Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 23



Nửa giờ sau, Hoành Tịnh tìm lại được giọng nói của mình, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, sau đó cô nói với những người bên ngoài không ngừng gõ cửa vì cô đã lâu không trả lời: “Đừng gõ nữa.”

Tiếng gõ cửa và tiếng rung của điện thoại di động của cô cuối cùng cũng dừng lại.

Hoành Tịnh thở ra một hơi, cô biết bây giờ mở cửa sẽ hợp lý hóa hành động của mình, nhưng cô không thể cử động dù chỉ nửa bước, cũng không dám mở cửa, chỉ có thể cuộn mình chặt hơn.

Còn tưởng rằng sau khi nghe được câu trả lời Hạng Chương sẽ rời đi, nhưng không lâu sau, cô lại nghe thấy anh nói: “Em mở trước hãy cửa đã.”

Giọng nói của anh có chút mềm mại không giống với anh, nhưng Hoành Tịnh giờ khắc này lại không để ý chút nào. Cửa sổ bên cạnh không đóng bị gió thổi bay, mưa theo khe hở tràn vào, Hoành Tịnh có chút mơ hồ. Bây giờ cô chỉ có một ý tưởng, đó là đợi trời sáng.

Cô không biết Hạng Chương tại sao lại đứng ở cửa, mà anh muốn làm gì?

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên như âm thanh đoạt mạng, cô muốn bịt tai lại nhưng lại phát hiện dù có bịt tai thế nào cũng không thể phớt lờ. Cô miễn cưỡng mở điện thoại và gửi cho anh một tin nhắn WeChat.

[Hoành Tịnh: Đang ngủ, đừng làm phiền.]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, có một khoảnh khắc im lặng. Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì tin nhắn của Hạng Chương lại gửi tới.

[Hạng Chương: Mở cửa!]

Anh nhanh chóng thêm một câu nữa.

[Hạng Chương: Giấy tờ tùy thân của tôi ở chỗ em, cần gấp.]

Khi đỗ xe, anh nhét toàn bộ vé và các thứ khác vào người cô nhưng cô không có những giấy tờ mà anh đề cập. Hoành Tịnh lại lục lọi trong túi, sau khi xác nhận chỉ còn một ít vé và những thứ tương tự, cô gửi tin nhắn cho anh.

[Hoành Tịnh: Không có.]

Lần này Hạng Chương không tiếp tục gửi tin nhắn cho cô nữa. Anh đứng ở cửa không chịu rời đi, đưa ra một lý do ngẫu nhiên rồi cứ lặp đi lặp lại.

“Tôi rất chắc chắn.”

“Nếu em không mở cửa, tôi sẽ không đi.”

……

Lời nói của anh giống như một âm thanh ma quỷ đọng lại trong tai rất lâu, khiến ngay cả người nóng tính nhất cũng khó chịu.

Trong lòng Hoành Tịnh dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân, cô hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi về cánh cửa, bước nhanh đến cửa, dùng giọng điệu không tốt mở ra.

“Anh tốt nhất nói được làm được.”

Tính tình Hoành Tịnh trước đây khá mềm mỏng nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện đã cứng rắn hơn rất nhiều. Tuy nhiên điều đó chỉ dành cho những người rắc rối lằng nhằng, chỉ cần đối phương mềm mỏng hơn thì cô ấy cũng sẽ mềm lòng ngay lập tức.

Cho nên khi nhìn thấy cả người Hạng Chương mềm mại, những lời tức giận mà cô đang ôm trong lòng vừa rồi lại không thể diễn tả ra hết. Cô thực sự chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng như vậy ở anh.

“Ừ.” Hạng Chương đáp lại, giọng nói không hiểu sao bỗng nhiên thoải mái hơn. Mặc dù Hoành Tịnh có chút kỳ lạ nhưng cô chỉ muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt. Cô đứng ở cửa đưa vé cho anh, không có ý định cho anh vào.

“Chỉ có mấy cái này thôi.” Cô nghiêm túc nói. Hạng Chương không nói gì, lướt qua đầu cô nhìn căn phòng một lượt.

Phòng Hoành Tịnh ở là một căn phòng kiểu sinh hoạt nhưng không gian tương đối rộng, ở giữa có một tấm rèm ngăn cách không gian miễn cưỡng ngăn được tạo thành một phòng khách nhỏ. Lúc này rèm mở ra, anh nhìn thấy toàn bộ căn nhà, diện tích căn phòng không lớn, trong không gian hiện hữu không ai có thể ẩn nấp.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy cô đang mặc đang mặc cái gì thì không khỏi cau mày.

Mặc dù gió bây giờ hơi mạnh, nhiệt độ cũng giảm đi đôi chút nhưng cô lại mặc quá nhiều, một chiếc áo khoác dày khiến toàn thân như bị quấn chặt lấy, tóc dường như chưa khô cứ ướt nhỏ nước ở sau lưng.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đi ngang qua cô và bước vào nhà. Hoành Tịnh sửng sốt, không ngờ anh lại trực tiếp đi vào. Cô chưa kịp suy nghĩ thì Hạng Chương đã ngồi ngay trên chiếc ghế sô pha nhỏ bé đáng thương của cô.

“Hình như nhà anh ở tầng dưới.” Chủ nhà Hoành Tịnh đứng sang một bên như khách.

Hướng Chương gật gật đầu, nói nhảm: “Ngồi một lát, không mang chìa khóa.”

Hoành Tịnh vốn muốn dạy dỗ anh một phen nói rằng chủ nhà có chìa khóa dự phòng nhưng cô thực sự không muốn nhắc đến cái người ‘chủ nhà’ này lắm, càng không nói đến việc cô nghĩ đến cánh cửa an ninh khoa trương của Hạng Chương, cảm thấy chủ nhà có lẽ cũng không có chìa khóa. Hơn nữa, anh còn hành động như thể phải vạ bằng được mới thôi, cô chỉ hết cách mặc kệ anh.

Hoành Tịnh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có khách đến nhà mình, người có quan hệ tốt như Gia Hân cũng chê tầng nhà mình ở cao không có thang máy nên không bao giờ đến. Cô chưa chuẩn bị gì cả, ngay cả ghế sô pha cũng là loại ghế đôi nhỏ. 

Sau khi Hạng Chương ngồi xuống, chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ, Hoành Tịnh đương nhiên không thể ngồi trên sô pha chen chúc với anh, nhưng cô cũng không thể lên giường. Ngay lúc cô đang do dự, anh đột nhiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Hoành Tịnh nhân tình thế ngồi xuống ghế sô pha và chiếm lấy ghế sofa, nghĩ rằng tốt nhất nên ép anh về nhà ngay lập tức. Ôm suy nghĩ này trong đầu, cô dần thả lỏng người, tựa người vào ghế.

Có thể chiếc ghế sô pha quá thoải mái, hoặc có thể cơ thể cô kiệt sức vì làm việc hàng chục giờ liền. Cô dần dần không để ý đến việc trong phòng còn có người, mí mắt từ từ khép lại.



Hạng Chương cẩn thận kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, cuối cùng khi thấy trong nhà không có dấu vết đột nhập mới thở phào nhẹ nhõm.

Tòa nhà này đã có từ lâu, cô lại sống ở tầng trên cùng nên luôn gặp nhiều vấn đề, chưa kể thời tiết xấu như những ngày bão. Vốn dĩ anh định đi lên xem xét nhưng phản ứng của cô quá bất thường nên anh đành phải bước vào. Có điều may mắn thay, kết quả tốt hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều, cô đang an toàn.

Hạng Chương bình tĩnh trở lại, đúng lúc anh đang suy nghĩ mình nên lấy lí do gì để danh chính ngôn thuận tiếp tục ở lại đây thì thấy Hoành Tịnh đã ngủ mất. Cô nghiêng đầu tựa người vào ghế sofa. Hạng Chương nhẹ nhàng bước đi, đi đến trước mặt cô, nhìn cô.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này gần gũi như vậy, Hạng Chương cảm thấy cô lại gầy đi rồi. Người vốn dĩ đã gầy, bây giờ còn gầy hơn nữa.

Lúc còn học trung học trên mặt vẫn còn nét phúng phính trong sáng và dễ thương chưa lớn, giờ đây khi nét phúng phính đi mất chỉ còn lại khuôn cằm v-line. Thường ngày cô cười trông rất rất dịu dàng, nhưng bây giờ khi nhắm mắt ngủ lại có cảm giác lạnh lùng khiến người ta ngại đến gần.

Hạng Chương nhìn một cái, không dám nhìn nữa. Anh quay mặt đi, Hoành Tịnh kêu lên hai tiếng, dường như cô cảm thấy khó chịu. Khi anh nhìn qua, một sợi tóc ướt rơi xuống trán cô. Tóc vẫn chưa khô mà vẫn có thể ngủ được, xem ra hôm nay cô rất mệt.

Trong nhà không có điện nên anh vào phòng tắm lấy khăn sạch giúp cô lau khô tóc từng chút một. Hạng Chương nuôi em trai nên có kinh nghiệm chăm sóc người khác. Nhưng Hoành Tịnh không thô lỗ như Hạng Ngôn, anh chỉ cần dùng khăn lau qua loa là được.

Khi ngủ, cô trông lạnh lùng và mong manh, khiến người ta không dám dễ dàng chạm vào. Chân tay anh lúng ta lúng túng, tuy rằng đã cử động nhẹ nhàng nhất có thể nhưng anh vẫn lo lắng khi lau phần tóc ướt sau gáy cô sẽ đột nhiên tỉnh dậy, may mắn là làm xong rồi cô không tỉnh lại.

Hạng Chương lau tóc nửa tiếng, vừa định quay lại phòng tắm thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của chủ nhà. Anh cau mày, anh đang muốn đặt khăn tắm lên bàn, lại vô tình đụng vào bàn làm rơi ra chiếc camera thu nhỏ được giấu trong túi trên bàn.

Trong tia chớp lóe lên, Hạng Chương chợt hiểu ra. Ổ cắm tháo rời, camera thu nhỏ cùng với sự bất thường của Hoành Tịnh và sự hoảng loạn của chủ nhà.

Tâm trí rộng lớn thăng trầm ngày càng mạnh, không biết từ bao giờ những đường gân trên trán anh hiện lên rõ. Hạng Chương cảm thấy trong ngực dâng lên một cỗ tức giận chưa từng có. Lúc này, người ngoài cửa có vẻ không kiên nhẫn, đập mạnh vào cửa rồi gọi lớn.

“Hoành Tịnh——”

Mặc dù Hạng Chương đã kịp thời ngăn chặn tiếng động bên ngoài, nhưng người ngủ trên sô pha vẫn bị đánh thức. Cô ngờ vực ‘hử’ một tiếng, mơ hồ không rõ.

Hạng Chương liếc nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô biết cô còn chưa tỉnh táo. Anh thu lại cơn giận, cúi xuống vuốt đầu cô, dỗ cô ngủ như trẻ con. Đợi khi nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ trên sô pha anh mới đứng dậy ra ngoài.

Chủ nhà ngoài cửa sốt ruột, hắn ta đã xuống xác nhận sau khi mất điện camera sẽ khởi động lại, khi khởi động lại sẽ phát ra đèn đỏ, nếu không may sẽ bị phát hiện. Cái camera đó hắn ta mới mua không lâu nên còn chưa quen, hắn không muốn lần đầu sử dụng đã bị phát hiện đâu.

Khi nãy hắn đã xác nhận mạch điện đã được sửa chữa và sẽ không mất điện nữa nên khi hắn ta khởi động thiết bị chỉ cần Hoành Tịnh không có ở đó là được. Ví dụ như bảo cô ra ngoài.

Chủ nhà nhìn chằm chằm vài giây, khi hắn định giơ tay gõ lần nữa thì cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

“Tiểu Tịnh…” Chủ nhà vừa mở miệng, trước mặt đã bị một bóng đen bao phủ. Chủ nhà không thấp nhưng so với Hạng Chương vẫn kém một chút, nhìn sắc mặt đen sì của người đàn ông trước mặt, trong lòng hắn có dự cảm không tốt lắm.

Chủ nhà vội vàng lùi lại hai bước, suy nghĩ một lúc cũng không nhớ tên người đàn ông cao lớn trước mặt, dứt khoát không chào hỏi mà chỉ hỏi: “Tiểu Tịnh đâu?”

Hạng Chương nghe vậy hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn hắn, vẻ tức giận hiện rõ.

Chủ nhà thấy người đàn ông này không để ý tới mình, chỉ dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn mình, không khỏi có chút khó chịu, ho khan hai tiếng, đang định nói chuyện thì nghe thấy người đàn ông nói.

“Anh quản lý nơi này?”

Chủ nhà không hiểu lý do nhưng thân là đàn ông, hắn có thể cảm nhận được địch ý của đối phương, liền duỗi thẳng thân thể gầy gò, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

Chủ nhà nói xong, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, chưa kịp suy nghĩ thì người đàn ông đối diện đã cười lạnh, vô cớ ném chiếc khăn tắm trên tay đi. Chiếc khăn mềm mại nhưng lúc này lại giống như một vũ khí sắc bén, che khuất camera ở hành lang một cách nhanh chóng và chính xác.

Động tác tuy ngầu nhưng không thể che được camera.

Ông chủ nhà cau mày, đang định phê bình thì người đàn ông phía trước vung tay lên, cười lạnh nói: “Tốt nhất mày nên im lặng một chút, kẻo đánh thức cô ấy.”

“Cái gì?” Chủ nhà không hiểu, nhưng ngay sau đó, quai hàm đau nhức khiến hắn hét lên. Người này sao dám đánh hắn?

Chủ nhà không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta bám vào lan can cầu thang, gần như không đứng vững được, tức giận hét lên: “Anh đánh tôi? Sao anh dám đánh tôi? Có luật pháp không…”

Giọng nói của chủ nhà nhanh chóng bị thay thế bằng tiếng r.ên rỉ, có lẽ Hạng Chương chê hắn ồn ào nên liền nhặt thứ gì đó nhét vào miệng, lặng lẽ tiếp tục ‘hoạt động’ của mình.



Hoành Tịnh lại tỉnh dậy, không phải do tiếng động bên ngoài mà là vừa rồi trong giấc ngủ, cô nhớ tới lời nói của Hạng Chương. Hình như anh đang dỗ mình, còn nói nói những điều rất kỳ lạ.

“Đừng sợ.”

“Ngoan, mau ngủ đi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng đủ để Hoành Tịnh tỉnh dậy từ giấc mơ, đi kèm đầu óc minh mẫn theo đó còn có cơn đau đầu, chóng mặt. Đại khái là vì tắm nước lạnh bị cảm lạnh, Hoành Tịnh xoa xoa trán, không khỏi băn khoăn phải chăng lời nói Hạng Chương chỉ là tưởng tượng của mình. Xem ra dù đúng hay không thì cũng không phải là chuyện tốt.

Hoành Tịnh hít sâu một hơi, không nghĩ nữa. Cô đi về phía cửa, bên ngoài ồn ào quá, cô không thể phớt lờ được.

Ban đầu cô còn tưởng rằng tiếng động và tiếng khóc nức nở bên ngoài là đứa trẻ nhà bên bị đánh nhưng không ngờ người bị đánh chính là chủ nhà. Cô sững sờ trong giây lát, bàn tay đặt trên cửa không khỏi siết chặt.

Ngay từ khi học cấp ba, Hoành Tịnh đã biết rằng bản linh Hạng Chương không tồi nhưng cô chưa thật sự tận mắt nhìn thấy, thì ra dáng vẻ Hạng Chương đánh nhau là như thế này.

Tay nghề thành thạo, lại mang theo chút xấu xa.

Dường như anh đang đùa giỡn với con mồi, đánh vào nhiều chỗ mà không làm con mồi mất khả năng di chuyển. Có lẽ thân là bác sĩ, anh có kiến thức y học mà người ngoài không thể sánh bằng, dùng những đòn tấn công tàn nhẫn nhưng lại không đánh trúng trọng điểm, chỉ là vết thương bề ngoài.

Đôi bàn tay rất giỏi phẫu thuật đó hóa ra khi đánh người cũng rất gọn gàng và đẹp mắt.

Trong khi Hoành Tịnh vẫn đang đứng tại chỗ, một giọng nói gọi ‘chị Tiểu Tịnh’ khiến mọi người đều dừng lại. Hoành Tịnh định thần lại thì phát hiện Tiểu Hạo đang đứng trong góc, lặng lẽ quan sát. Đứa trẻ chứng kiến ​​cha mình bị đánh, đó thực sự là một cảnh tượng khó chịu.

Có lẽ Hạng Chương cũng đã nhận ra, tay trái đang nắm cổ áo địa chủ cùng với tay phải vốn định vung xuống giờ đã dừng lại giữa không trung. Trong lúc nhất thời, khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tiếng cầu xin tha thứ của chủ nhà khiến Hoành Tịnh loạn cào cào, cô liếc nhìn Hạng Chương, phát hiện ánh mắt anh vẫn đang nhìn vào mình. Trong mắt Hạng Chương thậm chí còn có dò xét, Hoành Tịnh bỗng nhiên có ảo giác anh dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô bảo dừng hay là tiếp tục.

Trong lòng Hoành Tịnh càng bối rối, cô không biết phải làm sao vào lúc này, cô chỉ biết không để bạn nhỏ tiếp tục tham gia vào những cảnh tượng như vậy. Trong ánh mắt của đám người, Hoành Tịnh cứng ngắc đi đến góc phòng, nắm lấy tay Tiểu Hạo đi vào phòng, đóng cửa lại.

Động tác diễn ra mượt mà không hề lề mề dây dưa.

Ngay khi cô dựa vào cửa hít một hơi thật sâu, tiếng động bên ngoài cửa lại bắt đầu. Hoành Tịnh kéo Tiểu Hạo sắc mặt đã trắng bệch vào lòng và bịt tai cậu bé lại miễn để cậu nhóc nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Sắc mặt Tiểu Hạo rất kém, sau tiếng gọi cô vừa nãy liền không nói thêm gì nữa. Hoành Tịnh có chút lo lắng, cô ôm Tiểu Hạo ngồi trên sô pha, cố gắng cách ly với thế giới bên ngoài nhiều nhất có thể.

Nhưng bên ngoài ồn ào quá, Hoành Tịnh tùy ý mở đài phát thanh trên điện thoại di động, đưa cho cậu bé một cốc nước, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạo đừng sợ, ba em và chú đang bàn bạc chuyện, đợi chút lát là ổn rồi.”

Hoành Tịnh thì thầm, giọng nói của cô hòa quyện với giọng nữ trên đài, Tiểu Hạo dần dần nhắm mắt lại. Lúc này đài điện thoại di động đang phát tin tức về cơn bão.

“Tốc độ gió duy trì của cơn bão này là 130 km/giờ, sức gió tối đa gần tâm bão ước tính lên tới cấp 14. Hiện bão đã đổ bộ trực diện vào Quảng Châu. Theo thống kê, tính đến thời điểm hiện tại, số người thương vong do bão gây ra là 2 người chết và 3 người mất tích. Đài này xin nhắc nhở mọi người dân hãy ở nhà trừ khi cần thiết…”

Bệ cửa sổ không đóng kín, khi cành cây bị gió bẻ gãy tạo ra tiếng động lớn. Hoành Tịnh giật mình, thấy Tiểu Hạo vẫn còn tỉnh, vội vàng bước tới, đóng chặt cửa sổ lại để tránh gió lớn. 

Gió gõ vào cửa sổ, rít lên khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Hoành Tịnh đóng cửa xong, cô liếc nhìn Tiểu Hạo thì thấy cậu bé vẫn đang ngủ. Cô mỉm cười và lắc đầu, nhưng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dưới tình huống này sao mà có thể ngủ được chứ? Quá bất thường.

Nụ cười trên môi tắt dần, cô chạy tới, vừa đặt tay lên tay Tiêu Hào, cô đã bị sự lạnh lẽo nơi đó làm cho giật mình. Cô đưa tay ra bắt mạch nhưng không thấy mạch đập nữa. Cô hít một hơi thật sâu, tay thực hiện sơ cứu.

May mắn thay, sơ cứu rất kịp thời, mạch nhanh chóng bắt đầu đập trở lại nhưng người vẫn hôn mê.

Hoành Tịnh thở ra, bước tới cửa, mở ra ngăn hai người ở bên ngoài lại. Cô cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng Hạng Chương lại nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô. Anh dừng lại, nhìn đuôi mắt hơi đỏ của cô, nghe cô nói.

“Chúng ta cần phải đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.”