm việc chăm chỉ, nghiêm túc kiếm tiền.”

Hoành Tịnh càng nói càng hưng phấn: “Gì mà chocolate, gì mà hoa tươi chứ, không thực tế bằng thẻ ngân hàng đâu.”

Hoành Tịnh nói xong, thấy lạ là Gia Hân vẫn không nói gì, cô bước tới hỏi: “Sao đấy?”

Gia Hân vẻ mặt buồn bã, bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Hạng vừa lướt qua.”

Hoành Tịnh: “Hả?”

“Anh ta nhìn chằm chằm vào tớ làm tớ không dám nói gì.” Gia Hân nói thêm.

Hoành Tịnh: “Ừ.”

Gia Hân: “Chắc chắn anh ấy đã nghe được lời cậu vừa nói.”

Vẻ mặt Hoành Tịnh bình tĩnh: “…Ồ!”