Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 33



Sau khi cúp điện thoại, Hoành Tịnh cầm điện thoại trong tay, trong lòng suy nghĩ miên man. Phản ứng của bản thân có phải hơi quá rồi không? Anh chỉ đang tự mình bùi ngùi mà thôi, thật ra chẳng liên quan gì đến cô cả.

Mà thôi kệ đi.

Cô thở hắt ra, cúi đầu nhìn kỹ chiếc hộp trên tay. Hình dạng của điện thoại được in ở mặt trước của hộp, góc cạnh lồi và các cạnh hơi thô, khi dùng ngón tay chà xát có cảm giác nóng bỏng. Gia Hân chỉ bóc bao bì bên ngoài của chuyển phát nhanh, hộp còn nguyên vẹn.

Hoành Tịnh cất điện thoại vào hộp chuyển phát nhanh rồi đến trạm y tá mượn điện thoại của Gia Hân.

“Làm gì?” Gia Hân nhìn thoáng qua, sau đó mở khóa mật khẩu đưa cho cô.

“Mua điện thoại.” Hoành Tịnh trả lời, sau đó bấm vào ứng dụng mua sắm. Trước khi cô kịp tìm kiếm, phần mềm đã giới thiệu rất nhiều sản phẩm dành cho bà mẹ và trẻ sơ sinh.

“….”

“Sao đấy?” Gia Hân nhìn thấy Hoành Tịnh cứng đờ tại chỗ, thầm nghĩ điện thoại của mình cũng không có gì đáng xấu hổ, nghiêng người nhìn thấy trang đầu toàn là ti giả, yếm trẻ em và các sản phẩm liên quan khác.

“Đan Đan không phải vừa mới mang thai sao? Tớ xem trước đầy thàng nên mua gì đấy mà.” Gia Hân nhàn nhạt nói, nhưng Hoành Tịnh làm sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy. 

Cuối cùng, Gia Hân không chịu nổi ánh mắt của cô, đành phải đầu hàng: “Được rồi, tớ thừa nhận dạo gần đây tớ có chút ám ảnh về tình yêu.” Chủ yếu là muốn lập gia đình sinh con đẻ cái.

Hoành Tịnh ghét bỏ nhìn cô nang rồi tùy tiện mua một chiếc điện thoại di động.

“Cái mới kia không dùng à?”

“Không.”

Gia Hân khó hiểu nhún nhún vai, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Mấy quà tặng này có thể nhận nha, coi như một tín hiệu, nếu không người ta làm sao biết cậu nghĩ như nào.”

“Có đạo lý.” Hoành Tịnh gật đầu.

Gia Hân đang định bảo trẻ nhỏ dễ dạy thì thấy Hoành Tịnh vội vàng đặt hộp chuyển phát nhanh lên bàn: “Vậy thì càng không thể nhận được.”

“….”

Sau khi mua điện thoại, Hoành Tịnh nghĩ đến hai con cá, liền dẫn chúng đến khoa phụ khoa hỏi thăm xung quanh. Nhưng mặc dù đối phương ở nhà bán cá cảnh nhưng lại không thông thạo.

Hoành Tịnh bất lực nhìn con cá bơi càng lúc càng chậm. Lúc đầu, cô cho rằng có phải mình cho ăn quá nhiều thức ăn rồi không nên giảm dần lượng thức ăn cho cá nhưng cá thậm chí còn bơi chậm hơn.

Một tòa bệnh viện to chừng này mà chẳng một ai biết chữa bệnh cho cá, Hoành Tịnh nghĩ đến việc đi khám bác sĩ thú y nhưng bị Chủ nhiệm Hà cười nhạo một trận. Chủ nhiệm Hà bảo cô đổ nước cũ đi thay nước mới, có điều Hoành Tịnh sớm đã thay nước từ lâu rồi, thậm chí cô còn lắp cả bình oxi cho chúng nhưng nguy cơ vẫn rất lớn.

Gia Hân thấy việc nuôi hai con cá bị tàn đối với cô còn khó hơn nuôi trẻ con nên đã giới thiệu cho cô một bác sĩ thú y. Hoành Tịnh nhìn tấm danh thiếp, nghi hoặc nói: “Đây là địa chỉ nhà hàng.”

“Bên cạnh nhà hàng.” Gia Hân giải thích: “Đừng lo lắng, bác sĩ thú y này rất đáng tin cậy. Trong nhà lâu đời mở nhà hàng hải sản, từ nhỏ đã làm bạn với cá, sau này bị người nhà ép học y mới đi học thú y đấy.”

Logic quái lạ nhưng lại nhất quán. Thôi vậy, tạm thời tin một lần.

Gia Hân giúp hẹn gặp vào chiều mai, Hoành Tịnh nhìn hai con cá ốm trong bể cá, chờ đợi ngày mai đến.

Bên kia Hoành Tịnh bất thình lình cúp điện thoại, Hạng Chương nhìn màn hình đã đen ngòm không khỏi lắc đầu.

“Bố ơi?” Tiểu Lộ giật giật quần áo của Hạng Chương, chỉ vào người ở cửa, bĩu môi bất mãn nói: “Mẹ đã ở đây rất lâu rồi.”

Hạng Chương cau mày, kéo đứa nhỏ ra, đặt nó ngồi sau chiếc ghế bên cạnh, sau đó đưa mắt nhìn về phía người ở cửa.

Người kia là Uông Chi Ngọc. Rất lâu không gặp, người cũng chẳng thay đổi nhiều lắm.

Hạng Chương nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. Ngược lại Uông Chi Ngọc đứng ở cửa nhìn Hạng Chương hồi lâu, Tiểu Lộ nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, rụt rè gọi “Mẹ ơi”, cô ta mới hoàn hồn.

“Lâu rồi không gặp.” Uông Chi Ngọc bước tới, đưa tay phải ra.

“Lâu rồi không gặp.” Hạng Chương bắt tay.

“Bố ơi, mẹ ơi.”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lộ nhìn thấy bố mẹ mình ở trong cùng một phòng, cậu bé hào hứng đi vòng quanh hai người. Hạng Chương nghe được danh hiệu này, phản ứng đầu tiên là cau mày. Nhóc quỷ này bị gì vậy?

Thói quen tập trung toàn bộ sự chú ý vào Hạng Chương vẫn chưa thay đổi. Uông Chi Ngọc ngay lập tức nhận thấy vẻ mặt của Hạng Chương, vội vàng lên tiếng ngăn cản Tiểu Lộ: ” Tiểu Lộ, gọi là anh.”

“Dạ?” Tiểu Lộ kinh ngạc: “Nhưng mà rõ ràng trước đây mẹ bảo đây là bố…”

“Tiểu Lộ!” Uông Chi Ngọc đột nhiên cao giọng.

“Ồ…” Tiểu Lộ ủy khuất, nước mắt trào ra, nhưng nhóc vẫn cố nhịn, quật cường nhìn Hạng Chương gọi anh trai.

“Gọi tôi là chú.” Hạng Chương sửa lại xưng hô của mình cho cậu bé.

Uông Chi Ngọc nghe vậy, cau mày thở dài: “Xin lỗi, Tiểu Lộ nhận nhầm người.”

Một lời giải thích đầy thiếu sót, nhưng không quan trọng. Hạng Chương không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu. Anh đã mất thời gian ở Thượng Hải quá lâu, bản thân lại không có thói quen hồi tưởng lại quá khứ với bạn học cũ nên chỉ trò chuyện ngắn gọn vài câu, anh đề nghị rời đi trước.

“Vé chiều mai?” Uông Chi Ngọc kinh ngạc. Nghĩ đến lời của Thiệu Minh Kiệt nói, cô ta thở dài, “Thiệu Minh Kiệt hẳn là đã nói cho cậu biết, thân thể của Tiểu Lộ… Hạng Chương, tôi cần cậu giúp đỡ.”

Hạng Chương không nâng mắt, “Vậy cậu nên biết, căn bệnh này không phải bệnh nặng.” Bất kỳ bệnh viện cấp 3 nào cũng có bác sĩ thích hợp để phẫu thuật, cho nên không nhất định phải là anh.

(*)三甲医院 – Ở Trung Quốc, các bệnh viện được xếp hạng dựa trên khu vực mà họ đảm trách và mức độ dịch vụ của họ. Các bệnh viện “cấp 3” là tốt nhất.

“Đương nhiên.” Uông Chi Ngọc cười khổ, “Vậy chắc cậu đã biết tình huống của chúng tôi.”

“Ừ.” Hạng Chương nhè nhẹ nói. Ngày Hạng Chương đến Thượng Hải, tmk đã nói với Hạng Chương đứa trẻ này là con của hắn và Uông Chi Ngọc.

“Cho nên cậu vẫn không đồng ý sao?” Uông Chi Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạng Chương, muốn tìm xem khuôn mặt của anh và quá khứ có điểm gì khác biệt không. Nhưng đáng tiếc không có, giống y hệt ngày xưa, cô ta không bao giờ lọt vào mắt anh.

Uông Chi Ngọc nhẹ nhàng thở ra, không còn đắm chìm trong tình yêu xưa kia nữa, ánh mắt có phần lơ đãng lại trở nên kiên định: “Thiệu Minh Kiệt có rất nhiều kẻ thù mà tôi là người của công chúng, điều này có nghĩa là Tiểu Lộ không thể bị lộ. Cho nên, bác sĩ phẫu thuật cho nó phải là người có thể tin tưởng.”

Uông Chi Ngọc lại nhìn Hạng Chương, thấy anh vẫn bất động như cũ, nụ cười càng ngày càng cay đắng, đành phải nhắc lại chuyện cũ, “Cậu đã đồng ý với dì sẽ giúp tôi không phải sao?”

“Cảm ơn cậu ngày hôm đó đã gọi xe cứu thương.” Nhắc đến mẹ mình ánh mắt Hạng Chương dịu lại, nhưng chỉ trong chốc lát. “Đây là lần cuối.”

Sau khi anh nói xong, hai người lại rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau, Uông Chi Ngọc bế con trai rời đi. Gần như cùng lúc Uông Chi Ngọc rời đi, Hạng Ngôn núp ở phía sau cũng chậm rãi bước ra ngoài. Cậu vốn không có ý nghe lén, nhưng lúc tới lại vô tình nghe thấy hai người đang nói chuyện ‘con trai bị lộ’ nên khó mà ra ngoài.

“Sao anh lại đồng ý?” Hạng Ngôn không hiểu, “Đứa bé đó anh muốn mang về à?”

Thấy anh trai không trả lời, Hạng Ngôn có chút lo lắng: “Không được đâu, đây là con của người yêu cũ, mang về làm gì chứ.”

Hạng Chương liếc cậy một cái, một chút kiên nhẫn còn sót lại biến mất.

“Oke oke, em im miệng đây.” Hạng Ngôn nhận được ánh mắt tử thần, lẩm bẩm nói: “Vậy khi nào trở về?”

“Chiều mai.”

“Không thể sớm hơn sao?” Hạng Ngôn hỏi. Cậu ra ngoài vội vàng nên chỉ lấy vài bộ quần áo, bài tập về nhà chưa cầm, thậm chí quên cả mang chìa khóa. Hạng Ngôn vừa dứt lời, lại nhận thêm một cái liếc mắt sắc lẻm từ anh trai mình.

Được thôi, cậu câm.



Sáng hôm sau, Hoành Tịnh vẫn còn đang ngơ ngác thì nhận được cuộc gọi từ anh chàng giao hàng. Tốc độ vận chuyển bây giờ nhanh như vậy à? Điện thoại vừa đặt hôm qua, hôm nay đã đến tay cô rồi.

Hoành Tịnh đổi sim điện thoại, tải xuống vài ứng dụng cần thiết rồi thực hiện một số thao tác. Chức năng của điện thoại di động ngày nay về cơ bản là giống nhau, ngoại trừ vị trí của nút nguồn và nút âm lượng của điện thoại di động mới đối diện với vị trí của điện thoại di động ban đầu, điều này hơi bất tiện.

Tin nhắn trong nhóm Hoành Tịnh về cơ bản đều sẽ tắt thông báo, còn thông tin trong nhóm làm việc sẽ thường xuyên kiểm tra. Mấy ngày không vào WeChat cũng không xuất hiện tình huống tin nhắn oanh tạc, chỉ là so với bình thường nhiều hơn chút mà thôi.

Của Gia Hân, của mẹ, của Kiều Chính Đức, còn có của Hạng Chương… Hoành Tịnh trả lời tin nhắn của mẹ, sau đó bấm vào khung chat với Hạng Chương.

Mấy ngày nay anh ấy không gửi gì nhiều, đều là những meme hời hợt nào là chó là mèo, không thì gửi một dấu ‘?’ bảo trong những ngày anh đi đăng bài thường xuyên hơn một chút, nói rằng anh sẽ đi Thượng Hải…

Hoành Tịnh nhìn tin nhắn một lúc rồi bấm vào một meme đề chữ [ok] trả lời.

Vừa trả lời xong, cô bị y tá trưởng gọi đi. Hoành Tịnh quay lại làm việc cho đến khi buổi tối tan làm. Lúc tan làm, Hoành Tịnh xách bể cá chuẩn bị đến phòng khám thú y. Chủ nhiệm Hà biết chuyện nên thuận đường đưa Hoành Tịnh một đoạn.

Chiếc xe màu trắng bạc dừng lại ở ngã tư chờ đèn giao thông. Chủ nhiệm Hà liếc nhìn Hoành Tịnh bên cạnh, ho nhẹ rồi chậm rãi nói: “Bác sĩ Hạng gần đây có liên lạc với em không?”

Hoành Tịnh do dự, không trả lời thẳng: “Cách đây không lâu, điện thoại của em bị hỏng.”

“À, đúng rồi, anh quên mất.” Chủ nhiệm Hà vỗ trán, sau đó nói: “Mua điện thoại mới chưa? Anh còn một cái không dùng.”

“Mua rồi.” Hoành Tịnh gật đầu.

“Vậy sau này liên lạc với cậu ấy nhiều hơn đi.” Chủ nhiệm Hà cười.

Sau khi Hạng Chương vào làm, tuy danh tiếng của khoa không đến nỗi khoa trương nhưng cũng không kém là vầy bao nhiêu, trong lần họp lần trước, thậm chí viện trưởng còn chủ động tới hỏi thăm tình hình.

Đây là một chiều hướng rất tốt, nhưng lần này Hạng Chương vô duyên vô cớ trở lại Thượng Hải, Chủ nhiệm Hà nghe nói rằng một bệnh viện khác ở đó đã liên lạc với anh, điều kiện tốt đến mức vô lý khiến anh ta lo lắng không thôi.

Thấy Hoành Tịnh không đồng ý, Chủ nhiệm Hà lại bổ sung thêm: “Vốn anh cũng không muốn làm phiền em đâu, nhưng em và cậu ấy không phải yêu––”

“Không có!” Lông mày Hoành Tịnh giật giật, đầu óc lập tức căng thẳng. Phản ứng của Hoành Tịnh rất lớn, Chủ nhiệm Hà lập tức nhận ra mình lỡ miệng liền vội vàng cố gắng vớt vát, “Yêu thích trò chuyện WeChat sao.”

Hoành Tịnh cau mày, cũng không nói gì.

Rất nhanh đã đến phòng khám thú ý, bác sĩ rất chuyên nghiệp, không vì hai con cá mua bên đường 15 tệ của cô mà tỏ ra chê bỉu. Bác sĩ kê đơn thuốc, bảo Hoành Tịnh về nhà thay nước, sau đó theo liều lượng đổ vào nước.

Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt bác sĩ. Lúc cô đứng trước cửa phòng khám lấy điện thoại ra xem đường đi thì chiếc xe đậu bên cạnh từ lâu bấm còi. Âm thanh hơi lớn, Hoành Tịnh vốn đang tập trung vào con cá gần như cầm không vững bể cá.

“Xin lỗi.” Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc ló ra.

“Tôi làm cô sợ à?” Kiều Chính Đức mở cửa xe, xin lỗi viết đầy trên mặt.

Hoành Tịnh lắc đầu, “Tôi cũng không chú ý.” Đáng lẽ cô nên tìm một cái túi để bỏ bể cá vào, cầm mãi trên tay không ổn lắm.

“Cô về nhà sao?” Kiều Chính Đức hỏi.

Hoành Tịnh gật đầu.

“Vừa hay tôi phải đến nhà dì, thuận đường chở cô.” Hắn chỉ vào đồ đạc ở ghế sau, mỉm cười, “Gần đây tôi làm bưu tá, bận giao đặc sản cho các vị trưởng bối.”

Lời đã đến đây rồi, không dễ từ chối.

“Vậy thì cảm ơn anh.” Hoành Tịnh ngại ngùng nói.

Kiều Chính Đức bảo cô đợi một lúc, hắn bước đến ghế sau lấy một đặc sản rồi bước vào phòng khám thú y. Lúc này Hoành Tịnh mới phát hiện bác sĩ là họ hàng của Kiều Chính Đức, thế giới đúng là nhỏ mà.

Ngồi ở ghế phụ, Hoành Tịnh chợt nhớ ra mấy ngày trước Kiều Chính Đức đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng cô bị y tá trưởng cắt ngang, quên trả lời. Đang do dự có nên giải thích hay không, Kiều Chính Đức đột nhiên nói.

“Con cá này đang ngủ đông à?”

Hoành Tịnh cúi đầu nhìn, sống lưng lập tức cảm thấy lạnh toát. Ngủ đông ở đâu ra, cá ngửa bụng rồi. Thôi toi, cô nuôi chết con nhà người ta luôn rồi.

“Có thể quay lại phòng khám được không?” Hoành Tịnh lo lắng hỏi. Con cá này cần được cấp cứu.

“Phòng khám đóng cửa rồi.” Kiều Chính Đức trả lời. Bác sĩ là chị họ của hắn, bình thường tích cách tản mạn thích tự do không thích gò bò của bệnh viện nên mới tự mình mở một phòng khám riêng, thời gian tan làm cũng rất sớm, có khi bốn năm giờ chiều đã tan làm rồi.

Vậy phải làm sao đây?

Hoành Tịnh hoảng hốt, nhớ tới số điện thoại cố định Gia Hân đưa cho cô, vội vàng lấy mảnh giấy nhỏ ra, muốn gọi thử vận ​​may. Càng lo lắng thì càng rối bời, đúng lúc cô định bấm số thì một cuộc gọi đến. Cô chưa kịp thay nhạc chuông cho nên âm thanh vẫn là đoạn nhạc ồn ào đến điếc tai cũ. Hoành Tịnh bị tiếng chuông làm cho giật mình, tay cầm không vững điện thoại.

Kiều Chính Đức đậu xe ở tầng dưới, tốt giọng khuyên nhủ: “Đừng gấp, tôi sẽ gọi điện hỏi hỏi.”

Vừa nói, hắn vừa nhặt điện thoại di động của Hoành Tịnh lên. Liếc nhìn tên người gọi, khẽ cử động ngón tay cái nhấn nút tắt. Hắn úp mặt điện thoại của Hoành Tịnh xuống, lấy điện thoại của mình lên bấm gọi video. Cuộc gọi vừa kết nối, giọng đùa cợt của chị họ bên kia vang lên.

“Này, sao có thời gian gọi cho chị, chẳng phải cậu muốn đi…”

“Đương nhiên có chuyện làm phiền chị rồi.” Kiều Chính Đức đúng lúc ngắt lời, hướng camera về phía bể cá hỏi.

Chị họ làm việc rất chuyên nghiệp, sau khi xem xét thì thấy con cá vẫn còn thở. Sau khi biết nhà Hoành Tịnh gần nhà cô nàng thì nói sẽ đến đó ngay. Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng nó rất quan trọng à?” Kiều Chính Đức nói đùa.

“…Gần như vậy.” Hoành Tịnh gật đầu. Nếu nuối chết cá thì cô chẳng biết phải ăn nói thế nào với Hạng Chương đâu.

Lúc này, điện thoại của Hoành Tịnh lại vang lên, cô nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, vội vàng mở ra kiểm tra. Sợ cái gì thì cái đó đến, vừa nhắc không biết phải ăn nói như nào với Hạng Chương thì Hạng Chương đã gọi điện thoại đến.

Chẳng lẽ muốn gọi video xem cá à? Hoành Tịnh chột dạ, nhạc chuông lại cực kỳ ồn ào, cô vốn định vặn nhỏ nhạc chuông lại, lại vô tình ấn nhầm nút nguồn nên cúp máy. Cô sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thấy trong điện thoại hiện lên hai cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn chưa đọc.

[Hạng Chương]: Đang ở đâu vậy?

[Hạng Chương]: Nghe điện thoại.

[Hạng Chương]: ?

Có vẻ không giống như đang có chuyện gấp, thế thì tối trả lời vậy.

Đúng lúc Hoành Tịnh đang suy nghĩ thì xe đã đến bãi đậu xe. Hai người vội vàng xuống xe, Hoành Tịnh trong lòng có chuyện nên bước đi có chút vội vàng, loạng choạng suýt ngã. Kiều Chính Đức thấy thế liền nhận lấy bể cá từ tay cô.

Bể cá không hề nhẹ, cầm nó một lúc lâu tay đúng là rất mỏi. Hoành Tịnh mỉm cười biết ơn với hắn. Bác sĩ đã đến dưới lầu, Kiều Chính Đức dẫn Hoành Tịnh xuống lối đi, rẽ vào chỗ ngoặt góc phố phía trước là đến nơi.

Thời khắc hoàng hôn, ánh sáng hơi tối. Cô đang ở trong một con hẻm tối, nhìn ánh đèn đường phía xa, thần kinh căng thẳng của cô mới thả lỏng một chút. Chỉ cần qua rẽ góc này là được rồi.

Lần đầu tiên Hoành Tịnh cảm thấy đèn đường đẹp đến thế, ngay cả mấy con côn trùng dưới ánh đèn cũng không khó chịu đến thế.

Hoành Tịnh vừa bước ra khỏi ngõ, cô đã nhìn thấy bác sĩ đang đợi sẵn. Cô mỉm cười, đang định chào hỏi thì nhìn thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện đang tựa vào tường. Động tác của cô cứng đờ, cô không khỏi lùi lại một bước, áp vai vào ngực người đàn ông phía sau.

Hạng Chương khoanh tay dựa vào tường, dường như cảm nhận được động tĩnh gì đó, ngẩng đầu nhìn nam nữ trước mặt. Có lẽ khung cảnh quá yên tĩnh, Tiểu Lộ cảm thấy có chút bất an, đưa tay bắt tay Hạng Chương, quên mất lời cảnh báo của mẹ, buột miệng nói: “Bố ơi sao vậy?”

Hạng Chương cười, uốn cong ngón tay đánh vào đầu Tiểu Lộ, nhẹ nhàng nói: “Không đúng, gọi lại.”

“Bố?” Tiểu Lộ đột nhiên bị hắn đánh một cái, vừa ngớ người vừa ủy khuất, mấy giây sau mới nói: “Anh?”

“Không đúng.” Hạng Chương lại nói: “Gọi lại.”

“Vậy… chú ạ?” Tiểu Lộ nhỏ giọng nói.

Lúc này Hạng Chương mới hài lòng, xoa đầu Tiểu Lộ, quay đầu nhìn nam nữ trước mặt. Cá của anh giờ đang bị người đàn ông giữ, mà người phụ nữ đã cúp máy anh hai lần nhìn anh với đôi mắt mở to, không hiểu sao trông lo lắng.

Bóng của người đàn ông và người phụ nữ phía trước trải dài dưới ánh đèn đường, họ đan xen chặt chẽ với nhau, như thể không thể phân biệt nhau. Hạng Chương nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng dưng thấy rất ngứa mắt.



Tác giả có lời muốn nói:

Ra ngoài một chuyến mà vợ đã mất luôn rồi.