Hoành Tịnh cầm điện thoại, liếc nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, tuy xác nhận là số của Hướng Chương nhưng cô vẫn hỏi: “Anh là… Hạng Chương?”
Giọng nói dỗ dành bạn nhỏ này thật khó tin là từ miệng Hạng Chương phát ra. Người bên kia dường như không nói nên lời, hồi lâu không nói gì. Anh chàng giao hàng sốt ruột nhìn hai người. Anh ta phải đi giao đơn tiếp theo, chủ yếu là do hai người này mãi không nói chuyện, cũng không biết đang làm gì.
“Nhanh lên.” Anh chàng thúc giục.
“Ngại quá.” Hoành Tịnh nói xong, định hỏi anh tại sao lại gửi chìa khóa, nhưng Hạng Chương đã lên tiếng.
“Em không nghe ra tiếng tôi, hay là…” Anh ngập ngừng, “Thường ngày có nhiều đàn ông gọi cho em?”
Hoành Tịnh không ý nghĩa của câu sau lắm, là nghĩa đen hay nghĩa bóng? Trong khi cô đang suy nghĩ, anh chàng giao hàng phát ra âm thanh ‘chậc chậc’thúc giục. Hoành Tịnh tỉnh táo lại, muốn nói lát nữa gọi lại cho anh, Kiều Chính Đức đứng ở một bên nói: “Dùng điện thoại của tôi đi.”
Hoành Tịnh cảm kích nhìn Kiều Chính Đức. Hạng Chương ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, anh nhìn thời gian đã là tám giờ tối, hai người ở cùng nhau?
Hoành Tịnh nhanh chóng cúp điện thoại, trả lại điện thoại cho anh chàng, mượn điện thoại di động của Kiều Chính Đức, bấm nhanh những dãy số quen thuộc. Nhìn thao tác của cô, Kiều Chính Đức khẽ cau mày.
“Có chuyện gì à?” Sau khi kết nối cuộc gọi, Hoành Tịnh hỏi thẳng: “Chìa khóa của anh là ý gì?”
“Em đang ở đâu?” Hạng Chương không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi.
“Dưới tòa nhà của tôi.” Hoành Tịnh nói xong, cô nhìn thấy xe của Kiều Chính Đức, nhớ ra trong xe có trưởng bối đang đợi, giọng điệu vô tình có chút thúc giục.
Hạng Chương trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Hạng Ngôn cho em đấy.”
“Hả?”
“Chìa khóa.” Hạng Chương nói đùa, “Nó nuôi cá, ngày phải cho ăn ba lần.”
“A?’
“Hôm nay chưa cho ăn, sắp chết rồi.”
“Ồ ồ.” Hoành Tịnh hiểu đôi chút rồi, “Nhờ tôi đi cho ăn à?”
Người ở bên kia phát ra một tiếng ừ rất nhỏ.
“Được thôi.” Hoành Tịnh không cần suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý, “Còn gì nữa không?”
“Hết, hết rồi.” Nói xong, anh nhẹ nhàng thở dài.
Hoành Tịnh nghe vậy, do dự một chút rồi mới nói: “Còn nữa, ừm…”
“Ừm?”
“Tôi không phải trẻ con nên sẽ không chạy lung tung đâu.”
Lúc Hoành Tịnh nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên kia, cô cúp điện thoại. Cô hít một hơi dài. Quay người lại, cô bị Kiều Chính Đức đang đứng cách mình nửa bước làm cho giật mình. Cô vu.ốt ve lồng ng.ực mình theo phản xạ.
Kiều Chính Đức cười khổ nói: “Xin lỗi.”
“Là tôi…” Hoành Tịnh nói vài từ rồi không nói tiếp nữa, cô cũng không thể nói là mấy phút vừa rồi cô đã quên mất anh đã ở đó được chứ.
“Đúng rồi.” Hoành Tịnh nhớ tới lời mời của hắn, nên đáp lại: “Xin lỗi, tối nay tôi không thể đi được.”
Kiều Chính Đức nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của cô, buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu: “Là vì cuộc điện thoại vừa rồi sao?”
“Không phải.” Hắn nói thẳng, Hoành Tịnh không muốn vòng vo: “Ngày lễ quan trọng như vậy thích hợp ở bên người thân.”
“Được.” Kiều Chính Đức ôn nhu cười, “Vậy tôi đưa cô đi?”
“Cái này chẳng lẽ cô cũng muốn từ chối?” Hắn lại đùa.
Hoành Tịnh ngượng ngùng cười nói: “Đúng là không được.”
“Hôm qua làm ca đêm, tôi còn chưa kịp…” Hoành Tịnh hỉ vào mình: “Thay quần áo.”
“Được.” Kiều Chính Đức cũng không có dùng dằng nhiều, sau khi nhìn thấy Hoành Tịnh đi lên lầu, nụ cười gượng ép trên môi đột nhiên biến mất. Hắn kéo ghế lái ra, bất đắc dĩ cười với mẹ ngồi phía sau: “Có vẻ như từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ nắm đúng thời cơ.”
Ở ghế sau, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ hiền lành mở cửa, ngồi vào ghế phụ phía trước, an ủi con trai: “Là ánh mắt của con tốt.”
Kiều Chính Đức ngẩng đầu nhìn lên.
Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Thích đều là người tốt, nhưng người tốt thì thường hút người.”
“Đúng nhỉ.”
Thấy hắn chán nản, người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi động viên: “Bỏ ra nhiều chút, thời cơ sẽ nắm chắc thôi.”
–
Sau khi cúp điện thoại, Hạng Chương trở về nhà chính, nhìn người được bảo là đã chết ‘sống lại’ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Hạng Ngôn ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nhìn vào trong nhà.
Hai người vừa ra khỏi sân bay đã bị người đón đến đây, nghe nói là nơi ở hào hoa của cậu út họ. Hạng Ngôn ít tiếp xúc với cậu út Thiệu Minh Kiệt này, hơn nữa đã nhiều năm không gặp nhau, so với người xa lạ không khác gì lắm
Dù vậy, khi Hạng Ngôn đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt rất giống anh trai mình, cậu không khỏi cảm thán về gen của nhà mình. Đúng là đỡ chuyện, trực tiếp sao chép rồi dán là xong
Cậu tưởng rằng mình và anh trai đã trông rất giống nhau rồi, ai dè cậu út và anh trai anh cứ như một khuôn vậy. Có điều trên lông mày của cậu út có một vết sẹo, người cũng mang chút tà khí.
“Sao thế?” tmk thổi một làn khói vào mặt Hạng Ngôn, “Lâu rồi không gặp cậu út, không nhận ra cậu à?”
“Khụ khụ.” Hạng Ngôn xê dịch vài bước về phía anh trai, tránh xa xua đi làn khói, nói: “Không ạ, khụ khụ, ơ cái này là gì ạ?”
Hạng Ngôn không cẩn thận chạm vào túi anh trai, sờ thấy một vật cứng cứng vuông vức, giống như một chiếc hộp nhỏ. Hạng Chương không nói gì, kéo áo lại, nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay Thiệu Minh Kiệt, ý tứ cảnh cáo. Tmk nhún vai, thu tay lại dập điếu thuốc.
“Sao ông không đi chết đi.” Hạng Chương mặt không biểu tình nói, tựa như đang nói chuyện tầm thường, “Tôi chuyên môn về nhặt xác cho ông đấy.”
Sống lưng Hạng Ngôn lạnh lẽo, cậu có chút choáng váng. Hình như cậu bỏ lỡ cái gì thì phải, nghe chẳng hiểu gì hết.
Thiệu Minh Kiệt bĩu môi, “Tai họa ngàn năm, ông trời chẳng thèm nhận chú.”
Hạng Chương hừ lạnh một tiếng, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo rồi đứng dậy rời đi.
“Tiểu Chương.” Giọng điệu của Thiệu Minh Kiệt đột nhiên dịu xuống: “Em con bị bệnh.”
Thiệu Minh Kiệt vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên, một người hầu bế một cậu bé bảy tám tuổi đi ra. Cậu bé nhìn mấy người, nhìn thấy Hạng Chương, hai mắt sáng lên, vùng vẫy đòi xuống. Bé vội vàng đi tới, ôm lấy đùi Hạng Chương gọi: “Bố.”
“Đù má.” Hạng Ngôn vừa kinh ngạc vừa giận dữ bất bình, “Anh, thế mà anh lại ở sau lưng chị Tịnh sinh một đứa lớn như này, anh đúng là buồn nôn mà.”
Hạng Chương không hài lòng liếc nhìn Hạng Ngôn, ánh mắt lạnh lùng đến mức suýt chút nữa nói: “Em là đồ ngốc à?”
Hạng Ngôn hậu tri hậu giác, sau đó chọc vào khuôn mặt của đứa trẻ trông có vẻ giống Hạng Chương và chỉ vào tmk, “Bố em ở kia kìa.”
Cậu bé nhìn Thiệu Minh Kiệt, rồi nhìn Hạng Chương, ôm chặt hơn: “Không, đây là bố em, bố em có một nốt ruồi trên tai.”
“Hả?” Hạng Ngôn cẩn thận nhìn hai người, đúng thật. Dưới tai Hạng Chương có một nốt ruồi, trừ khi đến gần mới nhìn thấy được, nhưng Thiệu Minh Kiệt lại không có
“Anh…” Hạng Ngôn nói xong.
Sắc mặt Hạng Chương vốn đã không tốt, bây giờ còn tệ hơn nữa, anh kéo mũ của cậu bé ra, kéo cậu bé sang một bên, vẻ mặt có chút chán ghét: “Tiểu quỷ, anh rất chắc chắn anh không có con.”
“Tiểu Lộ, lại đây.” Thiệu Minh Kiệt dường như không nhịn được vẫy tay với cậu bé, “Lát nữa chú sẽ đưa con đi gặp mẹ.”
Tiểu Lộ đành phải ngoan ngoãn đi tới, đứng ở bên cạnh Thiệu Minh Kiệt, lễ phép nói: “Cảm ơn chú ạ.”
“Móa chứ.” Hạng Ngôn nghe đến đây càng ngạc nhiên hơn.
Đứa nhỏ này là chuyện gì vậy trời, bịp thế, rốt cuộc ai mới là bố nhóc?
Hạng Ngôn lại lặng lẽ liếc nhìn anh trai mình, sau khi nhận được ánh mắt tử thần của anh, thái độ trở nên kiên định. Đây nhất định là con của cậu út, với tính tình kia của anh cậu ai ngu mà thèm sinh khỉ nhỏ với anh chứ.
“Đưa Tiểu Lộ về.” Thiệu Minh Kiệt ra hiệu cho người hầu bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Chương, cậu út hy vọng con có thể phẫu thuật cho Tiểu Lộ.”
“Ông nằm mơ.” Hạng Chương từ chối.
Thiệu Minh Kiệt thở dài: “Con biết vì sao có nhiều lựa chọn nhưu vậy nhưng cậu vẫn chọn con không?”
“Đi thôi.” Hạng Chương không thèm quan tâm, anh đá Hạng Ngôn rồi đi về phía cửa.
“Bởi vì chúng ta là người thân.” Thiệu Minh Kiệt động chi dĩ tình, “Nó là em trai con.”
(*)动之以情,晓之以理 : Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý : là tục ngữ Trung Quốc, ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.
Lúc này Hạng Ngôn quay người lại, tựa hồ đang nói với Thiệu Minh Kiệt, em trai thì Hạng Chương không thiếu đâu. Thấy hai người vẫn bước tiếp, Thiệu Minh Kiệt đành phải dùng con át chủ bài của mình, “Chuyện của chủ tịch Hoành không muốn biết nữa à?”
Hạng Chương rốt cuộc dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta. Thiệu Minh Kiệt thở dài, không ngờ nhanh như vậy sẽ sử dụng được, nhưng ai biết Hạng Chương cứng đầu cứng cổ dầu muối không ăn.
“Mười năm trước, chủ tịch Hoành của ngân hàng Trung ương nhận hối lộ sau đó tự sát, con còn nhớ không?” Thiệu Minh Kiệt châm điếu thuốc hút một hơi dài. “Chủ tịch Hoành tiếng tăm tốt, khi đó rất nhiều người phao tin phải điều tra kỹ càng, nhưng còn con gái anh ta, cũng chính là cô người yêu nhỏ của con.”
Thiệu Minh Kiệt nói đến đây, giả vờ thở dài: “Thật không ra thể thống gì, cuỗm tiền của gia tộc rồi bỏ trốn.”
“Có điều, chủ tịch Hoành chắc là cũng đã nhận tiền, vị trí đó ai không thèm muốn chứ.” Thiệu Minh Kiệt sờ cằm, “Chủ tịch Hoành cũng có bản lĩnh, lâu như vầy mới bị phát hiện.”
Hạng Chương ừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Thiệu Minh Kiệt: “Chỉ vậy thôi?”
“Hử?” Thiệu Minh Kiệt nhướng mày.
“Cuỗm?” Hạng Chương chẳng ừ hử gì cả, liếc nhìn hắn ta hai cái, lạnh lùng như mũi tên sắc bén, “Vốn dĩ là của cô ấy, cuỗm cái gì mà cuỗm.”
“Còn hạng người hại chết chị gái ruột rồi không lời nào lấy đi tiền bồi thường mới gọi là cuỗm.” Hạng Chương vứt lại câu nói, đầu không thèm ngoảnh trực tiếp rời khỏi.
–
Hoành Tịnh cho cá ăn hai lần suýt nữa thì làm chúng trướng chết, cô tức giận chạy đến chỗ Chủ nhiệm Hà hỏi anh ta cách nuôi cá.
Chủ nhiệm Hà bình thường thích câu cá, liếc nhìn hai con cá bột nhỏ không dày hơn ngón tay, thản nhiên nói: “Em thò tay ra lấy thức ăn cho cá, nắm được bao nhiêu thì cho ăn bấy nhiêu. Tùy ý là được.”
“Hả?” Thô bạo thế à, trực tiếp chấn động Hoành Tịnh cả năm trời
“Đúng vậy,” Chủ nhiệm Hà đưa nắm tay lên miệng, ho vài tiếng rồi ra vẻ chuyên gia, “Chết rồi thì mua con mới là được mà.”
Loại cá cảnh này nuôi vài ngày sẽ chết nên không cần phải tốn nhiều công sức như vậy.
“Không được.” Hoành Tịnh lấy lại bể cá, ghét bỏ nhìn Chủ nhiệm Hà.
Sau khi đến nhà Hang Chương mấy lần, cô cảm thấy đường xa nên đã mang bể cá về nhà mình luôn. Trước đó Hạng Chương đã nói, cá này một ngày cần phải cho ăn ba lần, cô bận công việc không có thời gian cho nó ăn nên trực tiếp đưa chúng nó về bệnh viện.
Nhưng sau khi cho ăn vài lần, con cá càng bơi càng chậm, khiến cô có chút lo lắng. Người ta đưa con nhờ cô nuôi, giờ cô nuôi không hẳn hoi để chết thì không hay lắm nhỉ.
Hoành Tịnh tìm kiếm trên mạng một lúc, có nhiều ý kiến khác nhau. Cô hỏi đồng nghiệp thì được biết có một bác sĩ phụ khoa bán cá cảnh tại nhà, cô đang định cầm hai con cá trên tay đi tới hỏi tư vấn thì y tá trưởng gọi cô đến.
Hoành Tịnh quay trở lại quầy y tá, lần nữa nhìn thấy đồng nghiệp nam thay mới bảng tin ngày hôm đó. Sau khi làm xong mọi việc, xoay người nhìn thấy Hoành Tịnh thì bị một trận.
Hoành Tịnh cười ngượng ngùng, nhìn thấy cột trống ban đầu lại dán ảnh Hạng Chương, cô có chút kỳ quái hỏi: “Sao đột nhiên thay đổi ảnh?”
Ảnh cũ không phải tốt lắm sao? Thật ra hôm đó cô đã muốn hỏi tự dưng thay đổi ảnh làm gì không biết, khiến người ta liên tưởng lung tung.
“Em xem.” Đồng nghiệp nam chỉ vào mặt Hạng Chương hỏi: “Anh không thấy có gì khác biệt sao?”
Hoành Tịnh lắc đầu.
“Anh photoshop rồi đấy.” Đồng nghiệp nam cảm thấy công sức bị của mình chà đạp, không cam tâm chỉ vào vài chỗ: “Em xem, mặt chỗ này to hơn rồi, mắt cũng nhỏ hơn trước.”
Hả? Thì ra photoshop cho người ta xấu đi à, đây là hận Hạng Chương bao nhiêu chứ.
Đồng nghiệp nam hiểu được vẻ nghi hoặc trong mắt Hoành Tịnh, nhanh chóng giải thích: “Không phải tôi ghen tị với vẻ đẹp trai của anh ấy, mà là Chủ nhiệm Hà bảo vậy.”
“Vậy thì là Chủ nhiệm Hà ghen tỵ.”
“Ơ này em nói kiểu gì đấy.” Nhìn thấy cô đi đến kết luận này, nam đồng nghiệp cũng có chút sốt ruột. Nếu tin tức này truyền ra, Chủ nhiệm Hà sẽ không giết anh ta.
Đồng nghiệp nam vốn muốn nói rằng ảnh quá đẹp trai thì sẽ hút người quá. Nhưng anh nghĩ nếu nói như vậy thì hơi khoa trương quá. Theo anh ta, Hạng Chương chỉ đẹp hơn mình một chút mà thôi.
“Chỉ là thúc đẩy tiến độ công việc trôi chảy thôi.” Đồng nghiệp nam quen viết văn bản, những thứ này đều có sẵn. “Thúc đẩy mối quan hệ hài hòa giữa bác sĩ và bệnh nhân. Ối, cái này em không hiểu à.”
Hoành Tịnh nhớ lại lúc sáng có người hỏi sao hôm nay bác sĩ Hạng không đi làm, cảm thấy cách làm của Chủ nhiệm Hà cũng đúng phết nhỉ.
Đúng lúc Hoành Tịnh chuẩn bị rời đi, Trương Quốc Phong nhìn thấy cô, chạy tới đọc phần giới thiệu dưới ảnh của Hạng Chương.
“Quả nhiên như vậy.” Trương Quốc Phong nheo mắt lại, bộ dạng người đời đều say, riêng mình ta tỉnh.
“Gì chứ?” Đồng nghiệp nam cảm thấy kỳ lạ, nhiều chuyện hỏi.
“Cậu nhìn chỗ này chưa?” Trương Quốc Phong chỉ vào từ “phó giáo sư” trong hồ sơ của Hạng Chương, nói: “Lúc bác sĩ Hạng đề xuất sửa đổi kế hoạch đánh giá tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Hóa ra là để thêm chức danh.”
“Sửa đổi tăng lương à?” Ánh mắt đồng nghiệp nam sáng lên.
Trương Quốc Phong liếc nhìn người thích đi muộn về sớm này, trong lòng cảm thấy chán ghét, “Có lẽ không phải dành cho cậu.”
Nói xong, Trương Quốc Phong vẫn còn canh cánh trong lòng ba chữ kia, “Có điều bác sĩ Hạng cũng giả dối lắm, viện y học người ta mời cậu ta đến giảng bài, nhờ đi vả lại mấy lần mới đồng ý đi, cuối cùng là được thêm một danh hiệu, sau đấy lại nóng nòng thay mới lý lịch sơ lược.
Thấy Trương Quốc Phong hiểu lầm, nam đồng nghiệp định nói đây là Chủ nhiệm Hà căn dặn bảo làm. Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì nữ đồng nghiệp đứng cạnh nghe toàn bộ câu chuyện bỗng lên tiếng.
“Bác sĩ Trương.” Hoành Tịnh khịt mũi, nửa mỉa mai nửa nghiêm túc hỏi: “Anh có ngửi thấy không, mùi chua đấy.”