Không biết từ lúc nào, mây đen đã che khuất ánh trăng tròn.
Ánh sáng đột ngột trở nên u ám, Hoành Tịnh cảm thấy vai mình trĩu xuống, bên cạnh xuất hiện một cái đầu lông xù tựa vào.
“Này, anh nặng thật đấy.” Hoành Tịnh trêu đùa.
“Ừ.”
Hạng Chương giọng trầm thấp, một lúc sau mới nói: “Cố chịu đi.”
Dù là nói thế, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được sức nặng trên vai đột nhiên biến mất, chỉ còn lại chút cảm giác mơ hồ từ anh.
Mây đen nhanh chóng bị gió thổi tan.
Sức nặng trên vai cô cũng biến mất hoàn toàn, Hạng Chương lấy chìa khóa xe ra, bình thản nói với cô:
“Anh đưa em về nhé?”
Hoành Tịnh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.
Mãi đến khi hai người đi đến bãi đỗ xe, tay xách túi đồ của Hạng Chương dừng lại, Hoành Tịnh mới chợt hiểu ra cảm giác kỳ lạ đó đến từ đâu.
“Hay anh mang về trước đi?” Cô nói.
Từng này đồ ăn, không cần hỏi cũng biết chắc chắn có phần của Hạng Ngôn.
“Không cần.”
Hạng Chương cẩn thận đặt túi đồ vào chỗ, suy nghĩ một giây nhưng cuối cùng vẫn không nhắn tin cho Hạng Ngôn.
Anh đúng là quên mất mình đang cầm đồ ăn, nhưng một cậu thiếu niên hơn mười tuổi thì không thể chết đói chỉ vì ăn muộn nửa tiếng được.
Trên đường về chỉ mất hai mươi phút, cả hai đều ăn ý mà giữ im lặng.
Hoành Tịnh cầm tờ giấy, nhẹ nhàng vu.ốt ve nó, cô kiềm chế bản thân không nhìn kỹ.
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô cảm thấy cũng không cần phải giấu.
Cô lấy tờ giấy ra, dưới ánh đèn trong xe xem một lúc, tò mò nói.
“Hồi đó anh viết gì vậy?”
Cô thật sự đã quên rồi.
“Em không cần nhắc đi nhắc lại là em đã quên rất nhiều chuyện về anh đâu.”
Anh quay sang nhìn cô, khóe môi nở nụ cười.
Hoành Tịnh lập tức nghẹn lời.
Cô cầm tờ giấy, cố gắng ghép lại, nhưng thiếu quá nhiều chữ, cô thật sự không ghép nổi.
Chỉ có mấy chữ “không gặp không về” là còn nhận ra được.
“‘Không gặp không về’, nghe sến chết đi được.”
Cô cố gắng gỡ gạc lại chút sĩ diện.
Hạng Chương liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Có thể là mấy chữ khác thì sao.”
“Sao có thể được chứ.”
Nếu là chữ khác, chắc chắn bên cạnh phải còn dấu mực.
Xe dừng lại dưới nhà, khi Hoành Tịnh tháo dây an toàn, chợt nghĩ đến một khả năng: “Có phải… anh cũng quên rồi không?”
Hạng Chương không trả lời, giúp cô tháo nốt dây an toàn, bình thản nói: “Muộn rồi, mau về ngủ đi.”
“Quả nhiên là anh quên rồi.” Hoành Tịnh hừ một tiếng, “Anh chẳng tích cực gì với mối quan hệ của chúng ta cả.”
Câu này như trúng điểm cười của anh, Hạng Chương bật cười khẽ:
“Sau này sẽ tích cực hơn.”
Anh ngừng lại một chút, rồi bổ sung:
“Với bạn gái của anh.”
Hoành Tịnh cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Nếu có tiền, cô nhất định phải đi chữa cái tật cứ động tí là đỏ mặt này.
“Anh phiền quá đi.”
Cô tranh thủ lúc trong xe tối mờ, vội vàng chạy xuống xe.
Cửa xe vừa đóng chưa được mấy giây, cô lại quay lại mở ra:
“Lái xe cẩn thận nhé.” Cô ngập ngừng một chút, rồi bắt chước giọng anh nói: “Bạn trai.”
Nói xong liền chạy biến, không cho anh cơ hội đáp lại.
Hạng Chương hơi sững người, rồi mỉm cười không thành tiếng.
Đèn hành lang phía trước bật sáng, anh nhìn theo bóng cô bước vào. Đang định khởi động xe thì lại thôi.
Chỉ đến khi thấy căn phòng ở tầng ba của cô bật đèn, anh mới chậm rãi rời đi.
Ở một bên khác, Hạng Ngôn quả thật sắp đói đến chết rồi.
Cảm giác đói với một thiếu niên không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng mức độ tổn thương lại rất cao.
Ví như bây giờ, cậu đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên gặm sống củ cải duy nhất trong tủ lạnh không.
Ngay khi cậu vừa rửa sạch củ cải xong thì người anh trai mắc “chứng tàn tật hai chân theo chu kỳ”, bình thường đi mất mười phút mà tối nay phải lê lết mất một tiếng rưỡi cuối cùng cũng đã trở về.
“Tạ ơn trời đất, anh cuối cùng cũng về rồi!”
Hạng Ngôn với một tốc độ chưa từng có, lao nhanh giật lấy túi đồ ăn trong tay Hạng Chương, giây tiếp theo khi nhìn thấy nồi lẩu oden (quan đông) đã nguội ngắt, liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Nếu lúc nãy anh không đi hẹn hò vụng trộm với chị Tịnh, em và nồi oden đều sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Hạng Ngôn tức tối phẫn nộ.
“Chú ý từ ngữ.”
Hạng Chương tiện tay nhặt đại một món đồ ném sang, “Là hẹn hò đàng hoàng.”
“Hứ.”
Hạng Ngôn hoàn toàn không tin.
Túi đồ có vẻ nặng bất thường.
Cậu lục lọi thử, phát hiện dưới đáy có một hộp kẹo, liền hơi ngờ vực hỏi anh trai.
Hạng Chương lập tức đoán được là do cô em gái ở cửa hàng tiện lợi tặng.
“Ngày mai đi trả tiền.”
Hạng Chương nói.
Hạng Ngôn thì không quan trọng chuyện đó, cậu nhìn hộp kẹo, phát hiện là loại cả hai thường ăn từ nhỏ.
Ngay lập tức, cậu ném một viên qua.
Hạng Chương không đón lấy.
Hạng Ngôn ngạc nhiên: “Hả? Không ăn à?”
“Không.”
Hạng Chương lắc đầu.
Anh đã có được “viên kẹo” của mình rồi, không cần thêm loại ngọt đến đau răng này nữa.
Lúc Hoành Tịnh về đến nhà thì đã quá một giờ sáng. Cô rửa mặt xong, nằm trên giường, buồn chán lướt vòng bạn bè (Moments).
Càng lướt đầu óc càng rối.
Vậy là hai người họ đã xác định quan hệ rồi à?
Cũng nhanh thật đấy.
Cô đúng là kiểu người hành động, sáng còn nói để mai tính, đúng thật là qua mười hai giờ là bắt đầu làm liền.
Hồi đi học mà có được chút nghị lực này, đại học nào mà chẳng đậu?
Cô không sao ngủ được, đầu óc nghĩ lung tung, cho đến khi tiếng thông báo WeChat kéo cô về thực tại.
【Hạng Chương: Về đến nhà rồi.】
Ồ, bạn trai bắt đầu báo cáo hành trình rồi.
Hoành Tịnh vốn định như mọi khi, trả lời một icon [ok], nhưng lại cảm thấy như vậy quá lạnh nhạt.
Nhưng cô lại chẳng có bao nhiêu sticker dễ thương.
Tìm cả buổi, cuối cùng mới lôi ra được một sticker chó con gật đầu.
Đúng là kinh nghiệm còn quá non nớt.
Mai phải đi làm sớm, cô phải nhanh chóng thu dọn tâm trạng.
Vừa thoát khỏi vòng bạn bè thì phát hiện mục cập nhật gần nhất chính là avatar của Hạng Chương.
Cô tò mò bấm vào xem.
Hạng Chương đăng một tấm ảnh, là ánh trăng đêm nay.
Không biết anh chụp kiểu gì, nhưng ảnh rất đẹp.
Hoành Tịnh nghĩ ngợi một chút, liền lưu ảnh về, cũng đăng lên vòng bạn bè, nhưng chỉ mình cô có thể xem.
Cô đang định chụp màn hình hai bài đăng của cả hai xếp cạnh nhau để lưu làm kỷ niệm.
Vừa kéo để làm mới —
Phát hiện có thêm một người cũng dùng đúng tấm hình của Hạng Chương, chen ngang giữa cô và anh.
Là chủ nhiệm Hà!!
Không ngờ được, chủ nhiệm Hà lại là “người thứ ba” chen vào giữa hai người họ!
Hoành Tịnh cảm thấy buồn cười, lập tức cài đặt chặn chủ nhiệm Hà xem vòng bạn bè, như ý chụp được ảnh hai bài đăng sát nhau.
Ngay lúc chuẩn bị lưu ảnh, cô sực nhận ra việc này có phải quá “trẻ con” không?
Yêu đương đúng là làm người ta mất IQ.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô không xóa ảnh, chỉ âm thầm giấu nó vào mục “yêu thích” bí mật nhất của mình.
–
Sáng hôm sau, Hoành Tịnh cầm theo thuốc bột, định nhờ Gia Hân giúp bôi một chút.
Cô bị lở miệng hai chỗ, tối nay còn hẹn đi ăn lẩu với Gia Hân, chẳng biết trong mấy tiếng nữa có lành được không.
Chủ yếu là cô đang nghĩ xem nên nói với mấy người bạn thân thế nào về chuyện mình đang yêu Hạng Chương.
Không hiểu sao, mấy người bạn thân của cô hình như đều không ưa anh cho lắm.
Nghĩ vậy, cô đi khắp trạm y tá, văn phòng, phòng nghỉ tìm người mà vẫn không thấy.
Cuối cùng, Gia Hân cũng gọi lại, bảo lát nữa vào phòng nghỉ tìm cô.
Hôm nay phòng nghỉ không có ai, Hoành Tịnh chọn một cái ghế sofa, cầm gương lên ngắm miệng mình.
Thật ra cô tự bôi cũng được, nhưng chủ yếu là muốn nhân tiện hé lộ một chút chuyện tình cảm với Gia Hân.
Đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở.
Hoành Tịnh không ngoảnh lại, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói:
“Ngồi xuống giúp tớ bôi với, miệng đau quá trời.”
“Nếu lát nữa không đỡ, tối nay tớ chỉ có thể ăn lẩu nước trong thôi.”
Người đằng sau mãi không lên tiếng, Hoành Tịnh đang định quay đầu lại thì cảm giác ghế sofa bên cạnh lún xuống, rồi tuýp thuốc trong tay cô bị rút mất.
“Đau mà còn đòi đi ăn lẩu?”
Hoành Tịnh ngẩn ra, sau đó phản ứng lại cực nhanh, đoạt lại tuýp thuốc trong tay Hạng Chương.
Nhưng cô đã đánh giá thấp chiều cao của anh, anh chỉ hơi giơ cao một chút, cô liền với không tới.
“Anh làm gì vậy?”
Cô hỏi.
“Không phải muốn bôi thuốc sao?”
Đuôi mắt Hạng Chương hơi nhướng lên.
“Em tự bôi được mà.”
Hoành Tịnh cố giành lại thuốc, nhưng không thành công.
Không những vậy, còn bị người đàn ông cao lớn trước mặt khóa tay ra sau.
Lúc này tư thế hai người là: anh ngồi dạng chân, kẹp lấy hai chân cô, còn tay cô bị anh giữ lại sau lưng, cả lồng ng.ực như bị đẩy lên phía trước —
Thật là kỳ cục đến mức khó nói thành lời.
“Được rồi được rồi, để anh bôi.”
Hoành Tịnh đầu hàng, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái tư thế kỳ quặc này.
Trước đây cô còn không thấy có gì, nhưng giờ đã là người yêu, tự nhiên lại cảm thấy không thoải mái.
Nhất là lúc này, cô phải há mồm to như một đứa ngốc.
“Anh hôm nay không có ca mổ à? Không đi chuẩn bị chút sao?”
Cô cố gắng giãy giụa lần cuối.
“Ca nhỏ thôi, nhắm mắt cũng làm được.”
Hoành Tịnh: “…”
Anh mà giỏi vậy thì hay rồi.
“Há miệng.”
Anh nhắc.
Thôi thì… chết thì chết.
Hoành Tịnh hé miệng một chút.
Hạng Chương cúi mắt nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, lực không mạnh, nhưng đủ để khiến cô bắt buộc phải mở rộng miệng.
“Ư… Anh thật thô lỗ.”
Cô lẩm bẩm.
Hạng Chương bật cười, buông tay.
“Ngoan một chút.”
Hoành Tịnh ngượng ngùng xoa xoa cằm, lần này làm một bệnh nhân ngoan ngoãn, cố gắng há to miệng.
Hai vết lở miệng của cô thật biết chọn chỗ — một cái mọc gần họng bên dưới lưỡi, một cái ở rìa lưỡi, đều là chỗ dễ bị đụng phải khi ăn.
Lúc bôi thuốc, lưỡi cô không thể không cử động một chút để tiện cho anh thao tác.
Mà việc há miệng lâu khiến nước bọt tích tụ, không cẩn thận sẽ chảy ra.
Cô biết điều này, nên sau vài giây há to, liền nhanh chóng ngậm lại, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn anh.
Sao vậy?
“Không có gì.”
Hạng Chương định thần lại, giơ tuýp thuốc ra hiệu cho cô há miệng.
Môi cô có màu hồng nhạt, gốc lưỡi đỏ sẫm, hàm răng trắng đều, cùng với cổ họng không ngừng chuyển động.
Những cơ quan vốn rất bình thường ấy, qua ánh mắt của anh lại có một cảm giác hoàn toàn khác.
Không phải kiểu “rất khỏe mạnh” như trong y học, mà là một cảm giác…
Anh lại dừng tay.
Hoành Tịnh vội vàng ngậm miệng lại, lại nhìn anh đầy nghi hoặc.
Bôi thuốc mà cũng khó khăn vậy sao?
Anh bị hoa mắt à?
Vài giây sau, khi cô chưa kịp phản ứng, Hạng Chương đột nhiên nghiêng người áp sát, nắm lấy miệng cô.
Hoành Tịnh không kịp đề phòng, bị dọa cho giật mình, cơ thể theo bản năng giãy ra một chút.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng anh hơi cứng rắn, Hoành Tịnh lập tức bất động theo phản xạ.
Anh đúng là người cầm dao mổ nhiều năm, động tác nhanh và chuẩn.
Chớp mắt đã bôi xong thuốc.
Chỉ là vết loét gần họng, cô bị thuốc làm nghẹn một chút.
Cô cố nhịn, chỉ khẽ ho nhẹ, nhưng lại khiến tay anh lệch đi một chút, lúc rút ống thuốc ra, vô tình làm dây ít thuốc lên môi cô.
Hoành Tịnh muốn lau đi, nhưng anh nhanh hơn một bước.
Anh nắm lấy cằm cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng quệt đi phần thuốc dính trên môi.
Chỉ là một vết nhỏ như đầu bút, vậy mà anh lại miết đều lên môi cô.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đột ngột áp sát bao phủ lấy cô.
Cô cảm nhận được đôi môi bị nhẹ nhàng chạm vào, sau đó là cảm giác ấm áp và ẩm ướt truyền đến.
Anh tỉ mỉ nếm thử phần thuốc dính trên đầu lưỡi, nuốt xuống, rồi đưa ra kết luận:
“Thuốc này hơi đắng.”