Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 3: Ai là chồng cô



Ca phẫu thuật của Tiểu Tinh hoàn thành sớm hơn nửa giờ, bây giờ mới chỉ hơn tám giờ.

Chủ nhiệm Hà và Trương phu nhân đang đợi ở ngoài cửa, Trương phu nhân là một người mẹ lo lắng cho đứa con của mình, trong khi đó Chủ nhiệm Hà là đang đợi Hạng Chương.

Thật ra Hạng Chương cũng được xem là do Chủ nhiệm Hà đào tới bệnh viện. Khi Chủ nhiệm Hà tham dự buổi trao đổi học thuật nửa năm trước, anh ta đã tìm người để móc nối với Hạng Chương, tuy nhiên vào thời điểm đó Hạng Chương không có hứng thú nên trò chuyện được vài câu rồi từ bỏ.

Bước ngoặt của sự việc xảy ra vào hai tháng trước, khi Chủ nhiệm Hà quả quyết tuyên truyền mạnh mẽ hình ảnh cho khoa Nhi. Khoa Nhi không nổi tiếng giống như khoa Ngoại và khoa Thần kinh, rất dễ bị người ta lơ là xem nhẹ. Chủ nhiệm Hà cho rằng, trong những nguyên nhân dẫn đến sự không bằng đấy, nguyên nhân tiên quyết là khiêm tốn quá mức.

Vậy nên Chủ nhiệm Hà bắt đầu từ việc tuyên truyền quảng bá, hai tháng trước, anh ta đã lập tài khoản WeChat công cộng chính thức có tên là “Khoa Nhi nhỏ”, không tiếc công sức mỗi ngày đăng một bài báo khoa học phổ biến, mỗi ngày đúng 6 giờ chiều bắt đầu tiếp thị quảng cáo.

Hạng Chương là do sau khi nhìn thấy bài viết quảng cáo giới thiệu phòng làm việc trên vòng bạn bè của Chủ nhiệm Hà nên mới chủ động tìm đến cửa. Anh lời ít ý nhiều, trực tiếp hỏi thẳng xem có vị trí nào phù hợp với anh không. Chủ nhiệm Hà vui mừng không ngớt, tay vỗ đùi bôm bốp gần như gãy cả ra. Đây là chuyện tốt, Hạng Chương nguyện ý đến, vị trí Chủ nhiệm của anh ta có thể cho anh luôn còn được.

Thành tích của Hạng Chương rất tốt, đứng đầu về mọi mặt. Thầy của anh là cây cổ thụ trong ngành, còn rất xem trọng anh, đi đến đâu cũng đem anh theo. Có thể nói, ngay cả một người mù cũng biết con đường phía trước của Hạng Chương rất rộng mở. Nhưng một người ưu tú như vậy, thế mà bị Chủ nhiệm Hà anh ta đào đi mất. Chủ nhiệm Hà cố nén ý cười trên môi, nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, theo sau đó là bóng người cao lớn, anh ta cười híp mắt nói: “Vất vả cho cậu rồi, bác sĩ Hạng.”

Hạng Chương cảm thấy chán nản, sau khi nhìn bốn phía một vòng không thấy người đâu, ngọn lửa trong lòng càng dâng cao hơn. Anh gật đầu tỏ ý cảm ơn, quay người rời đi.

Chủ nhiệm Hà vội vàng ngăn người lại, trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày nhận chức đầu tiên của cậu, tôi đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chào mừng ở nhà. Bác sĩ Hạng, cậu đi thay quần áo trước đi, tý nữa chúng ta gặp lại ở cổng bệnh viện nhé, nhà tôi chỉ ở tiểu khu bên cạnh thôi.”

Hạng Chương không dừng lại, đầu cũng không ngoảnh trực tiếp từ chối.

Chủ nhiệm Hà đã sớm nhìn ra tính tình mặn ngọt không ăn của Hạng Chương nên cũng không khó chịu, đuổi theo nói tiếp: “Các đồng nghiệp đều ở đó, nếu không ăn cũng có thể qua chào hỏi một tiếng mà.”

Hạng Chương đi vào phòng thay quần áo, ngay lập tức cởi áo blouse ra, nhưng miệng lại hời hợt nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Trải qua một cuộc giải phẫu, quần áo trong của Hạng Chương đã ướt đẫm mồ hôi. Anh lấy chiếc áo sơ mi đen từ trong tủ ra, không quan tâm đến Chủ nhiệm Hà đứng bên cạnh mà trực tiếp thay áo.

Nhìn thấy thân thể trắng nõn của anh, Chủ nhiệm Hà theo bản năng lấy tay che mắt, sau đó lập tức tách mấy ngón tay ra liếc nhìn vài cái. Dáng người Hạng Chương nhìn thì có vẻ gầy, nhưng thực chất cũng có một chút cơ bắp. Chủ nhiệm Hà lặng lẽ đánh giá dáng người của anh, thậm chí còn đếm được mấy múi trên cơ bụng.

Hễ có giới tính nam trước mặt, giới tính nữ mà Chủ nhiệm Hà nghĩ đến đầu tiên là Hoành Tịnh.

“Đi đi bác sĩ Hạng, Hoành Tịnh cũng ở đấy đấy, hai người không phải quen biết nhau sao?”

Thông thường, để quảng bá tuyên truyền hình ảnh hoặc các hoạt động liên hệ khác, Chủ nhiệm Hà thích dùng đến Hoành Tịnh nhất, dù rằng cũng là người đẹp, rất dễ giành được hảo cảm của người khác.

Hạng Chương khựng lại giây lát, Chủ nhiệm Hà phát giác ra được cho rằng có biến chuyển, nhưng giây tiếp theo lại nghe Hạng Chương khẽ hừ một tiếng, âm thanh tức giận: “Không đi.”

Chủ nhiệm Hà có chút sốt ruột, cuối cùng ngay cả người vợ mới cưới cũng được anh ta lấy ra làm lý do. “Đi đi, thật ra vợ tôi là bạn học cấp 3 của cậu, cô ấy…”

“Vậy được thôi.” Hạng Chương đột nhiên đồng ý.

Thái độ của anh thay đổi quá nhanh khiến Chủ nhiệm Hà sững sờ, người này sao có thể biến hóa vô thường như vậy? Cái sọt lý do tiếp theo của Chủ nhiệm Hà còn chưa kịp nói ra, có điều anh ta sợ Hạng Chương hối hận nên vội vàng nói phải lái xe ra cổng đợi.

Biến hóa vô thường 

Khi Hoành Tịnh đến nhà Chủ nhiệm Hà thì đã gần bảy giờ. Cô dùng chiếc chìa khóa Trương Oánh Oánh đưa để mở cửa, di chuyển rau đã được ship đến bên ngoài vào trong để chế biến.

Trương Oánh Oánh là vợ của Chủ nhiệm Hà, nói đi nói lại cũng trùng hợp, Trương Oánh Oánh và Hoành Tịnh là quan hệ bạn bè lớp bên cạnh. Chủ nhiệm Hà dỗ dành vợ vui vẻ, lại nghe nói tay nghề bếp núc của Hoành Tịnh không tồi nên thỉnh thoảng anh ta nhờ Hoành Tịnh đến giúp đỡ.

Trương Oánh Oánh nhỏ hơn chủ nhiệm Hà một giáp, cô ấy phải chống đỡ rất nhiều áp lực khi kết hôn, Hoành Tịnh đã quen với việc an ủi mọi người, một lần hai lần thường xuyên qua lại nên hai người cũng trở nên thân thiết.

Trương Oánh Oánh là một giáo viên cấp hai, cô ấy vốn đã xin nghỉ tối nay không đến lớp nhưng học sinh trong lớp lại đánh nhau nên cô ấy không thể không đi. Trước khi đi còn bảo Hoành Tịnh ở lại ăn cơm, nói rằng tối nay sẽ chiêu đãi những người ở bệnh viện, nhờ cô giúp đỡ. Chuyện này cũng hay xảy ra, Hoành Tịnh không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Lúc chuẩn bị xuống thang máy, trường học lại gọi điện thoại giục cô ấy, Trương Oánh Oánh nhớ tới vừa nãy Hoành Tịnh nhờ xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua nước tương. Vì vậy, Trương Oánh Oánh gọi điện cho Chủ nhiệm Hà.

Chủ nhiệm Hà vừa đỗ xe, nghe thấy điện thoại của vợ, anh ta mỉm cười híp mặt liên tục nói đồng ý.

“Bác sĩ Hạng thật ngại quá, vợ tôi nhờ tôi mua hộ chai nước tương.” Chủ nhiệm Hà gãi đầu, “Cố ấy cái gì cũng tốt, mỗi tội trí nhớ hơi kém một chút.”

“Cô gái nhỏ mà, khó tránh khỏi tật hay quên.” Chủ nhiệm Hà cũng có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của vợ mình, anh ta không khỏi khoe khoang, “Tôi lớn tuổi hơn cô ấy, chiều quen rồi.”

Chủ nhiệm Hà cố ý kéo gần khoảng cách với anh, nói đùa: “Vợ tôi nói hồi cấp 3 cậu là nhân vật làm mưa làm gió, cô ấy còn thích cậu rất lâu cơ đấy. Khi đó tôi liên lạc với cậu cũng là thông qua sự giúp đỡ của vợ tôi, chúng ta đúng là có duyên thật đấy.”

Chủ nhiệm Hà ôm chai nước tương, hừng thú bừng bừng nói liên tục, “Vợ tôi nói hồi đó còn tỏ tình với cậu nhưng mà cậu lại từ chối. May thay là cậu từ chối đấy, nếu không thì làm sao tôi có phúc khí cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy…”

Chủ nhiệm Hà nói đến mặt mày hớn hở, tựa hồ rất rất yêu vợ của mình. Nói xong, thấy Hạng Chương nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói lời nào, trong lòng có chút xấu hổ nên chủ đề quay lại trên người anh: “Bác sĩ Hạng có phải còn độc thân không?”

“Ừ.” Hạng Chương đút túi quần dựa vào thang máy, cả người uể oải, không tiếp tục nói chuyện.

Trương Oánh Oánh vừa mới rời đi được mấy phút Hoành Tịnh đã nghe thấy tiếng động ở cửa, nghĩ là cô ấy mua nước tương xong quay lại. Hoành Tịnh cầm cái thìa cơm trong tay, tạp dề thậm chí còn chưa cởi, cô cong mắt hướng về phía cửa nói với giọng trách móc, “Nhanh vậy à, mua nước tương chưa?”

Hai người vừa vào cửa không khỏi nhìn về phía cô.

Hôm nay Hoành Tịnh ăn mặc rất tùy tiện, áo phông quần jean, trên cổ còn đeo dây tạp dề, bây giờ trông cô rất quê mùa.

“Ồ, tôi mua rồi.” Chủ nhiệm Hà cũng không thấy làm lạ, đưa nước tương trong tay cho cô, thấy Hoành Tịnh chậm chạp không nhận lấy, sau khi anh ta lặp lại động tác một lần nữa Hoành Tịnh mới “A” lên một câu đón lấy rồi đi vào nhà bếp.

Chủ nhiệm Hà cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng cũng không rảnh để ý tới. Anh ta duỗi tay sang bên cạnh, nghênh đón Hạng Chương vào nhà.

“Hạng…” Chủ nhiệm Hà vừa nói một chữ, liền im lặng.

Chủ nhiệm Hà là người đã công tác trong bệnh viện nhiều năm, anh ta cũng coi như đã thấy quen với đủ loại cảnh tượng vui buồn, nhưng đột nhiên nhìn thấy loại cảm xúc này trên người Hạng Chương làm anh ta thấy rén.

Loại khí thế này giống như là đang nổi cơn thịnh nộ ngập trời?

Trong lòng đột nhiên có chút e dè, chủ nhiệm Hà do dự một lúc, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tối nay Hoành Tịnh chuẩn bị mười món ăn và một món canh, những món khác đã gần xong, chỉ còn lại món cá hấp cuối cùng. Cô cầm chai nước tương vừa lấy, dùng lực vặn mạnh lắp một hồi nhưng vặn mãi không được, cô bực bội đặt mạnh xuống bàn.

Tay cô hơi run, có lẽ là vì mệt, hoặc có lẽ là vì gặp lại Hạng Chương. Cô thật vô dụng, chẳng qua chỉ là gặp lại thôi sao, phản ứng mạnh như vậy làm gì?

“Không mở được à?” Một giọng nói trầm thấp từ bên trái truyền đến, Hoành Tịnh lấy lại tinh thần, động tác trên tay cũng nhanh chóng hơn.

Nhưng chắc là cô lơ đễnh, lúc cái chai vẫn còn đang lắc cô liền rút tay về, lùi về bên phải hai bước. Cái chai có thiết kế trên lớn dưới nhỏ nên rất dễ dàng giữ thăng bằng, một tiếng ‘bang’ sau khi rơi xuống đất, nó liền rơi thẳng xuống. Hoành Tịnh không để ý chút nào, đến khi cô nhận ra thì chai nước tương đã bị anh nắm chặt.

“Cảm ơn.” Hoành Tịnh không khách sáo nhận lấy nước tương, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, trực tiếp đuổi người. “Trong bếp khói dầu nhiều, bác sĩ Hạng nên ra ngoài đợi thì tốt hơn.”

Người bên cạnh vẫn chưa rời đi, Hoành Tịnh cảm giác được ánh mắt của anh quét qua cô, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: “Không ở lại giúp tôi chỉ vì bận trở về nấu ăn?”

Giọng điệu gì đây?

Hoành Tịnh không hiểu sao lại nghe thấy giọng điệu giễu cợt giống như anh đang nói ‘Cô không làm việc hẳn hoi, thế mà chỉ là vì nhanh chóng trở về nấu ăn’, hơn hết trong bệnh viện có nhiều y tá như vậy, tại sao một hai cứ phải bắt cô ở lại?

“Bác sĩ Hạng, tôi đã tan làm rồi. Tan làm trở về nấu ăn thì có gì lạ sao?” Hoành Tịnh hỏi ngược lại.

“Em muốn nấu ăn, hay là muốn nấu cho anh ta ăn?” Hạng Chương lạnh lùng nói.

“Cái này có gì khác nhau sao?” Hoành Tịnh buột miệng.

Cô nhận tiền lương của Chủ nhiệm Hà, nấu ăn cho anh ta không phải là điều đương nhiên sao? Có vấn đề gì à?

Sau khi cô nói xong, ánh mắt của Hạng Chương lập tức trở nên sắc bén. Xung quanh càng thêm im lặng.

Không muốn ảnh hưởng đến bữa tối của Chủ nhiệm Hà, cũng không muốn có bất cứ dây dưa gì với người trước mặt, Hoành Tịnh nhẹ giọng hơn đôi chút.

“Trong phòng bếp dầu khói rất nhiều, phiền anh đi ra ngoài chờ một chút.”

Hạng Chương sâu sa nhìn cô một cái, vậy mà ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài, lúc đi còn thuận tay vặn mở chai nước tương.

Tính khí của tên đàn ông chó này hình như tốt hơn trước rất nhiều. Hoành Tịnh thầm nghĩ, nhưng ảo tưởng này của cô cũng chỉ tồn tại được mười phút mà thôi.

Bữa ăn này được cho là để chào đón Hạng Chương, nhưng người đến hầu hết đều là những người cấp cao. Chủ nhiệm Hà ban đầu mời một số lãnh đạo đến, tuy nhiên bệnh viên đột nhiên có một trường hợp khẩn cấp tạm thời nên cuối cùng chỉ có Trương Quốc Phong tham gia.

Vì vậy, Hoành Tịnh chen vào giữa ba người đàn ông cảm thấy hơi xấu hổ. Sớm biết là ít người đến như vậy thì cô đã không đồng ý Oánh Oánh ở lại ăn cơm rồi. Chỉ là hiện tại không thể rời đi, Hoành Tịnh thở dài trong lòng, cô chỉ muốn mau chóng ăn xong rồi chạy lấy người mà thôi.

Có điều Hạng Chương tên đàn ông chó này lại không như mong ước của cô.

“Kỹ năng nấu ăn không tồi.”

Hạng Chương hiếm khi nói chuyện, anh liếc nhìn Hoành Tịnh, nhàn nhạt nói: “Không có thụt lùi.”

Hoành Tịnh giật mình, ngước lên thấy hai người còn lại trên bàn đang ngạc nhiên nhìn mình. May mắn Chủ nhiệm Hà đã nhanh chóng phản ứng lại, mở miệng giúp giải thích, “Hai người họ là bạn học cấp ba.”

Chủ nhiệm Hà nhớ ra vài ngày trước khoa bên cạnh có người khen ngợi Hoành Tịnh, nói thuận theo dòng: “Tay nghề của Tiểu Tịnh rất tốt, đã thế còn luôn bằng lòng nấu ăn. Người cũng xinh đẹp, rất có dáng vẻ của một lương thê hiền mẫu.”

Chủ nhiệm Hà vừa ngớt lời bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ‘bốp’.

Một chiếc đũa của Hạng Chương rơi xuống đất.

“Sao lại bất cẩn như vậy chứ.” Chủ nhiệm Hà đương muốn cúi xuống nhặt đũa lên nhưng đã bị Hoành Tịnh giành trước.

“Để tôi đi cho.” Vừa nói cô vừa cầm đũa vào bếp rửa cẩn thận, nhưng cũng không vội ra ngoài. Cô dựa vào tường, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ là bầu không khí bên ngoài trở nên đôi phần khó hiểu kỳ lạ.

Hạng Chương vẫn giữ bộ mặt bất cần đời chuyện ta ta làm như cũ, nhưng hai đường viền môi mím chặt biểu lộ thấy anh đang không vui lắm. Còn Chủ nhiệm Hà luôn vui vẻ cười đùa bên cạnh thì lại càng ngoài dự tính hơn im lặng, thậm chí còn có chút xấu hổ.

“Thật ra tuổi tác không phải là vấn đề.” Chủ nhiệm Hà ngượng ngùng giải thích.

Vừa rồi khi Trương Quốc Phong nhắc đến cuộc cãi vã giữa mình và vợ nên anh ta nhịn không được nói chen vào mấy câu thuận tiện thể hiện tình cảm ân ái giữa hai chồng mình, kể rằng vợ anh ta khi mới đến Quảng Châu tuổi tác vẫn còn nhỏ nên cũng theo đà mà chăm sóc cô ấy nhiều hơn, chăm sóc mãi cuối cùng thế nào hai người lại lĩnh luôn cả giấy chứng nhận kết hôn.

Nhưng không hiểu thế nào mà bác sĩ Hạng lại phản ứng mạnh như vậy, không biết còn tưởng bản thân cướp vợ của cậu ta cơ đấy. Chủ nhiệm Hà thầm phàn nàn trong lòng, đồng thời tự nhắc nhở bản thân sau này không nên thể hiện tình cảm trước mặt cẩu độc thân.

“Mặc dù tôi lớn hơn vợ tôi mười hai tuổi, nhưng chúng tôi là tình yêu đích thực. Tình yêu đích thực là bất khả chiến bại.” Chủ nhiệm Hà nóng lòng vớt vát lại, nhưng không biết rằng lời anh ta nói lại như đang thêm dầu vào lửa.

Ánh mắt Hạng Chương trầm xuống, hung hăng hỏi vặn lại: “Lúc anh vừa lên đại học, Hoành….cô ấy mới học tiểu học, có bao giờ anh cảm thấy mình đang lợi dụng bắt cóc thiếu nữ vị thành niên chưa?”

“Hạng Chương!”

Hoành Tịnh lớn tiếng cắt ngang lời anh, sau đó nhận ra bản thân đã quá kích động, lập tức sửa sai: “Bác sĩ Hạng có phần hơi độc đoán rồi đấy. Đàn ông vốn dĩ trưởng thành muộn hơn phụ nữ, không lựa chọn đàn ông trưởng thành hấp dẫn chẳng lẽ lại chọn các chàng trai cùng tuổi rồi cùng nhau lớn lên sao?”

Cô cảm thấy sau khi nói xong, ánh mắt Hạng Chương trở nên thâm trầm, trong nháy mắt thậm chí có một loại cảm xúc mà cô không hiểu nổi, lại cảm thấy khó chịu không sao giải thích được.

“Có thật là em nghĩ như vậy không?” Hạng Chương quay đầu hỏi cô, cảm xúc khó hiểu trong mắt anh ngày càng mạnh mẽ.

Hoành Tịnh vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, do dự một lúc mới nói qua loa: “Không phải vậy…”

“Chồng ơi…”

Một giọng nữ hồn nhiên sinh động cắt ngang lời của Hoành Tịnh. Vài giây sau, một người phụ nữ ăn mặc giản dị, thậm chí còn đi dép lê khoan thai xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Chồng ơi anh để thẻ của em ở đâu vậy?” Thấy ngoài cửa không có giày, trong nhà yên tĩnh, Trương Oánh Oánh còn tưởng rằng khách khứa đều đã rời đi. Cô nàng vừa than thở vừa tùy tiện nói: “Chồng ơi, anh vào phòng ngủ tìm giúp em với.”

Thấy chồng không trả lời mình, Trương Oánh Oánh nghi ngờ bước nhanh hơn vài bước, nhìn vào phòng ăn không ngờ lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp. Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, cũng có khí chất hơn trước. Tuy nhiên lúc này ánh mắt anh không hề thân thiện, thậm chí giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn nói.

“Ai là chồng cô?”

Chủ nhiệm Hà rụt rè giơ ngón trỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Có khả năng người đó chính là tôi.”