“Tiếp đó, tiếp đó thì sao nữa?” Gia Hân mặc đồng phục vào, lập tức hỏi: “Vợ của Chủ nhiệm Hà còn nói gì nữa?”
Hoành Tịnh đưa tay lên xoa trán, nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền đau đầu.
“Có phải cô ấy nói, bác sĩ Hạng nếu như anh đồng ý thì chồng của tôi cũng có thể đổi thành anh không?” Gia Hân nghĩ về khuôn mặt đẹp trai kia, vô thức quên đi tính khí thối của người đó.
Hoành Tịnh lắc đầu, Oánh Oánh mới không thái quá như vậy. Chẳng qua cô nàng Oánh Oánh này không biết học từ đâu cũng khá cẩu huyết, trực tiếp nói ngày xưa anh đối xử với tôi hờ hững lạnh nhạt, tôi của bây giờ anh trèo cao không nổi.
“Mau đi làm việc đi.” Hoành Tịnh không nói nữa, ngược lại hỏi: “Người nhà của bệnh nhân giường tám đã tới chưa?”
Gia Hân lắc đầu, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tịnh Tịnh, trước đây cậu và bác sĩ Hạng có phải cái đó đó không?”
“Hả?” Hoành Tịnh không hiểu.
“Là quan hệ người cũ của nhau đấy, kẻ thù không đội trời chung hay tình đầu khó quên?”
“Kho dự trữ máu chó của cậu cũng phong phú đấy nhỉ.” Hoành Tịnh không muốn trả lời, thản nhiên nói: “Chỉ là quan hệ bạn bè cấp ba với nhau mà thôi, tớ lười nhìn cách anh ta giả vờ như thế nên mới không nói.”
“Ồ…” Gia Hân thở dài, khóe mắt thoáng thấy một bóng người, vội vàng giơ tay chào: “Bác sĩ Hạng, ở bên này.”
Trái tim Hoành Tịnh chùng xuống, chỉ ước dưới đất đột nhiên mọc ra cái lỗ để cô chui xuống.
Ngày hôm qua Hạng Chương ồn ào làm ra trò cười, vợ của Chủ nhiệm Hà không hiểu kiểu gì nói ra một câu như thế, anh sửng sốt một lúc lâu mới thốt ra mấy từ hỏi cô là ai. Cuối cùng đôi bên đều cụt hứng ra về, người anh muốn bắt cuối cùng lại chẳng bắt được, sau cùng vẫn là bệnh viện có trường hợp khẩn cấp gọi anh trở lại.
Anh tối hôm qua ngủ không được nhiều, tinh thần mệt mỏi, nhìn thoáng qua liền lười biếng đi tới.
“Chào buổi sáng bác sĩ Hạng.” Gia Hân chào hỏi nồng nhiệt, đợi đến khi anh đến gần thì lặng lẽ đẩy khủy tay Hoành Tịnh mấy cái. “Không phải cậu có quà muốn tặng cho bác sĩ Hạng sao Tịnh Tịnh?”
Hả….
Làm ơn đừng nói như thể món quà này là do cô đặc biệt tặng anh ta được không?
Hoành Tịnh không nói nên lời, cô lấy từ trong tủ ra một hộp bánh quy tự làm, đi thẳng đến chỗ Hạng Chương mà không thèm nhìn bằng nửa con mắt.
“Đây là quà của mẹ Tiểu Tinh tặng anh, cảm ơn anh vì đã cứu thằng bé.”
Món quà có hình trái tim màu đỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trên còn buộc một dải ruy băng rất đẹp. Bánh quy có lẽ vừa mới được làm xong nên vẫn còn phảng phất mùi hành lá.
Cánh tay trắng nõn nhưng không kém phần mạnh mẽ của cô giơ thẳng lên, một lúc sau, Hoành Tịnh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ. Hạng Chương không nhận lấy hộp bánh mà lại cau mày.
Hoành Tịnh nhìn anh nhíu mày, cho rằng hình như anh đã hiểu lầm gì đó, vội vàng nói: “Có mùi hành là bởi vì vừa mới chạm vào bánh hành, bên trong không có hành đâu. Đây là bánh quy nguyên bản.”
Hoành Tịnh cảm thấy lông mày của anh giãn ra, trong đôi mắt quen thuộc kia hiện lên vài phần trêu đùa.
“Vẫn còn nhớ tôi không thích đồ ăn có vị hành à?”
Gia Hân bộ dạng như thể đang hóng chuyện bên cạnh đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, Hoành Tịnh cảm thấy hơi mệt tim.
“Tôi tùy tiện nói thôi.”
Hạng Chương thu hồi nụ cười, không nói tiếp. Anh nhận lấy bánh bích quy, nhưng bánh bích quy trong tay anh xoay tròn xoay tròn một vòng cuối cùng lại trở về trong tay cô.
“Tặng em.”
Hoành Tịnh: “…”
Lười đối phó với Hạng Chương, Hoành Tịnh nhanh chóng với lấy bảng tên y tá của mình đeo lên trước ngực, vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo đi đến phòng khám.
Bệnh nhân giường tám là một cô bé 13 tuổi tên là Man Man đang mang thai tuần thứ mười, buồng trứng bên phải có một khối u dài 7 cm. Cô bé là một người rất hoạt bát, lúc nào cũng lôi kéo Hoành Tịnh nói chuyện với mình.
“Bụng có khó chịu chỗ nào không?” Hoành Tịnh giúp cô bé đổi chai truyền nước, hỏi.
“Cô Tiểu Tịnh ơi, bác sĩ đẹp trai kia là ai vậy?”
Hoành Tịnh liếc nhìn, thấy người cô bé đang nói đến là Hạng Chương, bèn trả lời: “Là bác sĩ mới đến.”
“Oa đẹp trai thật đấy, chỉ kém Hà Soái nhà em tý xíu xiu thôi.” Man Man say mê nói.
Man Man đến đây đã được vài ngày, Hoành Tịnh cũng loáng thoáng nghe được từ miệng cô bé về con người Hà Soái này, chắp nối lại với nhau thì mới rõ.
Hà Soái là cha của đứa bé trong bụng Man Man. Theo như lời cô bé nói người kia là một chàng trai mười bảy tuổi đẹp trai xuất sắc, hai người yêu nhau rồi nếm trái cấm. Chỉ là cho đến bây giờ, Hoành Tịnh vẫn chưa có dịp được trông thấy chàng trai ưu tú này đến bệnh viện thăm cô bé.
Hoành Tịnh làm việc ở bệnh viện đã mấy năm, bản thân đã chứng kiến không biết bao nhiêu thiếu nữ mang thai sớm, mới đầu cô còn thay người bệnh tức giận, thương xót nhưng cho đến bây giờ, những cảm xúc đó dần dần trở lên tê liệt.
Có điều Man Man khác với những người người bệnh trước đó, cô bé luôn mang tâm trạng lạc quan nhiệt tình, nhưng cũng lại bi thảm hơn rất nhiều, mang thai tuổi còn nhỏ, trong người lại có khối u.
Vừa dịp Hạng Chương đi ngang qua phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn thoáng thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ liền bước tới. Sau khi Hoành Tịnh ‘tặng’ anh hộp bánh quy, tâm trạng của anh rất tốt, nhưng tâm trạng tốt này chỉ kéo dài cho đến khi anh nhìn thấy hồ sơ bệnh án của Man Man.
“Bác sĩ đẹp trai.” Man Man thấy sắc mặt anh không tốt, nhỏ giọng hỏi: “Bảo bối của em có chuyện gì sao?”
“Bảo bối?” Hạng Chương buồn bực nói: “Chẳng lẽ em còn muốn giữ nó?”
“Đương nhiên rồi, đây là kết tinh tình yêu của em và Hà Soái.” Man Man che bụng, “Hà Soái rất khó theo đuổi, em theo đuổi rất lâu anh ấy mới đồng ý.”
“Ngu ngốc.” Hạng Chương dùng lực đóng lại bệnh án, hướng Hoành Tịnh nói, “Gọi cha mẹ cô bé đến đây, kế hoạch phẫu thuật phải được thực hiện càng sớm càng tốt.”
Giọng anh lạnh lùng, ngay cả người lạ cũng có thể nhận ra rằng anh không vui, những bệnh nhân nhỏ xung quanh đều bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, có một đứa bé nhát gan, miệng thì mếu máo, nước mắt chực trào ra.
Hoành Tịnh nhìn xung quanh, bước nhỏ đến bên cạnh kéo góc áo anh, nhẹ giọng nói, “Bên phía cảnh sát đã can thiệp rồi, nhưng cha mẹ cô bé vẫn chưa tới. Còn nữa, giọng điệu của anh có thể tốt hơn được không.”
Xung quanh đâu đâu cũng là trẻ em đấy.
Mà anh cũng có phải là người yêu quý trẻ con gì đâu, thực sự không hiểu tại sao anh lại lựa chọn Ngoại khoa Nhi nữa.
Cô nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt thận trọng rất giống hồi cấp ba khiến cho sự tức giận trong lòng Hạng Chương giờ khắc này nguôi ngoai được phần nào.
“Ừ.” Hạng Chương đồng ý, sau đó nhìn sang Man Man ngồi trên giường dáng vẻ không để ý đang tươi cười thì lại chau mày, “Cha mẹ em không đến đã đành, đến cả bạn trai cũng không đến chăm sóc em?”
“Anh ấy tên là Hà Soái.” Man Man bất mãn, cho dù bác sĩ trước mặt có đẹp trai chăng nữa cô bé cũng không nhịn được vặn lại: “Anh ấy tốt lắm đấy.”
Thấy Hạng Chương không để ý mình, Man Man lại nói, “Anh ấy thật sự rất tốt, em tốn rất nhiều công sức, tặng không biết bao nhiêu bữa sáng mới theo đuổi thành công đó.”
“Chỉ thế thôi?” Hạng Chương khoanh tay nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ tự hào khó hiểu chậm rãi nói: “Thế còn tiết thể dục tặng nước, giờ ra chơi tặng đồ ăn vặt thì sao?”
Man Man do dự một chút, có chút chột dạ không dám nói, thật ra cô bé tặng đồ cũng không lâu lắm, chỉ có hai ngày mà thôi.
“Valentine tặng chocolate, Giáng Sinh tặng táo…”
Hoành Tịnh vốn đang yên tĩnh thay thuốc cho bệnh nhân giường bên cạnh, nghe thấy quá khứ quá đỗi quen thuộc, trái tim cô vẫn không tự chủ được run lên. Cô tăng tốc độ, đổi thuốc xong quay đầu trừng mắt nhìn Hạng Chương, nở nụ cười sát khí thúc giục.
“Bác sĩ Hạng không phải vẫn còn ca phẫu thuật sao?” Không phẫu thuật hẳn hoi đi, lén phén chạy đến bên này mãi làm gì.
Hạng Chương quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề, nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào.
Man Man có chút không phục, nói: “Chocolate, táo là do người theo đuổi anh tặng đúng không?”
Hạng Chương không đáp.
Man Man biết im lặng là ngấm ngầm thừa nhận, hỏi một cách thăm dò: “Thế hai người sau này có yêu đương không? Nếu như không có thì rõ ràng là mấy cái cách kiểu này không hiệu quả. Trên mạng nói như nào nhỉ, tôi thích táo nhưng bạn lại tặng cả rổ toàn lê, tuy bạn rất cố gắng cũng như khiến tôi rất cảm động nhưng thứ tôi cần chỉ đơn giản là một quả táo mà thôi.”
Lời nói của Man Man giống như ném những viên đá sắc nhọn xuống dòng sông băng giá mỏng manh đầu mùa đông, phá vỡ sự bình lặng vốn rất khó duy trì, làm xáo trộn dòng sông đang say ngủ.
Hoành Tịnh sửng sốt tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi một bệnh nhân nhỏ lên tiếng nhắc nhở.
“Xin lỗi nhé, cô ra ngoài lấy cái mới.” Hoành Tịnh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng nhịp bước hoảng loạn vẫn phản bội cô.
Hạng Chương trầm mặc một lát, sau đó vươn tay giữ đầu Man Man, dùng lực không đau nhưng khiến người khác để ý nhấn đầu cô bé, “Ai nói không hiệu quả?”
Chẳng qua là sẽ muộn một chút thôi.
“Học sinh cấp 3 thì nên tập trung học hành, yêu với đương cái gì? Hơn nữa…” Anh dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, “Còn không dùng biện pháp phòng ngừa khiến em mang thai, loại đàn ông này nên đưa đi thiến.”
Man Man bên cạnh tắt ngúm, uể oải nói: “Thật ra là do em nói dối anh ấy, em bảo em đã đủ 16 tuổi rồi, em còn bắt ép anh ấy nữa…”
“Aiya, anh không hiểu đâu.” Man Man nói, “Anh căn bản không hiểu những thiếu nữ xinh đẹp bọn em vì tình yêu phải trả giá những gì đâu.”
Trong phòng y tá, Gia Hân vừa liếc nhìn đã thấy Hoành Tịnh có gì không ổn, cô ấy khẽ nói với cô.
“Có phải không khỏe ở đâu không, tớ thay ca cho cậu để cậu về phòng nghỉ ngơi nhé?”
Công việc này của Hoành Tịnh yêu cầu cần phải nâng cao tinh thần gấp bội, cô biết chỉ cần bản thân phạm phải một lỗi sai dù chỉ nhỏ nhoi một chút cũng sẽ dẫn đến những tổn thất không thể cứu vãn.
Chỉ là cô cảm thấy vẫn chưa đến nỗi phải xin nghỉ phép.
“Không sao đâu.” Hoành Tịnh thở ra một hơi, suy nghĩ một lát lại vươn cánh tay trắng nõn ra, “Hay là cậu tiêm cho tớ một mũi, để sinh lực thêm dồi dào.”
“Tớ thấy giờ cậu đang cần một liều Morphine thì có.” Gia Hân nói đùa, cẩn thận quan sát Hoành Tịnh, thấy biểu hiện của cô vẫn bình thường mới đánh liều hỏi: “Do bác sĩ Hạng à? Cậu đừng trách tớ nhiều chuyện, tớ cứ cảm thấy hai người các cậu hình như có chuyện cũ.”
* Morphine là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người. Morphine tác động trực tiếp lên hệ thần kinh trung ương (CNS) để giảm cảm giác đau.
“Không phải chuyện cũ.” Nghĩ đến việc ngu xuẩn mà cô đã làm, Hoành Tịnh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, “Mà là sự cố.”
Hoành Tịnh nhìn người bạn thân trước mặt, dăm ba câu kể rõ ràng quan hệ của mình và Hạng Chương.
Gia Hân chợt hiểu ra, tuy rằng cảm thấy cũng có lý, nhưng lại có chút tò mò, “Khuôn mặt kia của bác sĩ Hạng quả thật rất dễ bị thu hút, nhưng mà rốt cuộc là cậu làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?”
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là tặng nước tặng đồ ăn, tặng chocolate, tặng táo bình an, rồi tỏ tình với anh ấy vài lần…
“Không gì cả.” Da đầu Hoành Tịnh tê dại, lơ là nói.
“Thế thì có gì đâu, vợ của Chủ nhiệm Hà không phải cũng yêu thầm bác sĩ Hạng nhiều năm sao.” Gia Hân không cho là đúng, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, “Hay là đến bây giờ cậu vẫn còn thích anh ta?”
“Không thể nào.” Hoành Tịnh lập tức phủ nhận, nhưng cảm thấy Gia Hân nói cũng không sai.
Vốn chỉ là người trong lòng khi còn niên thiếu, hà cớ gì cần lưu tâm để ý mãi không quên.
Bệnh viện không giống với những doanh nghiệp khác, rất ít có cơ hội đổi việc. Hơn nữa hai người là đồng nghiệp, sau này không miễn khỏi phải làm việc với nhau, hiện tại giấu giấu giếm giếm rất dễ phản tác dụng dẫn đến quan hệ càng thêm không rõ ràng. Tốt hơn hết là nên cởi mở thừa nhận, nhìn thẳng vào trái tim mình.
Thiếu nữ hoài xuân cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, huống chi Hạng Chương của khi đó rất đáng để làm vậy.
Hoành Tịnh lập tức thông suốt, thân thể cũng bất giác cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô vội vàng thu dọn thuốc cần dùng, quay người trở về.
Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Hạng Chương còn đang đứng trước giường Man Man, hai người hình như đang tranh cãi gì đó. Cô phớt lờ hai người họ, bước đến giường số 9 tiếp tục công việc vừa rồi. Chỉ là cuộc đối thoại giữa hai người bên cạnh không tự chủ xuyên qua tấm màn xanh rơi vào tai cô từng chữ một.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vì thức khuya của người đàn ông mang theo sự run rẩy không rõ. Anh nhàn nhạt nói.
“Sao tôi lại không biết, tôi cũng từng được người khác theo đuổi cuồng nhiệt.”
Động tác trên tay Hoành Tịnh không dừng, chẳng qua là không nhịn được dùng răng cắn môi dưới.