Phản ứng đầu tiên của Trương Quốc Phong là Hoành Tịnh đang mỉa mai mình nhưng anh ta không tìm được bằng chứng, đang định nói cô vài câu thì Hoành Tịnh vỗ nhẹ vào quần áo, mỉm cười nói với hai người. “Y tá trưởng đang tìm tôi, tôi đi trước nhé.”
Bác sĩ chung quy không phải là cấp trên của y tá. Trương Quốc Phong thấy tình hình vậy cũng không nói năng gì được nữa, chỉ nhìn bảng thông báo với vẻ càng chán ghét hơn.
Hoành Tịnh đi nhanh vài bước đến trạm y tá, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của hai người. Lúc cô đến, y tá trưởng vẫn chưa đến nên cô ngồi sang một bên để hỏi thông tin từ Đan Đan.
“Nói không chừng chức danh của chị thông qua rồi đấy.” Đan Đan nói đùa, “Ngay cả tuần hoàn chắc cũng đến lượt chị rồi.”
“Sao có thể.” Hoành Tịnh phủ nhận, thời gian không khớp nên không có khả năng.
Y tá trưởng không để Hoành Tịnh đợi quá lâu, mười phút sau tới, sau đó gọi cô vào một phòng nhỏ, thay vì đi thẳng vào vấn đề thì lại nói chuyện gia đình: “Tiểu Tịnh, dạo gần đây công việc của em thế nào rồi?”
“Thấy cũng tốt ạ.” Hoành Tịnh trả lời. Trả lời xong, cô chợt nhớ ra, sao chuyện này lại giống cuộc trò chuyện trước khi sa thải vậy?
“Em làm việc ở đây cũng…” Y tá trưởng cúi đầu, như đang suy nghĩ: “Năm sáu năm rồi nhỉ?”
“Vâng.” Hoành Tịnh cũng suy nghĩ một chút, “Gần sáu năm.”
“Khi gặp em, em vẫn đang chăm sóc mẹ trong bệnh viện, còn là một cô bé.” Y tá trưởng mỉm cười, “Bây giờ em đã lớn rồi, có thể một mình đảm đương.”
Hoành Tịnh mím môi, nghĩ rằng gần đây cô không mắc sai lầm nào trong công việc, chưa nhận được lời phàn nàn nào, hiệu suất cũng không bị giảm xuống. Sao những lời này khi cô nghe càng ngày càng trở nên mơ hồ vậy nhỉ.
“Vẫn còn chỗ cần cải thiện, cần học hỏi thêm từ chị nhiều hơn.” Hoành Tịnh nói với giọng điệu khiêm nhường.
Mặc dù đã làm việc cùng nhau nhiều năm nhưng Hoành Tịnh có mối quan hệ bình thường với y tá trưởng. Theo cách nói của Gia Hân thì y tá trưởng là người thích chỉ ăn mềm không ăn cứng, mà thủ đoạn mềm dẻo thì hầu hết mọi người không thích làm.
“Đâu có.” Y tá trưởng vỗ tay, “Bao nhiêu người như vậy, chị thích em nhất.”
Hoành Tịnh mỉm cười, yên lặng chờ đợi.
“Cho nên, lần sau có cơ hội chị sẽ tiến cử em…” Y tá trưởng nói xong thở ra một hơi nặng nề, dường như bất lực.
Khi Hoành Tịnh bước ra khỏi phòng y tá, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ. Lãnh đạo phát biểu đúng là rất cao cấp, nghe thì tưởng cho mình cái lợi đấy nhưng thực tế nghĩ lại thì phát hiện trong tay chẳng có thứ gì.
Gia Hân đã biết tin từ lâu vội vàng chạy đến, nắm lấy vai Hoành Tịnh cười hỏi: “Chị Tiểu Tịnh của chúng ta sắp được thăng chức rồi hả?”
Hoành Tịnh lắc đầu, duỗi tay khoanh một vòng lớn: “Không thăng chức, mà là ăn một cái bánh lớn.” Là bánh, nhưng ở một mức độ nào đó, có thể coi như là cạy được tưởng của y tá trưởng, sau này chị ta không đè ép được cô nữa, cũng coi như chuyện tốt.
Gia Hân cau mày nói: “Y tá trưởng sao vậy? Chĩa mũi nhọn này có phải quá rõ ràng rồi không? Mãi không thăng chức cho cậu?”
“Đừng nói bậy.” Hoành Tịnh che miệng cô nàng lại.
“Trời, tớ cóc thèm sợ nhé. Tớ còn tưởng được ăn bữa cơm, có điều may thay, có bảo bối của tớ mời tớ ăn sang.”
Sau khi ăn thêm một ngụm cẩu lương, Hoành Tịnh giận dữ liếc nhìn cô nang, Gia Hân xua tay cười nói cô ấy đi lấy đồ chuyển phát nhanh đây. Hoành Tịnh mỉm cười lắc đầu. Lúc cô chuẩn bị quay về, một số bác sĩ lớn tuổi đi ngang qua, có thể là họ không nhìn thấy cô hoặc do họ vốn dĩ không quan tâm cho nên để ý xung quanh nói chuyện với nhau.
“Kế hoạch của viện trưởng đúng là tuyệt vời.”
“Đúng vậy, mấy thứ nói chêm chọc cười, muốn dưỡng lão, sau này không dễ sống rồi.”
“Nghe bảo là Hạng Chương làm?”
“Học sinh yêu thích của hiệu trưởng mà, nên lời cũng nhẹ nhàng hơn.”
“Haiz, nhưng cậu ta không phải ở khoa Nhi à?”
“Mặc kệ cậu ta ở khoa nào.”
Mấy lời này bình thường tai trái nghe thì tai phải ra, nhưng hôm nay Hoành Tịnh luôn cảm thấy kỳ lạ. Sự kỳ lạ này lên đến đỉnh điểm khi đào tạo sinh kể chuyện trong viện đến giảng bài ở trường.
(*) 规培生 = standardised training = Quy bồi sinh là sinh viên mới tốt nghiệp y khoa được “đào tạo tiêu chuẩn hóa” tại bệnh viện trước khi họ trở thành bác sĩ nội trú; bác sỹ thực tập.
Suốt hai tuần qua, Hạng Chương và một số chủ nhiệm các khoa đã đến trường đại học trực thuộc của họ để giảng dạy cho sinh viên. Trong lớp, giáo viên nói về chuyên ngành, học sinh chăm chú lắng nghe.
Chuyện là một hôm vừa tan học, có một sinh viên nam mặt dày đứng lên hỏi Hạng Chương ‘Thầy đã kết hôn chưa, sư mẫu ở đâu’.
“Sau đó thì sao?” Gia Hân đi tới nói đùa, liếc nhìn Hoành Tịnh, “Có phải nói đang ở bệnh viện không?”
“Sao có thể!” Đào tạo sinh vỗ ngực, tựa hồ bị lời nói của cô ấy làm cho kinh ngạc, nói: “Bác sĩ Hạng làm sao có thể trả lời được.”
“Ừ, im lặng đúng là phong cách của anh ấy.” Gia Hân hết hứng thú.
“Không im lặng lắm đâu.” Đào tạo sinh như thể sống sót sau đại nạn, mừng thầm may thay khi đó bản thân không ở hiện trường tham gia cuộc vui, “Bác sĩ Hạng phạt nam sinh đó bằng cách sao chép sách y khoa hai lần.”
Gia Hân cười hai tiếng, muốn nói không hổ là anh ta. Hoành Tịnh bên cạnh cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đào tạo sinh, “Cậu vừa bảo có một chủ nhiệm đề cập đến kế hoạch sửa đổi là ý gì?”
“Thật ra em cũng chỉ nghe đàn em tiện mồm nhắc mà thôi.” Đào tạo sinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoành Tịnh, nhớ ra thường ngày được cô chiếu cố không ít nên đành phải kể lại tất cả những gì mình biết…
–
Gia Hân đang yêu, đây là đêm Giáng sinh đầu tiên của cô nàng với bạn trai. Gần đây trong khoa cực kỳ bận rộn, trùng hợp lại là ca trực đêm nên bạn trai cô nàng đã gửi một số món quà thích hợp cho bệnh viện.
Quà tặng chất đống trên nửa bàn, Gia Hân đang mở quà, xung quanh vây nửa vòng người, có người đang giúp quay video mở hộp. Quà có món đắt, cũng có món tốn công phí sức làm ra. Khi mở một món đồ trang trí bằng pha lê giả hình quả táo, Gia Hân thốt lên một tiếng cảm thán. Đúng lúc cô nàng định gọi Hoành Tịnh lại để xem thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị hỏng nghĩ gì đấy.
“Chưa thay điện thoại à?”
“Quên đặt hàng rồi.” Hoành Tịnh ôm chiếc điện thoại cũ nói với Gia Hân, “Chưa kể, sóng của điện thoại này khá tốt.”
Chiếc điện thoại dự phòng của bệnh viện đã rất cũ, thậm chí còn không phải là điện thoại màn hình cảm ứng.
Gia Hân thấy Hoành Tịnh uể oải nên cũng không làm phiền cô mà tiếp tục mở đồ chuyển phát nhanh. Trên bàn chất đống chuyển phát nhanh nên hơi lộn xộn, Gia Hân cầm lên một cái hộp nhỏ, tưởng là sản phẩm chăm sóc da nên không nhìn kỹ, đang định xé băng dính thì nhìn thấy tên Hoành Tịnh trên đó.
“Tịnh Tịnh, tớ lỡ tay mở chuyển phát của cậu rồi.” Gia Hân quay đầu lè lưỡi xin lỗi bên bên cạnh làm gì còn người nữa. Cô nàng nhìn người đang vội vàng hấp tấp, lớn tiếng lặp lại.
“Cậu mở giúp tớ luôn đi.” Gia Hân lặp lại hai lần, Hoành Tịnh cuối cùng cũng nghe thấy và giơ tay lên, không hề suy nghĩ xem chuyển phát nhanh đến từ đâu.
Hoành Tịnh đứng ở hành lang gần cầu thang phía sau, suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng bấm điện thoại. Bệnh viện không có không khí Giáng sinh, nhưng đối diện có một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh, ngay lối vào đặt một ngôi nhà Giáng sinh nhỏ, càng tăng thêm một chút không khí lễ hội.
Hoành Tịnh nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, chờ người đối diện trả lời. Chắc là anh đang bận, điện thoại reo vài lần mới bắt máy. Giọng anh khàn khàn, như thể anh đang rất mệt mỏi.
“Nhận được điện thoại rồi?” Hạng Chương bắt máy, câu đầu tiễn đã hỏi cô.
“Hả?” Hoành Tịnh có chút không hiểu, hỏi: “Điện thoại gì?”
“…Không có gì.” Hạng Chương do dự một lát, sau đó có ý thức hỏi: “Bệnh viện có chuyện à?”
“Bệnh viện có chuyện mới được gọi cho anh à?” Hoành Tịnh buột miệng hỏi một câu, sau khi nói xong, cô cảm thấy giọng điệu của mình có gì đó kỳ lạ, mơ hồ có cảm giác giận hờn. Vì thế cô dịu giọng, thấp giọng hỏi: “Anh có rảnh không?”
“Ồ.” Hạng Chương dừng lại, hắng giọng hỏi: “Em muốn hẹn tôi à?”
“…”
“Không phải à…”
Bị anh cắt ngang, những thứ cô vừa nghĩ sẵn trong đầu bắt đầu lộn xộn. Cô nhìn thấy ao cá ở tầng dưới, liền nảy ra ý tưởng.
“Chính là điện thoại của tôi hỏng rồi, mà điện thoại này cũng không lưu số của Hạng Ngôn, không onl được WeChat… nên muốn nhờ anh nói với cậu bé một câu cá vẫn rất tốt.”
“Ừ.” Hạng Chương nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa…” Hoành Tịnh do dự, thoáng nhìn thấy Chủ nhiệm Hà và Trương Quốc Phong bước tới, “Chủ nhiệm Hà được thăng chức rồi anh biết chưa, anh ta phù chính rồi.”
(*) hiện tượng “Phù chính” (扶正) là hành động đưa thiếp làm chính thất.
“Đã biết.” Hạng Chương nói xong, chờ một lát, nhìn thấy người đối diện ngập ngừng liền nói: “Em muốn nói gì?”
Trên lầu không biết bệnh nhân nào đang ném máy bay, khi lời nói của Hạng Chương vừa dứt, máy bay giấy ngoài cửa sổ cũng nhanh chóng rơi xuống. Hoành Tịnh kiên định nhìn chiếc máy bay giấy, hít một hơi thật sâu rồi nói hết trong một hơi.
“Muốn hỏi lý do anh đề xuất kế hoạch sửa đổi.” Ngữ khí nhanh chóng, phát âm rõ ràng rành mạch. Có vẻ như so với tượng tượng không khó nói ra lắm.
Đối phương không trả lời ngay mà hỏi: “Em được thăng chức rồi à?”
“Hả?” Sao nảy số nhanh thế?
Trong khoa có danh sách thăng chức nhưng như thường lệ, cô ấy không có trong đó. Không biết xuất phát từ tâm lý gò, Hoành Tịnh cảm thấy khó mở miệng, không muốn cho anh biết. Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Trương Quốc Phong phía trước đang quấy rầy Chủ nhiệm Hà không biết đang líu da líu díu điều gì, Chủ nhiệm Hà không chịu được quấy nhiễu bước về phái Hoành Tịnh.
Hoành Tịnh một lúc, lúc sau mới thì thầm: “Không có.”
Người bên kia điện thoại khẽ thở dài. Âm thanh nhỏ đến nỗi khi Hoành Tịnh nghe thấy, cô tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác của mình hay không. Cô lấy điện thoại ra xem xét rồi định hỏi lại——
“Đúng là mua danh trục lợi, bác sĩ Hạng cậy mình là học sinh của viện trưởng nghĩ ra một kế hoạch khó hiểu, người khác mà biết chắc chắn lại bảo chúng ta đi cửa sau.”
Giọng nói khó chịu của Trương Quốc Phong lại vang lên.
Hoành Tịnh liếc sang bên đó, thấy Chủ nhiệm Hà sau khi nghe lời này cuat Trương Quốc Phong thì trừng mắt nhìn hắn ta, miệng hơi nhếch lên như thể đang chuẩn bị bắt đầu giảng đạo. Cô bước nhanh vài bước đến chỗ quầy y tá cách xa hai người họ. Lúc này giọng nói của Hạng Chương trở nên rõ ràng hơn.
“Sao lại đề xuất kế hoạch này hả?” Anh lặp lại câu hỏi trước đó rồi tự tin nói: “Tất nhiên là vì mua danh trục lợi.”
“…”
“Này….” Hoành Tịnh bất mãn, “Nghiêm túc tý đi.”
Bên kia phát ra một tràng cười. Hoành Tịnh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở cửa. Gia Hân hào hứng cầm hộp điện thoại di động, ôm lấy tay Hoành Tịnh hấn khích nói: “Cậu lừa tớ, không phải cậu mua điện thoại rồi à. Màu hồng này khó tranh lắm đấy, cậu tranh được thì giúp tớ tranh một cái nữa đi?”
“Gì cơ?” Hoành Tịnh không hiểu.
“Hả?” Gia Hân sửng sốt một lúc mới hiểu ra, cười nói: “Được lắm, đây là người khác tặng cậu cái này à. Ghê gớm nha, đêm bình an tặng táo apple luôn đó.”
Hoành Tịnh cầm cái hộp nhìn, cửa hàng giữ bí mật thông tin rất tốt. Không có danh tính của người mua, chỉ có thông tin người nhận là cô. Thông tin này rõ ràng đến mức ngay cả phòng làm việc của cô cũng in trên đó.
Từ từ đã.
Biết những thông tin này chỉ có…
Hoành Tịnh lại nhớ tới lời anh vừa nói, cô buột miệng nói: “Điện thoại là anh mua à?”
Người đối diện tựa hồ rơi vào bối rối kỳ quái, lẩm bẩm: “Ngày lễ gì cơ?”
Anh nói anh, tôi nói của tôi, ông nói gà bà nói vịt.
Cuối cùng Hoành Tịnh là người phản ứng đầu tiên, giọng điệu kiên quyết hơn: “Anh mua điện thoại cho tôi làm gì?”
“Ừ.” Hạng Chương thản nhiên nói: “Điện thoại này có hỗ trợ gọi video.”
Nói xong, Hạng Chương thâm trầm nói: “Đã mấy ngày không gặp rồi.”
“Ồ.” Lâu rồi chúng ta không gặp, vậy thì sao? Giọng Hoành Tịnh bình tĩnh, nhưng lông mày lại nhướng lên chờ đợi.
Giọng nói của Hướng Chương trầm ấm dễ chịu, nói chuyện hùng hồn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai làm người rộn rạo.
“Cho nên tôi muốn xem…cá.”
Một tiếng ‘bụp’, Hoành Tịnh dứt khoát cúp điện thoại.
Mặt không kịp nóng lên, lý trí đã phản ứng đầu tiên.
Xem cá?
Cá?
Hai con cá kia là trân bảo quý hiếm lắm gì ư? Mấy ngày không gặp mà thôi, còn phải gọi video vho bớt nhớ nhung à? Xem cô là người cho ăn à?
Nghĩ tới đây, Hoành Tịnh tức giận gọi lại. Đã giúp anh nuôi hộ rồi còn lắm đều, có phải còn phải cần ghi lại thời gian cho ăn và cả tình trạng phân không?
Một lời không nói là đi ngay, chỉ ném lại cho cô cái chìa khóa rồi bảo cô giúp nuôi cá. Vậy lần sau anh nhặt được một đứa con trai ngoài đường, liệu anh có nhờ cô giúp nuôi luôn không?
Cô càng nghĩ càng ức chế. Cuộc gọi lần này rất nhanh bắt máy.
“Xin chào.” Một giọng nói trẻ con vang lên.
Hoành Tịnh sửng sốt một lát, bên kia rất nhanh truyền lại giọng nói thèm đòn của Hạng Chương. Không suy nghĩ nhiều về giọng nói trẻ con đó, Hoành Tịnh nhẹ nhàng khịt mũi.
“Tôi không biết mở video ra sao.” Trong giọng nói của cô có chút nũng nịu mà cô không hề hay biết, “Muốn xem thì anh tự về mà xem.”
Lại có một tràng cười trầm thấp vang lên.
“Biết rồi,” Anh nói, “Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
Ai quan tâm khi anh quay lại? Đúng lúc Hoành Tịnh đang định nói thì bên kia có một giọng nói gấp gáp truyền đến, đứa trẻ lo lắng gọi bố.
“Sao lại có trẻ con?” Hoành Tịnh nghĩ đến người nhận điện thoại lúc đầu, nghi hoặc.
“Con của bạn.” Hạng Chương thản nhiên nói.
“Tốc độ khá nhanh.” Hoành Tịnh hơi kinh ngạc, vô thức cho rằng đó là bạn học cùng trường y của anh. Nghe giọng nói thì đứa trẻ phải ba bốn tuổi, sinh viên y khoa thời gian học rất lâu, kết hôn sinh con cũng muộn hơn người bình thường một chút. Rất nhiều người đều lựa chọn ra ngoài làm việc vài năm mới nghĩ đến việc kết hôn sinh con.
“Ừ.” Hướng Chương gật đầu, nhìn đứa bé dưới chân mình: “Nó tám tuổi.”
“Nhanh như vậy.” Hoành Tịnh rất ngạc nhiên. Vậy thì không phải vừa lên đại học là sinh con sao, hơn nữa còn phải đối mặt với việc học nặng nề.
“Lợi hại đấy.” Thật là thần thánh, Hoành Tịnh đi đến kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Hạng Chương ở đối diện không hiểu gì tự dưng thở dài nặng nề. Còn chưa đợi Hoành Tịnh hỏi tiếp, anh đã nói: “Con của họ đã 8 tuổi rồi, còn tôi thì sao?”
‘Bụp’ một tiếng, điện thoại lại bị cúp máy.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Hạng có thể tự mình sinh con (không phải).