Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 22: “Bão tới rồi.”



Trong hành lang không có ai, chỉ có hai người sống sờ sờ là Hoành Tịnh và Gia Hân đứng ở cửa hóng chuyện, quan sát toàn cảnh. Cô gái lập tức có chút ngượng ngùng, sau đó tức giận chỉ vào Hạng Chương muốn chửi bới.

Chủ nhiệm Hà tình cờ đi ngang qua, thấy cô gái này trông quen quen, hình như là người nhà của bác sĩ nào đó nên tiến tới hỏi han vài câu. Cô gái quả thực là người nhà của bác sĩ, cô ta là em vợ của bác sĩ Trương Quốc Phong, nhìn thấy chủ nhiệm Hà đi ra liền cảm thấy khó mà nói được gì, không hiểu tốt xấu trừng mắt nhìn Hạng Chương một cái.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa nhẹ, chủ nhiệm Hà kiểm tra thời tiết rồi giục cô ta xuất viện về nhà càng sớm càng tốt. Trương Quốc Phong cũng vừa hay tới đây thay ca của anh ta, sau khi nghe được sự việc sắc mặt liền không tốt lắm, đang định nói người em vợ không biết xấu hổ này thì mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.

Chủ nhiệm Hà bước ra để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, xoa dịu mối quan hệ giữa mọi người, bảo Hạng Chương và Hoành Tịnh nhanh chóng quay về, đồng thời đưa chìa khóa xe cho Hạng Chương, bảo bọn họ thuận đường nhờ anh giúp đưa người em vợ kia về nhà.

Sắc mặt Hạng Chương sắc mặt lạnh lùng, không nhận lấy, xoay người rời đi. Chủ nhiệm Hà đưa chìa khóa xe cho Hoành Tịnh.

Hoành Tịnh: ? ? ?

“Tiểu Tịnh, đây là nhiệm vụ giao cho em.” Chủ nhiệm Hà chỉ vào bệnh nhân nhỏ tuổi đang trốn trong góc, nhỏ giọng nói: “Bệnh nhân phải về nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, tài nguyên của bệnh viện không thể tùy ý chiếm dụng.”

Môi Hoành Tịnh mấp máy, cuối cùng cô bất lực thì thầm: “Chủ nhiệm Hà, mạng tôi là anh cứu à?”

“Gì cơ?” Chủ nhiệm Hà không biết trò đùa này.

Trương Quốc Phong cũng có chút xấu hổ, đi tới nói: “Không sao đâu, để bọn họ bắt taxi là được, không cần đưa.”

Chủ nhiệm Hà xua tay ngăn cản, trên thực tế chủ nhiệm Hà cảm thấy quan hệ của Hạng Chương với đồng nghiệp trong khoa xa cách quá, anh ta muốn nhân cơ hội giúp Hạng Chương cải thiện mối quan hệ với đồng nghiệp để dễ dàng hơn trong việc làm những việc sau này.

Hoành Tịnh đành phải cầm lấy chìa khoá, cô hẹn cô gái đó chỗ đợi rồi quay người đi đưa chìa khóa.

Hạng Chương đi vào phòng vệ sinh, Hoành Tịnh không biết Hạng Chương có chịu đưa mấy người về hay không, cô cũng không xác định. Cô muốn tận dụng ảnh hưởng của chủ nhiệm Hà nhưng khi đến phòng nghỉ thấy bên trong có rất nhiều người, muốn làm ra vẻ cáo mượn oai hùm cũng không phải dễ.

Cô thản nhiên nghịch chìa khóa, Đan Đan nhìn thấy liền kêu lên lớn tiếng hỏi Hoành Tịnh liệu cô có phát tài rồi không. Sau đó Đan Đan suy nghĩ lại, cho rằng rằng điều đó là không thể thì lại hỏi: “Không phải ngày xưa chị bị tai nạn xe nên không dám học lái xe sao, sao mà giờ mua cả xe rồi?”

Hoành Tịnh vội vàng xua tay, đang định nói xe không phải của mình thì Hạng Chương nhanh chóng đi tới, lấy đi chìa khóa. Ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức tập trung vào hai người họ.

Hoành Tịnh sợ hiểu lầm nên giải thích: “Chủ nhiệm Hà nhờ bác sĩ Hạng đưa gia đình bác sĩ Trương về nhà, tôi chỉ tình cờ ghé qua giao chìa khóa, thuận tiện đi nhờ xe thôi.” Cuối cùng cô nói thêm: “Còn một chỗ nữa, có ai thuận đường về không?”

Mọi người chợt hiểu ra, nhưng những người tan làm đã rời đi trước khi cơn bão đến, còn những người ở lại là những người phải ở lại làm nên tất cả đều lắc đầu. Hoành Tịnh lúc này mới yên tâm, lúc cô muốn thúc giục Hạng Chương rời đi nhanh thì anh lại thúc giục cô đi hướng ngược lại.

Hoành Tịnh nhịn không được, nói với anh rằng mấy người kia đã ở lối ra bãi đậu xe đợi anh, bảo anh đến nhanh để không để bệnh nhân nhỏ phải đợi. Hạng Chương đột nhiên cúi đầu liếc nhìn cô, đôi mắt dày như mực hiện rõ có chút không vui.

Hoành Tịnh bị anh nhìn làm cho ù ù cạc cạc không hiểu ra sao cả. Trừng cô cái gì chứ, có có cô ép anh làm tài xế đâu.



Đoàn người lên xe, ai nấy đều chọn ngồi ở phía sau làm Hạng Chương càng giống tài xế hơn. Hoành Tịnh cảm giác được Hạng Chương trước mặt có chút oán giận mơ hồ, sau khi lên xe, cô dứt khoát nhắm mắt giả chết. Nhưng người trong xe dường như không hề muốn bỏ cuộc, vừa bị mất mặt giờ đây muốn lấy lại đôi chút.

Cô ta khều vai Hoành Tịnh, che miệng thấp giọng hỏi: “Chị Tiểu Tịnh, nghe nói chị và bác sĩ Hạng là bạn học cấp ba.” Hoành Tịnh gật đầu.

“Hồi trung học anh ấy có thích ai không?” Cô ta hỏi tiếp. Hoành Tịnh do dự, tiếp tục gật đầu.

Sau khi tết Nguyên Đán lớp 12 kết thúc, gần như toàn bộ trường trung học đều biết về mối quan hệ giữa đôi thanh mai trúc mã Hạng Chương và Uông Chi Ngọc, còn có tin đồn rằng hai người đã hứa với nhau sẽ vào cùng một trường đại học, thậm chí có người còn cho rằng cả hai đang thầm yêu nhau.

Uông Chi Ngọc bước ra giải thích hai người chỉ là hàng xóm, nhưng việc mỹ nhân kiêu ngạo của trường đứng ra làm rõ là điều bất thường, chưa kể cách Uông Chi Ngọc nhìn Hạng Chương cũng không xem là trong sáng.

Cũng chính là lúc đó, Hoành Tịnh ngừng theo đuổi Hạng Chương.

“Dáng vẻ người đó thế nào?” Cô gái tò mò hỏi.

Dáng vẻ thế nào hả?

Hoành Tịnh suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ ra một lời giải thích khoa học: “Em biết Uông Chi Ngọc không? Người mà nổi tiếng của nhóm nhạc nữ đó.” Hoành Tịnh chống cằm, nói một cách thực tế, “Dáng vẻ giống hệt cô ấy.”

Bởi vì đương sự đang lái xe phía trước nên Hoành Tịnh hai người nói với giọng cực kỳ thấp, thậm chí bảo là chỉ thoát ra mấy âm bật hơi cũng không quá. Nhưng Hoành Tịnh cảm thấy sau khi cô nói xong chiếc xe hơi rung chuyển, cô nghi ngờ Hạng Chương đã nghe thấy, nhất là khi anh điều chỉnh gương chiếu hậu trong xe để tập trung vào cô, sự nghi ngờ này đã lên đến đỉnh điểm.

Hoành Tịnh khó chịu điều chỉnh tư thế ngồi, nhưng dù xoay thế nào, mỗi khi ngẩng đầu lên đều sẽ nhìn thấy vẻ mặt có tật giật mình của cô. Cũng may lúc này hai người trên xe đã tới, sau khi tiễn họ đi, Hoành Tịnh nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết.

Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của nhau, Hạng Chương tiện tay mở radio lên. Giọng nữ ngọt ngào từ radio phát tin tức mới nhất về cơn bão, cơn bão đã đổ bộ vào bờ biển và sẽ sớm đi qua Quảng Châu.

Hạng Chương giảm tốc độ xe, nhanh chóng nhìn qua cửa sổ. Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, gió càng lúc càng cuồng, màn đêm đen tối dường như bị xé toạc ra nhiều lỗ thủng. Anh không thích thời tiết bão tố này lắm. Những điều tồi tệ luôn xảy ra vào những ngày giông bão, màu đỏ xen lẫn màu trắng, la hét và ồn ào, cũng với những lời buộc tội.

Rất phiền phức.

Anh liếc nhìn khuôn mặt với hàng mi run rẩy như cánh bướm trong gương chiếu hậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Người anh thích giống với Uông Chi Ngọc sao? Đúng là một trò đùa ngập trời, cô không soi gương sao? Ghen cũng phải có hạn độ chứ.

Hoành Tịnh mặc dù nhắm mắt lại nhưng nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ cô có thể biết tốc độ hiện giờ thực sự quá chậm. Cô do dự một lát, cuối cùng không nhịn được nữa, mở mắt nhìn về phía trước: “Tốc độ xe có phải là quá chậm rồi không?”

“Chậm à?” Hạng Chương không cho là đúng liếc nhìn cô một cái, hừ lạnh nói: “Không phải em rất rảnh sao?” Đi vòng nửa thành phố chỉ để đưa hai chị em kia về nhà, không phải rảnh quá thì là gì.

Hoành Tịnh nghiến răng nghiến lợi. Không phải chủ nhiệm Hà bảo thuận đường à, liên quan gì đến cô chứ, hơn nữa cô cũng không biết hai người nhà kia ở rất xa, lại vượt mấy cây cầu, khó trách cô gái bị Hạng Chương nói như vậy rồi còn đồng ý lên xe.

Ngày mưa bão này tìm đâu ra xe đưa đón xa như này chứ, tuy nhiên Hạng Chương bực cái gì chứ, chẳng phải anh trêu ghẹo ong bướm nhiều quá sao. Hoành Tịnh càng nghĩ càng không thoải mái, cô thực sự hối hận vì đã lên chiếc xe này, sau này dù chủ nhiệm Hà có nói gì hay anh ta có cứu mạng cô thật thì cô cũng thề sẽ không bao giờ đụng vào vũng nước đục Hạng Chương này nữa.

Hạng Chương liếc nhìn người đang giận dữ trong gương chiếu hậu, không khỏi cong lên khóe miệng. Anh ho vài tiếng rồi nói: “Hoành Tịnh.”

Hoành Tịnh nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu ngó qua đó, từ góc độ của cô thật ra không nhìn rõ mặt Hạng Chương lắm mà chỉ có thể từ giọng điệu mang ý cười của anh đoán được tâm tình của người đàn ông này tựa hồ đã tốt lên không ít.

Vừa định nói chuyện, cô đã nghe thấy một giọng nói thiếu đánh ở phía trước nói: “Soi gương nhiều vào.”

Hoành Tịnh nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thấy vì quá chuyên tâm giả vờ ngủ mà bên phải khuôn mặt của cô xuất hiện một vết hằn đỏ.

Hoành Tịnh: “….”



Cuối cùng cả hai phải mất gần một tiếng đồng hồ mới về tới nhà, vừa lên cầu thang thì mất điện. Không giống Hạng Ngôn không thể thiếu thang máy nên không để tâm, bọn họ cứ thế đi lên cầu thang trong bóng tối.

Khi đến tầng bảy thì có điện. Mắt cô đã quen với bóng tối, ánh sáng chợt lóe lên khiến cô cảm thấy chói mắt, Hoành Tịnh vô thức dùng tay che mắt lại. Đợi cô thích ứng được ánh sáng và mở mắt ra thì bất ngờ nhìn thấy chủ nhà và con trai là Tiểu Hạo đang đi xuống lầu.

Chủ nhà thấy cô thì ấn đường nhảy liên tục, bàn tay ôm con trai cũng siết chặt hơn, một lúc sau hắn ta mới nói: “Tan sở rồi hả.”

“Đúng vậy.” Hoành Tịnh đáp lại, cảm thấy có chút kỳ quái, lại hỏi thêm một câu. Tòa nhà này không có thang máy, chủ nhà cũng chưa lên bao giờ, sao đột nhiên lại lên đây?

“À là như vầy.” Chủ nhà môi có chút trắng bệch, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Không phải trời nổi bão rồi sao, nhớ chú ý an toàn.”

Sau khi chủ nhà nói xong, hắn ta nuốt khan đợi cho đến khi bình phục. Chủ nhà nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn thẳng vào mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, trong lòng cảm thấy hoảng hốt. Hắn ta không quan tâm nhiều đến người thuê nhà, vợ cũ của anh ta phụ trách vị khách này, hắn ta cũng chưa từng nhìn thấy người thuê nhà này, chỉ nghe nói rằng anh ta có vẻ là bác sĩ.

Nhớ tới Hoành Tịnh là y tá, chủ nhà đột nhiên nói: “Hai người là đồng nghiệp à?” Nói xong, hắn cảm thấy không thú vị muốn nhanh chóng đi xuống lầu xác nhận, liền nói với Hoành Tịnh: “Mạch điện này đang sửa chữa gấp, có thể sẽ cúp điện vài lần, tôi đã tắt cầu dao rồi, cô đừng bật vội để lát nữa tôi lên lần nữa.”

“Được.” Hoành Tịnh đáp lại, cảm thấy may mắn vì gần đây cô quá bận rộn nên trong tủ lạnh không có gì cả. Hoành Tịnh nói xong, liếc nhìn Tiểu Hạo, thấy sắc mặt cậu nhóc càng tệ hơn, cô có chút nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hạo đã đi khám bác sĩ chưa?”

“Bác sĩ nào?” Chủ nhà cũng có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi con trai: “Con thấy không khỏe à?”

Tiểu Hạo lắc đầu, không hiểu kiểu gì nói với Hoành Tịnh: “Cháu xin lỗi ạ.”

Hoành Tịnh sửng sốt, sau đó cười nói: “Cảm thấy khó chịu thì không cần nói xin lỗi.”

Tình tiết nhỏ này trôi qua nhanh chóng. Sau khi Hoành Tịnh trở về, cô ngã xuống ghế sofa, gần như ngủ quên mất. Vốn dĩ cô định ở lại bệnh viện tối nay nhưng chủ nhiệm Hà thấy cô làm việc hai ca liền nhau nên cho cô về sớm nghỉ ngơi. Nằm trên sô pha một lúc, bụng cô kêu lên, cô bất đắc dĩ đứng dậy đi nấu mì.

Không có điện, không có nước nóng, cô lại lười đun nước nên trực tiếp tắm nước lạnh, định không muốn gội đầu nhưng lúc tắm lại làm ướt đuôi tóc nên cô dứt khoát cởi buộc tóc ra gội luôn. Tắm xong cũng là lúc vấn đề đến, không có điện, máy sấy tóc không hoạt động. Tóc của cô rất dài, cách đây vài tháng cô sớm đã muốn cắt phắt đi nhưng cứ nung nấu mãi vẫn chưa đi.

Mái tóc ướt này không có máy sấy thì không được, Hoành Tịnh tùy ý quấn tóc, mở cửa bật công tắc. Công tắc điện ở ngay ngoài cửa, rất đơn giản, chỉ cần đẩy lên là được. Sau khi giải quyết xong vấn đề về điện, cô đang định cắm máy sấy tóc thì bất ngờ nhìn thấy ánh đèn đỏ trong ổ cắm.

Chấm đỏ chỉ sáng lên vài lần, nếu không phải vừa hay cô đang dùng máy sấy tóc thì chắc chắn cô sẽ không nhận ra. Hoành Tịnh có chút kỳ quái, cô tắt nguồn điện rồi bật lên, chấm đỏ không còn sáng nữa. Hiểu biết của cô đối với mạch điện chỉ dừng lại ở việc thay bóng đèn, cô vốn định không quan tâm nhưng đột nhiên lại mất điện. Vài giây sau điện lại có, chấm đỏ trên ổ cắm lại sáng lên vài lần.

Rất kỳ lạ.

Hoành Tịnh lên mạng tra, tìm thấy đủ loại câu trả lời, nhưng có một câu trả lời Hoành Tịnh cho là hợp lý hơn. Nếu thấy lạ thì sao không tháo nó ra xem thử.

Ổ cắm là loại ổ cắm kiểu cũ, tháo các vít ở cả hai bên là bảng điều khiển có thể tháo được ra. Sau khi ra ngoài tắt điện trong nhà, cô bật đèn pin trên điện thoại di động rồi dùng một chiếc tua vít nhỏ để tháo từng con ốc ra.

Sau khi lấy tấm bảng màu vàng ra, cô nhìn thấy thứ gì đó giống như thẻ nhớ có gắn một vật nhỏ giống như máy ảnh. Lúc này, nó đã lặng lẽ cắm vào ổ cắm, khi được ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào, nó phát ra thứ ánh sáng tối tăm kỳ lạ.

Nhịp tim của Hoành Tịnh dường như ngừng đập, không khí xung quanh cô ngưng trệ, chỉ thỉnh thoảng có những giọt nước nhỏ trên mái tóc ướt của cô trượt vào quần áo. Không biết qua bao lâu, toàn thân cô run lẩy bẩy, sau đó bắt đầu không thể khống chế run rẩy kịch liệt. Cái lạnh dường như ập đến từ mọi hướng khiến cô không còn nơi nào để trốn.



Khi Hạng Chương trở về nhà, không bất ngờ anh thấy Hạng Ngôn vẫn đang chơi game. Anh đưa mắt nhìn sang rồi tựa người vào cửa, khoanh tay nhìn em trai mình.

Hạng Ngôn cũng nhận được ‘ánh nhìn tử thần’, đặt game xuống miệng năm miệng mười giải thích: “Em chỉ chơi một ván thôi. Thật đấy, vừa nãy mất điện lâu lắm.” Hạng Chương vẫn không nói gì.

Hạng Ngôn đành phải nói ra sự thật: “Được rồi, chỉ mất có mấy phút thôi.” Nói xong lại bổ sung thêm: “Nhưng em chỉ chơi một ván là thật đấy.” Hạng Chương nhẹ nhàng khịt mũi, xoay người tìm đồ ăn.

Hạng Ngôn bị quấy rầy, trò chơi tất nhiên không qua màn. Cậu có chút tức giận, ném trò chơi sang một bên chửi bới: “Trò chơi rác rưởi, hủy hoại tuổi trẻ của tao.”

Hạng Chương nghe vậy, chặc lưỡi khinh thường.

Hạng Ngôn không phục nói: “Thế thì hỏng đấy.” Nói xong bắt đầu chán ghét trang thiết bị và mạng lưới, cuối cùng cũng chán ghét căn nhà này, phàn nàn: “Cái nhà tồi tàn này đâu đâu cũng rác rưởi, em thật sự không hiểu sao anh muốn sống ở đây nữa.”

Hạng Ngôn vẫn còn khó chịu, “Nổi có cơn bão đã mất điện, vừa nãy chủ nhà còn lên nhà chị Tiểu Tịnh để sửa đấy, đúng là tàn mà.”

“Cái gì?” Hạng Chương cảm thấy kỳ quái. Hạng Ngôn nói với Hạng Chương vừa nãy cậu lên sân thượng thì tình cờ nhìn thấy chủ nhà đi ra khỏi nhà Hoành Tịnh.

Hạng Chương cau mày: “Em lên sân thượng?”

“Chỉ… quay một đoạn video ngắn thôi.” Hạng Ngôn bị người anh trai cổ lỗ sĩ không nói nên lời, “Dạo này thịnh hành lắm. Cơn bão này mười năm mới xảy ra một lần, phải quay chụp tý chứ.” Hạng Chương lười để ý đến cậu, trong lòng mơ hồ có cảm giác xa lạ.

Hạng Ngôn nói thêm: “Mạch điện của chị Tịnh đã được sửa xong chưa? Chị ấy sợ tối à? Anh có muốn gọi chị ấy đến nhà chúng ta không?”

Nghe vậy, Hạng Chương dừng lại với tay lấy chìa khóa, nhưng lại nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, đứng dậy nói: “Cô ấy mạnh dạn hơn em nhiều, em đừng quan tâm.”



Dựa vào chiếc camera thu nhỏ trên tay, Hoành Tịnh nhận ra rõ ràng rằng mình đang bị quay lén.

Người quay lén có thể là chủ nhà, vợ cũ của chủ nhà hoặc một người nào khác mà bản thân không thể nghĩ tới. Cô không biết mục đích của đối phương, nhưng bây giờ thời tiết xấu, cô chỉ có thể chờ đợi cơn bão đi qua rồi đến đồn cảnh sát khai báo án.

Sợ rút dây động rừng nên cô không dám bật công tắc, cũng không dám kiểm tra xem ở ổ cắm khác có camera giống nhau hay không. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là chờ đợi và bảo vệ bản thân thật tốt. Nhà có ổ khóa kiểu cũ và có chốt bên trong, chỉ cần cô ở yên trong nhà đến ngày mai mọi chuyện sẽ ổn.

Hoành Tịnh cuộn tròn trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua.

Sau năm phút, có tiếng gõ cửa.

Tim cô co rút dữ dội như bị ai đó chèn ép, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì giọng nói của Hạng Chương đã truyền đến.

“Hoành Tịnh, mở cửa.”