Xa xa là bầu trời đã bắt đầu rạng sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng pháo nổ.
Hoành Tịnh bị đánh thức, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, mò mẫm tìm chiếc điện thoại di động ở bên cạnh, khi nhìn đồng hồ báo thức năm phút nữa là đổ chuông, cô đành cam chịu nhấc chăn lên rồi đứng dậy đi tắm rửa.
Ăn sáng xong, cô đoán chừng xe buýt sắp đến bến nên vội vàng xuống lầu. Khi xuống đến tầng hai, cô ngửi thấy mùi tiền giấy và giấy thiếc cháy rất nồng.
Hoành Tịnh bịt mũi lại, tay huơ đi huơ lại xua đi bầu không khí ngột ngạt trước mắt, hy vọng được hít thở chút không khí trong lành. Vừa hạ cánh tay đang giơ lên, cô tình cờ nhìn thấy cánh cửa hào hoa xa xỉ tầng hai, tương phản hoàn toàn với căn nhà cho thuê đang mở ra một khe nhỏ.
Hoành Tịnh vô thức nhìn sang nhưng không thấy ai cả, khi cô đang định rời đi thì có người bên trong khe cửa nhẹ nhàng gọi cô. Cô đưa mắt xuống phía dưới, nhìn thấy cậu con trai tám tuổi của chủ nhà, tên là Tiểu Hạo.
Hoành Tịnh lên tiếng chào cậu nhóc.
Tiểu Hạo rụt rè liếc nhìn cô, cửa hé mở một chút nhưng vẫn chưa mở hẳn.
Hoành Tịnh sống ở đây đã mấy năm, không mấy quen thuộc với gia đình chủ nhà, cô luôn tiếp xúc với vợ chủ nhà là chính. Có điều tháng trước khi chuyển tiền cho bà chủ nhà thì được biết hai người đã ly hôn, tài sản đã được chia, bảo cô sau này cứ chuyển tiền thuê nhà trực tiếp cho chủ nhà là được. Sau đó cô cũng thuận theo đó kết bạn WeChat với chủ nhà, phát hiện ra chủ nhà còn có một cậu con trai.
Hoành Tịnh sợ không bắt kịp xe nên tiến lại gần hai bước, trước khi rời đi muốn chào tạm biệt Tiểu Hạo. Cậu nhóc tựa hồ không ngờ tới cô sẽ bước tới, trong lúc nhất thời quên né tránh, bị Hoành Tịnh nhìn chằm chằm.
Vừa rồi Tiểu Hạo đứng trong bóng tối, Hoành Tịnh nhìn không rõ, lúc này nhìn kỹ mặt cậu bé cô mới phát hiện trên mặt cu cậu tái nhợt bất thường. Hoành Tịnh còn muốn nhìn kỹ hơn nhưng chuông báo thức đã reo lên, lúc này cô không quan tâm được nhiều thế nữa, sợ đến muộn nên chỉ đành đi bắt xe.
Khi ra khỏi ngõ, tình cờ cô nhìn thấy chủ nhà. Hoành Tịnh nhớ lại chuyện vừa rồi nên tiến lên chào hỏi, bảo anh ta lúc nào rảnh rỗi thì nên đưa Tiểu Hạo đến bệnh viện kiểm tra.
Dáng người chủ nhà cao gầy, vẻ mặt ốm yếu, nhìn thấy cô thì đôi mắt đờ đẫn sáng hẳn lên, hỏi cô lần trước đèn hỏng đã thay chưa, nếu chưa thì hắn ta có thể đi qua giúp đỡ nhưng Hoành Tịnh từ chối, vội vã bắt xe.
Mặc dù Hoành Tịnh bắt kịp xe nhưng cô vẫn đến muộn hơn bình thường năm phút, có điều may mắn thay vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ làm việc.
Cô thay đồng phục, lúc giao ca với Đan Đan thì cô ấy đưa cho cô một cái bùa hộ mệnh hình tam giác màu vàng. Đan Đan sợ mấy thứ này nên luôn mang bùa bên mình, năm nay lại là Hoành Tịnh đồng ý đổi ca với cô ấy cho nên cảm thấy đặc biệt áy náy, thấp giọng nhắc nhở.
“Tịnh Tịnh, hôm nay không có chuyện gì thì đừng đi cầu thang đằng sau nhé.” Hoành Tịnh khó hiểu nhìn cô ấy.
Đan Đan nghiêm túc ghé sát vào tai Hoành Tịnh, cô nàng làm ra vẻ như sợ bị nghe thấy, giơ tay làm hình cái loa chặn âm thanh xung quanh, nói: “Cầu thang đằng sau tà môn lắm.”
Hoành Tịnh lắc đầu bất lực.
Bệnh viện trước nay luôn là nơi tràn ngập những truyền thuyết ma quái đô thị, có đủ mọi cách nói khác nhau, chẳng hạn như thi thể phụ nữ không đầu, vong nhi vân vân, thể loại nào cũng có, Hoành Tịnh nghe nhiều đến nỗi tai mọc kén luôn rồi.
Cô chưa bao giờ tin mấy thứ này.
–
Hoành Tịnh không tin nhưng Gia Hân lại tin.
Lúc Gia Hân tan làm còn không quên nói với Hoành Tịnh nửa đêm âm khí dày đặc, tan sở đừng về nhà nữa, bảo cô ở lại bệnh viện luôn. Cuối cùng Gia Hân còn nhắc nhở cô khoa Ngoại của bệnh viện nhiều đàn ông, bảo cô qua bên đó, dương khí nồng nặc đỡ sợ hơn. Cùng lắm thì qua chỗ Hạng Chương, mặt anh lúc nào cũng quạu có khi ma quỷ nhìn thấy anh cũng phát sợ.
Hoành Tịnh bị cái lý luận vô lý của Gia Hân chọc cười, huơ huơ tay ra hiệu bảo cô nàng mau lăn đi.
Sau khi Gia Hân rời đi, Hoành Tịnh quay người đi về phía phòng bệnh.
Những bạn nhỏ bệnh nhân trong phòng bệnh không biết đang làm gì mà đều tụ tập lại thành hình bán nguyệt. Hoành Tịnh tò mò bước tới, nhìn thấy cô bé cầm chiếc đèn pin trên cằm đứng ở trung tâm, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chiếu vào khuôn mặt yếu đuối của cô bé khiến nó càng thêm quỷ dị.
“Cho nên chị thật sự có thể nhìn thấy ma sao?”
“Đương nhiên, chị đây sinh trong tháng cô hồn đấy.”
Cô bé hơi hếch cằm, tựa hồ có chút kiêu ngạo đắc ý khiến đám trẻ xung quanh ồn ào náo động.
Khóe môi Hoành Tịnh cong lên, vừa định đi qua đó thì một người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng bước tới đuổi bọn trẻ đi, ôm lấy cô bé, trên mặt có chút tức giận: “Văn Văn cái đứa nhỏ này, con nói năng lung tung gì đấy. Con sinh ngày 23 tháng 8, hôm qua chẳng phải vừa tổ chức sinh nhật cho con xong à?”
Văn Văn hơi mím môi, thấp giọng phàn nàn: “Cái đó là theo lịch dương mà. Mỗi người đều có hai ngày sinh nhật, ngày sinh âm của con là…”
Người phụ nữ này tựa hồ như đang cố kỵ cái gì ngay lập tức giơ tay che miệng Văn Văn, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, bà nội không thích đâu.”
Văn Văn nhỏ giọng hừ một tiếng, đem mặt vùi vào trong lòng người phụ nữ.
Hoành Tịnh khẽ cau mày, vừa quay người lại, cô đã bị Hạng Chương đứng ở phía sau từ lúc nào làm cho giật mình.
Hạng Chương hơi nhướng mắt, nhìn cô một cái, khoanh tay lại, buồn cười nói: “Nhát gan thế à?”
Hoành Tịnh bĩu môi, hồi lâu không phát ra âm thanh.
Cô không phải là nhát gan, mà là mấy ngày trước vốn muốn trả chocolate lại cho anh nhưng lại lỡ ăn mất, những ngày này nhìn thấy Hạng Chương cô luôn cảm thấy như mình nợ anh cái gì.
Nhưng dù vậy, Hoành Tịnh vẫn nói bằng một giọng không ai có thể nghe thấy: “Ai nhát gan chứ…”
Có gì phải sợ chứ, cùng lắm là… cô giả chết.
Hạng Chương không biết cô đang nghĩ gì, nhìn đám mây đen bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Hôm nay là ngày tốt để đoàn tụ…”
–
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi không khí ngày lễ nên hôm nay bọn trẻ trong phòng đặc biệt ngoan ngoãn, phá lệ đi ngủ sớm hơn ngày thường để nghỉ ngơi.
Hoành Tịnh nhìn thời gian, còn chưa đến mười giờ, trong phòng yên tĩnh, ngay cả Văn Văn vốn thích ồn ào cũng ngủ thiếp đi. Cô xoa vai, đang định đi đến phòng y tá nhập dữ liệu vào hệ thống thì một bàn tay nhỏ bé đột nhiên từ chiếc giường nhỏ gần cửa vươn ra nắm lấy góc quần áo của cô.
Cô dừng bước chân lại nhìn qua đó.
“Chị Tiểu Tịnh.” Cậu bé trên giường có chút sợ hãi rút tay xuống dưới chăn, thấp giọng hỏi: “Thật sự có, có cái đó sao ạ?”
Hoành Tịnh do dự một chút, sau đó đi tới, quấn chăn vào người cậu bé, nhẹ giọng nói: “Không có đâu, mà cho dù có thì cũng có chăn và áo giáp bảo vệ em mà.”
Cậu nhóc lúc này mới yên tâm, Hoành Tịnh ở bên cạnh chờ cậu bé ngủ say hẳn mới rón rén đi ra ngoài.
Hôm nay khá rảnh rỗi, Hoành Tịnh nhập dữ liệu đã xếp đống vào hệ thống xong, cô ra phòng nghỉ pha một tách cà phê.
Cô cầm ly cà phê cẩn thận nhấp từng ngụm, ngoài cửa sổ gió thổi rất mạnh, tiền giấy thỉnh thoảng bay qua cửa sổ. Trong ngã tư của các tòa nhà dân cư gần đó, nhiều người tụ tập thành nhóm hai hoặc ba người để đốt giấy, càng tạo thêm một chút không khí quỷ dị cho ngày lễ.
Hoành Tịnh uống xong, cô duỗi cái eo lười rồi lại chuẩn bị đi xem chẩn phòng bệnh của mấy bạn bệnh nhân nhỏ.
Phòng nghỉ liền kề cầu thang phía sau, có lẽ do khi nãy Đan Đan đã cảnh cáo cô nên hôm nay Hoành Tịnh đặc biệt chú ý đến cái cầu thang này, cho nên cô tránh không được nghe thấy tiếng khóc thút thít ở cầu thang phía sau…
Hoành Tịnh hít sâu một ngụm khí lạnh, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy máy điều hòa trong bệnh viện bật quá thấp, từng tầng da gà da vịt nổi lên khắp người cô.
Vốn cô muốn giả vờ như không nghe thấy gì nhưng tiếng khóc đó thật là quá giày xé tâm can làm cô vừa mới bước đi được hai bước lại không đành quay đầu lại.
Cô cầm lá bùa do Đan Đan tặng trong tay, trong miệng đọc thầm những giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, nheo mắt từng chút một tiến lại gần nguồn phát ra âm thanh.
Đèn ở cầu thang phía sau là đèn cảm biến âm thanh, bởi vì tiếng khóc mà luôn sáng, nhưng đột nhiên tiếng nức nở dừng lại, đèn cũng đúng lúc Hoành Tịnh không đề phòng gì mà tắt ngúm. Xung quanh rơi vào bóng tối, một mảnh đen xì bao trùm Hoành Tịnh.
Tim Hoành Tịnh đập thình thịch, đúng lúc cô đang định ho lên một tiếng để đèn sáng lên thì đột nhiên có người gọi cô.
“Chị Tiểu Tịnh ơi…” Giọng nói đứa trẻ vì khóc quá lâu trở nên khàn khàn vang lên, có chút đáng sợ làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị hiện giờ.
Tình tiết này quá giống với mấy cốt truyện trong phim kinh dị, Hoành Tịnh hơi hối hận đã đi qua đây.
Cô cứng người, từ từ quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Văn Văn?” Hoành Tịnh bước nhanh đi tới phía cô, hỏi: “Sao em không ngủ mà lại ở đây?”
Văn Văn khóc đến sưng mắt, cả người khó thở, nói: “Em còn chưa đón sinh nhật nữa, không muốn ngủ…”
Nỗi chua chát bấy lâu nay dâng lên trong lòng Hoành Tịnh, cô dằn mình nuốt xuống cảm xúc phức tạp, bình tĩnh lại trong đầu, thấp giọng cùng Văn Văn thương lượng: “Chị Tiểu Tịnh cùng em đón mừng sinh nhật nhé?”
Văn Văn nấc cụt ợ lên một tiếng, ngượng ngùng gật đầu.
Hoành Tịnh nhanh chóng suy tính một phen, dặn dò Văn Văn đứng đây đợi cô, không được chạy lung tung, không được rời đi. Văn Văn nghe những lời quen thuộc này gật đầu đáp ứng.
Hoành Tịnh chạy chậm đến phòng nghỉ, bây giờ đã quá muộn nên mua bánh là điều không thể, có điều may mắn thay hôm qua là sinh nhật của Đan Đan, chủ nhiệm Hà đã đặt một chiếc bánh lớn cho cô ấy, trong tủ lạnh chắc là còn một phần nhỏ.
Đáng tiếc chuyện lại không như cô mong đợi, chiếc bánh trong tủ lạnh đã bị lấy đi, cô tìm khắp quầy y tá cũng không thấy một miếng bánh mì tử tế nào nên đành phải mang bánh nhân dứa quay về chốn cũ. Đi được nửa đường, cô nhớ ra mình để quên nến nên quay lại lấy nến và bật lửa.
Hoành Tịnh chưa bao giờ lấy bánh dứa để chúc sinh nhật, sâu trong thâm tâm cô cảm thấy hơi áy náy. Cô bước nhanh về phía Văn Văn, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi bé con, chị Tiểu Tịnh chỉ tìm thấy bánh dứa mà thôi.”
Nhưng điều bất ngờ là, khi Văn Văn quay người lại, trong tay cô nhóc đang cầm chính là miếng bánh sinh nhật đã biến mất khỏi tủ lạnh.
Hoành Tịnh kinh ngạc buột miệng nói: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Văn Văn đã đồng ý không được tiết lộ ra, cô nhóc do dự hồi lâu cũng nhất quyết không nói gì, chỉ hỏi: “Chị Tiểu Tịnh, chị có mang theo nến và bật lửa không ạ?” Hoành Tịnh gật đầu. Văn Văn không muốn nói, Hoành Tịnh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Cô cắm cây nến lên chiếc bánh rồi châm lửa đốt. Đèn cảm ứng âm thanh lần nữa chìm vào bóng tối, ngọn nến nhỏ chiếu sáng toàn bộ không gian. Văn Văn chắp hai tay lại, mắt nhắm chặt, nhưng lông mi lại khẽ run lên.
“Mình mong năm nào cũng có thể trải qua hai lần sinh nhật.” Văn Văn thì thầm, “Và mọi người đều thích mình.” Nhất là bà nội, Văn Văn bổ sung một câu trong lòng. Không phải cô nhóc cố tình sinh ra vào ngày này, cũng không muốn khắc chết ông nội.
Hoành Tịnh sờ đầu cô bé, cùng cô bé thổi nến. Văn Văn nghiêng người, nhìn Hoành Tịnh mỉm cười, ánh mắt dần dần dừng trên chiếc bánh, nuốt nước bọt, cô nhóc muốn ăn bánh rồi. Hoành Tịnh mỉm cười, đưa cho cô nhóc chiếc nĩa đã chuẩn bị sẵn rồi nhìn đứa bé ăn. Những đứa trẻ sinh ra vào mấy ngày lễ này dường như đều phải hứng chịu ánh nhìn của người khác.
“Em có thích Lễ Vu Lan (*) không?” Hoành Tịnh kiên nhẫn hỏi.
Lễ Vu Lan
Văn Văn lúc đầu gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Em không dám thích.”
“Chị thì ngược lại rất thích.” Hoành Tịnh nhìn bức tường trắng trước mặt, trong đầu dần dần trống rỗng mơ màng: “Đây là ngày hội đoàn viên, trẻ em sinh vào ngày này đặc biệt may mắn, có thể đoàn tụ với gia đình.”
“Dạ?” Văn Văn chưa từng nghe qua cách nói này, cô nhóc chỉ biết mọi người đều sợ hãi ngày này, lại còn có thể đoàn tụ sao?
“Nếu may mắn, nói không chứng sẽ gặp được người thân của mình.” Hoành Tịnh mỉm cười.
“Người thân?” Văn Văn hiểu ý, ngây thơ hỏi: “Chị Tiểu Tịnh muốn gặp quỷ ạ?”
Nói chuyện này với một cô nhóc ngấp nghé mười tuổi mà nói cứ có cảm giác quái lạ kiểu gì, Hoành Tịnh đang muốn đổi chủ đề, lại nghe Văn Văn nói: “Em nhìn thấy được đấy, con ma mà chị muốn nhìn thấy trông như thế nào vậy chị Tiểu Tịnh?”
Có lẽ là vì bầu không khí này, Hoành Tịnh mới thực sự nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Người ấy rất cao, thích mặc vest đen nhưng cà vạt lại rất cầu kỳ. Bởi vì mẹ chị không thích ông ấy quá nghiêm túc nên đã mua ông ấy rất nhiều cà vạt màu mè sặc sỡ.”
Bộ dạng của cha dường như lại xuất hiện trước mắt cô, Hoành Tịnh kìm lại sự chua chát: “Khi ông ấy bước đi luôn phát ra tiếng cạch cạch, vì trên cổ ông đeo mấy viên ngọc cho nên lúc chạy sẽ chạm vào nhau phát ra tiếng.”
“Ồ!” Văn Văn hiểu ý, cười nói: “Vậy sau này nếu gặp thì em sẽ nói cho ông ấy biết chị rất nhớ ông.”
“Ừ!” Hoành Tịnh gật đầu, một lúc sau mới cúi đầu che đi nỗi buồn trong mắt: “Nói thêm lời xin lỗi nữa, chị đã làm ra chuyện rất xấu.”
Hai người đang nói chuyện lặng lẽ, không ai để ý rằng cánh cửa bên cạnh đang lặng lẽ mở ra. Một lúc sau, cánh cửa lại nhẹ nhàng đóng lại.
Đưa Văn Văn trở lại phòng bệnh xong đã là mười một giờ rưỡi, cô ngáp ngắn ngáp dài rồi đưa dữ liệu đến cho Ngoại khoa.
Khoa Ngoại quả thực là nơi thịnh dương khí nhất trong bệnh viện, đã lúc này rồi mà đang cùng nhau kể chuyện ma.
Lúc Hoành Tịnh đến, bước đi của cô nặng nề hơn một chút, bác sĩ trong khoa đều bị dọa sợ không nhẹ, một đám người còn tưởng là mấy thứ đó hiện hình đến chơi.
Hoành Tịnh cảm thấy buồn cười, lại không nhịn được cười mấy tiếng, y tá trưởng Ngoại khoa có chút không phục nói: “Mấy người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi, khoa các cô còn có người đang đốt giấy dưới tầng kia kìa.”
Hoành Tịnh không tin, lúc quay lại cô đặc biệt đi đường vòng xem có ai đốt giấy không. Chắc vì đến muộn nên không thấy người ta đốt giấy mà chỉ thấy người ta đang ăn.
Cái này thì khó hiểu nè.
Nửa đêm nữa hôm ăn cơm ở dưới tầng?
Cô ban đầu không muốn quan tâm, nhưng cuối cùng lại bị tò mò khuất phục, Hoành Tịnh cẩn thận bước tới. Vì những gì vừa trải qua nên cô cố tình giữ bước chân nhẹ nhàng, không ngờ lại phản tác dụng, khi cô đi đến trước mặt Hạng Chương, rõ ràng nhìn thấy Hạng Chương sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đi đường không phát tiếng, em chơi cosplay à?”
“Hả?” Hoành Tịnh nhất thời không có phản ứng, lúc này mới cau mày nói: “Anh để ý lời ăn tiếng nói chút.”
Hạng Chương cười nói: “Không phải em muốn nhìn thấy…” Nói được nửa chừng, Hạng Chương nuốt xuống. Anh dịch sang một bên để thừa ra một khoảng trống rồi ra hiệu cho Hoành Tịnh ngồi xuống.
Hạng Chương ngồi một mình, trước mặt đặt hai bộ bát đũa, khung cảnh vốn đã có chút bắt mắt, bây giờ lại đặt một bộ khác lại càng bắt mắt hơn. Hoành Tịnh sửng sốt một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không ngồi vào chỗ đó mà chọn một chiếc ghế đá cách xa ngồi xuống.
Hạng Chương thấy vậy nhếch môi, nhưng không nói gì.
Trên bàn đá bày mấy món ăn, đều là những món ăn rất đặc trưng của Thượng Hải, bên cạnh có một chai rượu. Hoành Tịnh sợ Hạng Chương uống rượu trái quy định nên lại gần ngửi thử, thấy trong ly của anh chỉ có nước đun sôi bình thường mới yên tâm.
Bất quá lúc này mà quay lại chỗ cũ ngồi thì lại lắm chuyện, Hoành Tịnh đành phải ngồi xuống cạnh Hạng Chương, có chút chán nản hỏi: “Sao mà có tao nhã ăn cơm ở đây vậy.” Chỗ thoải mái như canteen không đi được à?”
“Đường xa.” Hạng Chương hiển nhiên tâm tình rất tốt, lại nói thêm mấy câu: “Sợ bọn họ lạc đường.”
Hoành Tịnh vốn muốn nói dù bệnh viện có lớn đến đâu, người có thể ăn cơm cùng Hạng Chương nhất định phải là người trong bệnh viện. Nhưng sau đó cô nghĩ đến cha mẹ đã khuất của Hạng Chương, lại không nói gì.
Gió mát theo từng cơn thổi vào bên trong, thổi tung làn sương trắng từ đống giấy đang cháy cũng làm tung bay vài sợi tóc rơi trên trán cô.
Hoành Tịnh vuốt thẳng mái tóc của mình, cảm thấy mắt mình ngứa ngáy, không nhịn được mà dụi dụi. Sau khi xoa xoa, tầm nhìn của cô có chút mơ hồ, Hoành Tịnh chớp mắt một cái rồi nhắm lại. Khi mở mắt ra lần nữa, dường như cô nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của một người trong màn sương trắng phía trước, như thể có người đang từng bước từng bước tiến về phía này.
Cô mở to mắt, cố nhìn rõ thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, che mắt cô lại. Hơi ấm từ bàn tay của Hạng Chương cũng chạm vào mắt cô, khiến cô sững sờ trong giây lát. Lông mi của Hoành Tịnh rất dài, chúng không ngừng run rẩy, gãi vào lòng bàn tay của Hạng Chương làm lòng người cảm thấy ngứa ngáy.
Hạng Chương nhìn Trương Quốc Phong mặc bộ vest đen, đeo cà vạt có hoa văn màu đỏ dí dỏm cách đó không xa, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Khi Hoành Tịnh tỉnh táo lại, muốn vươn tay nắm lấy tay anh, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn khó hiểu của anh vang lên: “Đừng động đậy.”
“?”
“Gì thế?”
Hạng Chương nhìn thấy Trương Quốc Phong vẫn đi đi lại lại cách đó không xa, tựa hồ đang đợi người, nhất thời không thể rời đi, đành phải nói: “Sinh nhật của em hình như qua rồi.”
“Hả? Đúng vậy.” Hoành Tịnh không hiểu. Sinh nhật của cô đúng là đã qua rồi, chỉ là không biết tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Thế thì bù cho em cái nữa vậy.” Hạng Chương nói xong, cảm thấy quá vô nghĩa, không khỏi cười hai tiếng.
Hoành Tịnh bối rối, không biết anh đang suy tính ý định gì, đành phải nói: “Không cần.” Cô đã không còn thích tổ chức sinh nhật nữa. Hơn nữa, làm cách nào tổ chức mới là một chuyện.
Đừng nói bánh kem, giờ ngay cả nến cũng chẳng có ấy chứ.
Tối nay Hoành Tịnh nể mặt bố mẹ anh nên không muốn so đo, mà anh cứ bịt mắt cô lại nên rất khó chịu, giọng điệu của cô cũng dần dần mất bình tĩnh.
“Tôi không muốn tổ chức sinh nhật, anh bỏ tay ra nhanh lên.” Hoành Tịnh cố gắng hết sức kiềm chế, lễ phép nói.
Hạng Chương dừng một chút, nhìn thấy Trương Quốc Phong cuối cùng cũng đợi được người đang chậm rãi đi ra ngoài, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghịch ngợm nói: “Nhưng tôi muốn bù cái khác cho em.”
Bá đạo quá rồi đấy.
Người ta đã bảo không muốn bù sinh nhật gì rồi lại còn nhất quyết muốn bù cho người ta.
Hoành Tịnh cau mày, vừa định phản bác lại liền nghe thấy tiếng bật lửa cọ xát. Không lâu sau, cô ngửi thấy mùi hăng nồng đặc trưng của nến.
Chuyện gì thế này? Anh lấy nến và bật lửa ở đâu ra?
Hạng Chương nói xong, thấy Trương Quốc Phong rốt cuộc đã đi xa, cuối cùng cũng buông tay anh ra. Anh đặt bàn tay ấm áp lên đầu gối của mình, sau đó không nhịn được vu.ốt ve nó hai lần.
Hoành Tịnh trở lại với ánh sáng, lông mi run rẩy mấy cái rồi từ từ mở ra. Hai người cách xa ngọn đèn, ánh nến như hạt đậu, Hoành Tịnh nhanh chóng thích ứng với ánh nến mờ ảo trước mặt.
Hoành Tịnh không biết nên diễn tả cảnh tượng hiện tại thế nào. Trước mắt cô là một ngọn nến sinh nhật nhỏ nhiều màu sắc, ngọn nến đã cháy được một lúc và chỉ còn lại một nửa. Hạng Chương ở bên cạnh nhìn cô, bộ dạng như đang đợi cô thổi tắt nến.
Lần đầu tiên Hoành Tịnh cảm thấy việc bù đắp cho ngày sinh nhật của mình là quá vội vàng và buồn cười. Dưới thời gian, địa điểm lẫn đối tượng đều không đúng đón một sinh nhật cũng không đúng nốt.
Thật là vừa tức vừa buồn cười.
Hoành Tịnh không còn cách nào khác ngoài nhìn anh, trào phúng nói: “Vậy thì thật cảm ơn anh, đặc biệt tổ chức bù sinh nhật cho tôi.” Lúc nói đến chữ “đặc biệt” cô không khỏi cắn chặt răng lại.
Chỉ là Hạng Chương vô sỉ không để ý tới, khách khí nói: “Thổi nến đi.”
Nói xong, anh dường như nghĩ tới điều gì đó, ngăn cô lại: “Chờ một chút, trước khi thổi nến em có cần ước không?”
Hoành Tịnh trợn mắt trong lòng, thầm nghĩ người này quy trình đầy đủ đấy, giây tiếp theo cô lại nghe thấy anh nói tiếp.
“Nhắm mắt ước đi, nhớ nghĩ đến tôi.”