Hoành Tịnh cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân của bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, Hạng Chương nghĩ rằng cô đã có một người thầm yêu suốt bao năm. Nghe giọng điệu của anh, dường như anh còn chấp nhận chuyện đó?
Anh có thể chấp nhận, nhưng cô thì không.
Yêu đương mà có người phải chịu uất ức thì đâu còn là tình yêu.
Chỉ là, chuyện này phải nói thế nào đây?
Đây trở thành một nan đề đối với Hoành Tịnh. Nếu bất ngờ nói thẳng với anh: “Ồ, Hạng Chương, thật ra người em thích là anh.”
Câu này cũng kỳ cục quá rồi.
Hoành Tịnh định tìm Gia Hân nhờ tư vấn.
Vừa mở lời: “Tớ có một người bạn, đang gặp vấn đề về tình cảm…”
“Người bạn cậu nói là chính cậu đúng không?” Gia Hân vừa cắn táo vừa buột miệng nói ra.
Hoành Tịnh lập tức câm nín. Gia Hân là radar bắt sóng chuyện tám nhạy bén, gặp mấy chuyện thế này nhất định sẽ truy hỏi đến cùng.
Hoành Tịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi giả vờ hỏi đầy ẩn ý: “Về mặt y học thì cậu nghĩ nam giới mất bao lâu để có thể sinh sản được?”
Gia Hân im lặng rất lâu, nuốt miếng táo trong miệng rồi nghẹn ra một câu: “Cậu biết tại sao heo con lại vui vẻ thế không?”
Câu sau cô nói luôn: “Vì nó ăn nhiều, nghĩ ít.”
“Ồ.”
Sợ Hoành Tịnh lại hỏi ra thêm mấy câu liên quan đến y học, Gia Hân kiếm cớ bỏ đi không lâu sau đó.
Hoành Tịnh đứng lại suy nghĩ một lúc, khi đang định nhắn tin cho Tiểu Thuần thì cô ấy lại chủ động gửi tin trước.
【Thuần Quý Nhân: Cái túi nào đẹp hơn?】
Ngay sau đó, Hoành Tịnh nhận được cả đống ảnh túi xách, cái nào cũng na ná nhau. Cô nhìn đến hoa cả mắt, thấy cái nào cũng đẹp nên nhắn lại: “Cái nào cũng đẹp cả.”
【Thuần Quý Nhân: Tớ cũng thấy vậy.】
【Thuần Quý Nhân: Vậy thì tớ mua hết nhé [mặt nham hiểm][mặt nham hiểm]】
Được rồi, Tiểu Thuần cũng không nhờ vả được gì.
Hoành Tịnh tắt điện thoại, vẫn còn phân vân không biết phải làm sao thì nhận được tin nhắn từ Hạng Chương.
【Hạng Chương: Đi ăn không?】
【Hoành Tịnh: Tối nay tôi có hẹn rồi.】
【Hoành Tịnh: Hẹn với Chí Dương.】
Vừa gửi xong, cô mới chợt nhận ra liệu có nói kỹ quá không.
【Hạng Chương: Ăn xong anh tới đón?】
Anh tối nay có một ca tiểu phẫu.
【Hoành Tịnh: Không cần đâu.】
Cô gửi xong, lại nhắn thêm một câu.
【Hoành Tịnh: Ở nhà em gần có một tiệm Quảng Đông, cũng gần thôi.】
Hoành Tịnh đợi một lúc không thấy tin nhắn lại, nhìn đồng hồ đoán anh chắc đã vào phòng mổ rồi.
Cô mở lại đoạn hội thoại giữa hai người xem lần nữa, cảm giác lạ lùng kia lại càng bám riết không buông.
Cảm giác ấy vẫn kéo dài đến cả khi bước vào bữa ăn tối.
Ban đầu Hoành Tịnh cứ nghĩ chỉ là một bữa ăn đơn giản, còn lo có khi sẽ lúng túng. Chí Dương dường như cũng nghĩ đến chuyện đó nên hỏi cô có phiền nếu có thêm vài người bạn học cũ không.
Cô nghĩ nhiều lắm thì chỉ một hai người, ai ngờ lại đến bảy tám người.
Bữa ăn đó chẳng khác nào một buổi họp lớp thu nhỏ.
Ngay cả Chí Dương cũng không ngờ đông đến vậy. Anh ta kéo Hướng Thư Lan ra một góc, nghiến răng hỏi: “Sao lại nhiều người vậy? Không phải nói chỉ mình cậu đến để khuấy động không khí thôi sao?”
“Tớ cũng không biết mà. Chỉ tiện miệng nói trong nhóm, ai ngờ mọi người lại đến đông vậy.” Hướng Thư Lan bĩu môi.
Chí Dương nhức cả đầu, dặn Hướng Thư Lan: “Bảo họ đừng hỏi mấy chuyện không nên hỏi.”
“Biết rồi biết rồi.”
Nhưng mà chuyện đó sao có thể ngăn được?
Vừa ngồi xuống, một nữ sinh ăn mặc sang chảnh bên cạnh đã tò mò nhìn Hoành Tịnh từ đầu đến chân rồi hỏi: “Nhà cậu thật sự phá sản rồi à?”
Nghe xong, Chí Dương như bị kim chích bật dậy, nhìn chằm chằm vào cô bạn nổi tiếng ngốc nghếch kia, không vui: “Ân Thiến Mỹ, cậu ly hôn rồi đúng không?”
Bị đâm trúng nỗi đau, Ân Thiến Mỹ lập tức nghĩ đến trò quái đản của chồng cũ, bắt đầu kể khổ với mọi người.
Người đông quá, Chí Dương chẳng tiện nói chuyện vụ án, liền lén nhắn cho Hoành Tịnh, rủ cô lát nữa ra uống gì đó riêng.
Tin nhắn đến rất nhanh, Hoành Tịnh chỉ liếc qua, không trả lời mà úp điện thoại xuống bàn.
Chí Dương cảm thấy không ổn, lại không tiện phát tác trước mặt đông người, chỉ trừng mắt nhìn Hướng Thư Lan đang uống rượu.
Hướng Thư Lan lơ đi như không thấy, còn nhân lúc cụng ly rót cho Hoành Tịnh hai ly liền.
Qua ba vòng rượu, mọi người đều dần lộ nguyên hình.
Nói bóng nói gió, khoe khoang châm chọc, những lời châm biếm nhẹ nhàng mà sắc lẹm nối nhau tuôn ra.
Hoành Tịnh càng thấy nhàm chán, vô thức uống thêm vài ly rượu trái cây.
Rượu trái cây dễ uống, nhưng cồn lại chẳng nhẹ, khiến cô dần thấy choáng váng.
Ân Thiến Mỹ ngồi bên cạnh thấy chiếc túi vải bố của Hoành Tịnh, kinh ngạc nói: “Cậu giờ lại đeo loại túi này à?”
“Vẫn luôn là thế.” Hoành Tịnh trả lời.
Không giống Tiểu Thuần mê túi xách, cô luôn cảm thấy túi chỉ là công cụ để đựng đồ. Dù trước kia Vu Văn Quân mua cho cô không ít túi hàng hiệu, cô vẫn thích dùng cái túi vải bố đó nhất vì đeo lên là thấy thoải mái.
“Ờ, ờ.” Ân Thiến Mỹ nghĩ lại, hình như đúng là vậy thật.
“Giờ người ta tôn sùng túi xách quá mức rồi.” Hướng Thư Lan tiếp lời, cười nói: “Thật ra nó cũng chỉ là công cụ thôi.”
Ân Thiến Mỹ tinh mắt, thấy Hướng Thư Lan đang đeo một chiếc túi da quý hiếm giá sáu con số, cảm thấy cô ta đạo đức giả chết đi được, liền cố ý hỏi: “Vậy mà cậu lại dùng công cụ sáu con số đấy à?”
Hướng Thư Lan chỉ mỉm cười, không đáp. Thấy Ân Thiến Mỹ đeo túi hàng nhập môn, cô ấy liền nói: “Túi của cậu cũng không tệ đâu, cổ điển mà giữ giá tốt.”
Chiếc túi của Ân Thiến Mỹ là do chồng cũ tặng, sau khi ly hôn cô luôn nghi ngờ đó là hàng giả. Giờ thấy Hướng Thư Lan có vẻ khá rành, cô liền đưa túi ra:
“Cậu có vẻ hiểu biết nhỉ, giúp tớ xem cái này là thật hay giả.”
Hướng Thư Lan mỉm cười nhận lấy, xem kỹ đường chỉ, phần kim loại, cuối cùng còn ngửi mùi da một cách tỉ mỉ, rồi khẳng định: “Chỉ may đều đặn, mùi da tự nhiên, khả năng cao là thật đấy, cậu có thể về kiểm tra mã code thêm.”
Như sợ Ân Thiến Mỹ không tin, cô ấy lại nói: “Không thì để Hoành Tịnh xem thử xem, cô ấy hiểu biết rộng, chắc cũng nhận ra thật giả.”
“À, đúng đúng đúng.”
Nhưng Hoành Tịnh thật sự không rành chuyện này, cô xua tay: “Tớ không làm trong ngành liên quan, không hiểu đâu.”
Lúc này Khưu Hoằng Phương phì cười: “Không làm trong ngành cũng hiểu được mà, Hướng Thư Lan giỏi nhận biết túi, chả lẽ cậu tưởng cô ấy là nhân viên bán hàng? Người ta là luật sư giỏi đấy!”
Thật là một câu khiến cả hai người đều khó xử.
Hoành Tịnh không muốn xen vào chuyện này, nhìn qua chiếc túi, cân nhắc nói:
“Tớ thật sự không hiểu, nhưng nhìn qua thì khá giống với túi mẹ tớ từng mua.”
Khưu Hoằng Phương bật cười ha hả, lau nước mắt rồi nói: “Cười chết mất, chẳng khác nào Phổ Nghi ngoài đời thực giám định cổ vật vậy.”
“Sao cơ?”
“Vua Phổ Nghi ấy, có lần bảo một món đồ cổ là giả, sau này người ta giám định đúng là giả thật, ông ta mới nói là do nhà mình toàn dùng đồ cổ, nhìn quen rồi nên nhận ra được.”
“Không cần kỹ thuật, chỉ cần tiền thôi.”
Mọi người cùng phá lên cười, chỉ có Hoành Tịnh và Hướng Thư Lan là không cười. Người trước thấy bữa ăn thật vô vị, người sau cảm thấy kỹ năng vất vả rèn luyện lại bị xem như tài nghệ của người hầu, vô cùng khó chịu.
Một lát sau, Khưu Hoằng Phương lại hỏi Hoành Tịnh: “Nghe nói cậu làm ở bệnh viện? Giờ muốn vào biên chế thì cần bao nhiêu tiền? Năm mươi vạn đủ không? Tớ cũng muốn mua cho vợ một suất.”
Hoành Tịnh đặt đũa xuống, cảm thấy no rồi.
Cô dùng khăn giấy lau miệng, chậm rãi nói: “Bảy đồng là đủ rồi, hai đồng in hồ sơ, hai đồng đi xe buýt, ba đồng mua nước.”
Nói xong, mặt Khưu Hoằng Phương có hơi xụ xuống. Anh ta nghĩ một lát rồi chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, sao hôm nay không thấy Hạng Chương đến nhỉ, cũng lâu rồi không gặp.”
“Các cậu hồi đại học cũng học chung trường đúng không?” Ân Thiến Mỹ hỏi.
“Đúng, nhưng bọn tớ không cùng một đẳng cấp.”
Khưu Hoằng Phương nghĩ rồi lại nói: “Cậu ta đến đâu là chỗ đó đám con trai gặp xui, quá xuất sắc, năm nào cũng đứng nhất. Có lần thi ngành luật, bài điểm cao nhất không ghi tên, ai cũng đồn là của cậu ta.”
“Vô lý quá.” Ân Thiến Mỹ không tin, “Không phải cậu ta học y à?”
“Học y nhưng cũng đi học mấy môn khác.” Khưu Hoằng Phương nói như biết rõ nội tình: “Sách có vàng mà.”
“Sao cơ?” Ân Thiến Mỹ không hiểu.
“Đọc sách là để kiếm tiền chứ gì.” Khưu Hoằng Phương nói: “Đừng nói nhân mạch, chỉ cần quan hệ tốt với giáo sư, biết chút nội tình, kiếm tiền đâu có khó.”
“Nói nhảm.” Có người không tin.
“Đừng không tin, Uông Chi Ngọc là ai? Là minh tinh lớn đấy, không kiếm được tiền thì làm sao ở bên cô ấy?”
Hướng Thư Lan lúc này không nhịn được nữa: “Ai nói Hạng Chương thích Uông Chi Ngọc? Cô ta dính chặt mà dính không nổi thì có.”
Minh tinh nổi tiếng cộng thêm tình cảm rối ren, lập tức khiến mọi người hào hứng tám chuyện.
“Tối hôm thi đại học, Uông Chi Ngọc hát bài gì nhớ không?” Hướng Thư Lan khẽ ngân nga: “‘Tôi muốn chúng ta ở bên nhau’, nhìn cái tên bài hát thô thiển đó xem, vậy mà Hạng Chương cuối cùng cũng chẳng chấp nhận cô ta.”
“Đúng vậy, hôm đó tôi cũng có mặt.”
“Thật là ngại muốn chết.”
Không biết có phải do men rượu dâng lên, Hoành Tịnh cảm thấy cả phòng quá ồn ào, bắt đầu hối hận vì đã đến bữa tiệc này.
Khi cô đang định lấy cớ bệnh viện có việc gấp để rút lui thì lại có người nhắc đến tên cô.
“Hoành Tịnh trước đây cũng từng theo đuổi Hạng Chương phải không?” Khưu Hoằng Phương đột nhiên mở miệng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoành Tịnh, cô cuối cùng cũng hiểu thế nào là ánh nhìn nặng nề.
Cô không nói gì, xung quanh cũng yên lặng theo. Rất nhanh có người tìm cách giải vây: “Nói thật, tôi nghi Hạng Chương là gay đấy.”
“Tôi cũng thấy vậy.”
Vài người phụ họa, Khưu Hoằng Phương cười gượng hai tiếng: “Cũng từng có gay tỏ tình với cậu ta, cũng bị từ chối mà.”
“Cậu nói cứ như ngủ dưới gầm giường người ta vậy.” Có người trêu.
“Giai đẹp là không có quyền riêng tư mà.” Khưu Hoằng Phương cãi lại, rồi tiếp:
“Nhưng tôi thấy kiểu người như cậu ta chắc không thích con gái chủ động. Nghĩ xem, ai chủ động thường là bên yếu hơn, không theo đuổi được là bình thường thôi.”
Anh ta nói rồi liếc nhìn Hoành Tịnh đầy ẩn ý.
“Tất nhiên, tôi không nói con gái không thể chủ động.” Khưu Hoằng Phương lại bổ sung: “Vợ tôi là người theo đuổi tôi đấy.”
“Cậu đúng là vừa đấm vừa xoa.” Có người bật cười mắng.
Khưu Hoằng Phương còn định cãi, nhưng Ân Thiến Mỹ hình như bị khơi lại vết thương lòng, giọng trầm xuống: “Con gái ấy, vẫn nên giữ giá một chút. Chồng cũ tôi là do tôi theo đuổi, nên anh ta không trân trọng tôi.”
“Đúng vậy, có thể gợi ý thôi, con gái đừng chủ động quá, sẽ bị đánh giá thấp đấy.”
“Đúng, có mấy tên đàn ông chẳng ra gì, được rồi là không quý.”
“Dù sao tôi cũng kiên quyết không chủ động đâu.”
Hoành Tịnh cảm thấy khá mới mẻ, thì ra trong mắt họ, việc con gái theo đuổi ai đó lại là chuyện mất giá, không đáng được nhìn nhận.
“Tôi phải đi trước, bệnh viện có việc.” Hoành Tịnh đứng dậy.
Dù bữa ăn gần kết thúc, nhưng rời đi lúc này chắc chắn sẽ làm mất hứng.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu thì thầm suy đoán: “Cô ấy có phải nghĩ chúng ta đang mỉa mai cô ấy không?”
Khưu Hoằng Phương cũng nhỏ giọng: “Hoành Tịnh, tôi không nói cậu đâu, đừng nghĩ vậy. Người như cậu ta không phải ai cũng theo đuổi được mà.”
Người lớn rồi, biết dùng một lớp mặt nạ để giữ thể diện. Mọi người không muốn kết thúc buổi tiệc trong bầu không khí khó chịu, liền lấy túi đứng dậy, nói cũng muốn về.
Lúc này, Chí Dương người biến mất nãy giờ cuối cùng cũng xuất hiện, anh ta đưa cho Hoành Tịnh một tập tài liệu dày cộp: “Tôi vừa đi in về, cậu có thể xem thử.”
Đây là thứ anh ta mất nhiều thời gian tìm kiếm, vốn định đợi khi Hoành Tịnh đồng ý nhận ủy thác mới đưa ra, nhưng giờ tình hình như vậy, anh buộc phải đánh cược.
Hoành Tịnh do dự một chút rồi nhận lấy.
Khu vực này không thuộc trung tâm thương mại, xe cộ cũng thường đậu tùy tiện ven đường. Mọi người đang bàn nhau đi về thế nào thì đột nhiên một chiếc xe đen bên đường bật đèn cảnh báo.
Hoành Tịnh thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ rồi bất giác bước tới.
Bên cạnh, Ân Thiến Mỹ kéo tay cô lại, nói: “Tớ tiện đường, tớ chở cậu về.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Khách sáo gì chứ.” Ân Thiến Mỹ không buông tay. Giây sau, cô ấy thấy cửa chiếc xe đen kia mở ra, mắt lập tức trợn to.
“Má ơi, người đó sao lại giống Hạng Chương thế?”
“Có thể là anh ấy đấy.” Hoành Tịnh nói.
“Sao có thể được?” Ân Thiến Mỹ phản xạ phủ định, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tớ đi trước đây.” Hoành Tịnh bước vài bước về phía trước, lập tức cảm thấy lực cản giữ mình lại.
“Cái đó…” Ân Thiến Mỹ thấy Hoành Tịnh định đi về phía Hạng Chương, khẽ nói: “Thật ra ấy, con gái nên giữ giá một chút…”
“Thôi đừng giữ giá nữa, khó theo đuổi lắm.”
Giọng nói trầm trầm ngắt lời cô. Ân Thiến Mỹ ngẩng đầu nhìn, người vừa khiến cô kinh ngạc giờ đang đứng trước mặt.
Khoảng cách rất gần, Ân Thiến Mỹ không nhịn được cảm thán, gương mặt này, khí chất này, thật không thể trách phụ nữ cứ đâm đầu vào anh ta.
Khi cô ta còn đang thầm cảm khái, đầu óc bỗng nhớ lại câu nói ban nãy của anh ta.
Gì mà “khó theo đuổi”? Anh ta đang nói ai vậy?
Giọng của Hạng Chương không to không nhỏ, đúng đủ để những người đứng gần cửa nghe thấy.
Giống như Ân Thiến Mỹ, họ đều trầm ngâm suy nghĩ.
Hoành Tịnh thấy Ân Thiến Mỹ cuối cùng cũng buông tay mình, cô bước vài bước rời khỏi cô ta, rồi hỏi Hạng Chương: “Anh sao lại đến đây?”
“Đón em.” Hạng Chương quét mắt nhìn một lượt, chỉ nhận ra có SChí Dương, rồi cúi đầu nhìn Hoành Tịnh: “Đi không?”
Từ đây về nhà Hoành Tịnh chỉ mất mười phút đi bộ, nhưng trong tình huống này, cô vẫn thấy lên xe là tốt nhất.
Hai người sóng vai đi vài bước, phía sau vang lên tiếng chất vấn khó tin của Khâu Hoằng Phương: “Hạng Chương, anh đang theo đuổi ai vậy?”
Chí Dương bực tức nói: “Khâu Hoằng Phương, cậu mù rồi à? Còn ai vào đây nữa.”
“Thật đúng là— li.ếm đến cuối cùng…”
Ân Thiến Mỹ kịp thời ngậm miệng lại, nhưng không kìm được, xung quanh vẫn có người tiếp lời: “Đây là phản lại việc bị theo đuổi đó.”
Giọng nói nhỏ nhưng Hoành Tịnh vẫn nghe thấy, cô khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lên xe.
Chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt đám người phía sau.
Trên áo Hoành Tịnh vẫn vương chút mùi rượu, trong xe bật sưởi, hơi ấm khiến mùi rượu dần lan ra.
“Em uống rượu à?”
“Anh sao lại đến?”
Hai người đồng thời lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thời im lặng như có sự ăn ý.
Hoành Tịnh uống một chút, cảm thấy mặt hơi nóng, cô bấm hạ cửa kính xe, hít vào mùi hoa nhẹ thoảng ngoài đường.
“Đừng tặng hoa nữa.”
Cô đóng cửa kính lại, hương hoa lập tức bị chặn, “Tôi không muốn nhận.”
“Tại sao?”
“Rất kỳ quặc.” Hoành Tịnh nói xong, lại nhớ đến từ mà bọn họ vừa nói – “li.ếm”.
Cô chưa từng nghĩ đến việc một chữ như vậy lại bị bóp méo đến mức ấy.
Hạng Chương đột nhiên dừng xe lại, anh liếc nhìn người phụ nữ má đỏ hây hây, hơi say, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có gì kỳ quặc cả, anh cũng chỉ như bao người đang theo đuổi em thôi.”
“Không phải.” Cô nói, giọng uất ức.
Đến dưới nhà Hoành Tịnh, Hạng Chương tắt máy.
Hai người không ai xuống xe, chỉ ngồi yên lặng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Anh nhớ đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người lúc ở cửa, cổ họng nghẹn lại, chậm rãi nói: “Anh chỉ là một người bình thường.” Có những cảm xúc hỉ nộ ái ố của người thường, làm những việc hết sức tầm thường.
Không, thậm chí còn không bằng người bình thường.
Hạng Chương nhớ lại những ánh mắt sửng sốt, anh bắt đầu hiểu—
Thì ra trước đây, cô luôn phải chịu đựng những ánh nhìn như thế.
Sửng sốt, khinh thường, miệt thị, coi thường, và rất nhiều ánh mắt kỳ quái chẳng thể hiểu nổi.
Anh nhớ đến những lời cô đầy tủi thân nói trên máy bay hôm đó, cổ họng như nghẹn lại.
“Hôm đó em nói anh đùa giỡn tình cảm của em, chữ ‘đùa giỡn’ ấy quá nặng, anh nghĩ mình không phải như vậy.”
Anh nuốt nước bọt, cảm thấy khô khốc: “Nhưng đúng là anh đã phụ em, bất kể vì lý do gì, hậu quả đã gây ra, anh cũng chấp nhận.”
“Anh không giỏi chơi trò tình cảm, những điều anh làm đều là những gì anh thật lòng muốn làm. Em có thể thử tin một lần.”
Tin vào tấm chân tình của anh.