Lúc nói ra thì chẳng chút sợ hãi, nhưng sau khi bình tĩnh lại vài phút, Hoành Tịnh lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô ngồi ở ghế phụ lái, cúi gằm đầu xuống.
Dù không cần giữ giá cũng không thể quá chủ động chứ, thế này khác gì nói thẳng “chúng ta làm đi” đâu cơ chứ?
Nhưng dường như cô cũng sẵn sàng rồi. Cô đưa tay xoa nhẹ gương mặt đang nóng bừng của mình.
Hạng Chương dừng xe trước cửa một tiệm tạp hóa nhỏ, rồi quay sang nhìn gương mặt đang biến hóa đủ sắc thái của Hoành Tịnh.
Cô nhận thấy ánh mắt của anh cũng liếc nhìn sang cửa hàng, bèn ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại đỗ ở—”
Chữ “đây” còn chưa kịp nói ra, mặt cô đã đỏ bừng. Dừng trước cửa tiệm tạp hóa, còn làm gì được nữa? Mua đồ thôi chứ gì. Mà mua cái gì thì… khỏi cần nói cũng biết.
“Được… cũng tốt thôi!”
Hoành Tịnh cắn răng, cứng đầu nói nốt vế sau.
Hạng Chương khẽ cười, không vạch trần, chỉ nói:
“Xuống xe đi.”
Không phải chứ, đi mua bao mà cũng phải hai người cùng đi sao?
Hoành Tịnh há miệng, rồi ngậm lại, mở ra rồi lại ngậm vào, cuối cùng dứt khoát giả vờ chết:
“Anh đi đi, em hơi mệt.”
Hạng Chương nhướng mày, cố nhịn cười:
“Anh đâu biết em thích vị gì.”
Hoành Tịnh cắn môi, cố nhịn sự xấu hổ và h.am m.uốn đánh người trong lòng:
“Anh thích là được rồi.”
“Thế thì không được.”
Anh nghiêng người lại gần, móc ngón tay cô, nói:
“Phải là em thích mới được, dù sao người ăn vào là em mà.”
???
Là… cái cô đang nghĩ đó sao?
Khi nào thì anh trở nên… đen tối như thế này?
Hoành Tịnh cố chịu đựng, nghĩ đến việc tối nay anh đối xử không tệ, cuối cùng đành cắn răng gật đầu.
Cô cố tình đeo khẩu trang, để đỡ mất mặt một chút.
Siêu thị này không lớn lắm, nhưng vì hàng hóa đa dạng, lại gần khu dân cư nên người rất đông.
Vừa bước vào, cô đã bắt đầu hối hận, viện ra cái cớ ngớ ngẩn:
“Vừa rồi Gia Hân nhắn bảo bệnh viện đang bận, nên em nói với mẹ là phải trực đêm. Hay anh về nghỉ đi, em bắt xe về bệnh viện giúp một tay?”
Hạng Chương không nói gì, cúi đầu nhìn cô, bất chợt cười khẽ:
“Sợ rồi à?”
Cũng không hẳn là sợ, mà là nhiều người quá, rất mất mặt.
Hoành Tịnh thở dài bất lực:
“Hay gọi đồ giao đến đi. Nhanh hơn, lại còn có mã giảm giá.”
“Đã đến rồi.”
Hạng Chương nói y như chuyện hiển nhiên, “mua ở đây luôn đi.”
Hoành Tịnh lập tức cụp xuống như quả bóng xì hơi.
Hạng Chương thấy nếu tiếp tục trêu chọc nữa thì không ổn, bèn kéo cô đến khu đồ chăm sóc cá nhân, hỏi:
“Em muốn vị dâu hay chanh?”
Vị gì cũng được mà… Thứ đó cần gì nhiều vị thế? Có thật là nếm được không?
Hoành Tịnh siết chặt khẩu trang, nhìn vào tay anh một cách bất lực là… kem đánh răng?
“Anh…”
Hoành Tịnh nghẹn lời trong chốc lát, khi phản ứng lại thì nghiến răng:
“Chanh!”
“Được.”
Hạng Chương bỏ kem vào giỏ, vừa đi vừa nói:
“Hôm trước em nói kem bạc hà cay quá, anh chưa kịp mua, giờ tiện thể mua luôn.”
Lần đó cô không mang chìa khóa, phải ở lại nhà anh một đêm, sáng hôm sau ăn sáng được mấy miếng đã bỏ xuống, thuận miệng nói kem đánh răng cay quá, miệng không thoải mái.
Hoành Tịnh giờ chẳng muốn nói thêm câu nào.
Cô cảm thấy tối nay mình thật quá bốc đồng.
Nên sau đó lúc Hạng Chương chọn mấy món khác, cô cũng không chú ý anh lấy gì.
Đến lúc thanh toán, trong giỏ vẫn hoàn toàn không có bao.
Chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều?
Có khi anh chẳng có ý đó.
Thật ra lúc đầu cô cũng đâu có ý đó, chỉ là muốn ở bên anh một chút thôi mà…
Thanh toán xong, anh không lên xe, mà trực tiếp kéo tay cô đi bộ về.
Chỗ này cách nhà anh rất gần, chỉ cần băng qua con đường nhỏ là đến khu căn hộ của anh.
Lúc ra ngoài cô vội quá, chỉ mặc mỗi chiếc áo dài tay mỏng.
Giờ bị gió thổi qua, cô bắt đầu thấy hơi lạnh, nửa như trốn vào phía sau lưng anh.
Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người, từ xa nhìn lại như là một người duy nhất.
Hoành Tịnh nhìn bóng hai người, bỗng dưng thấy lòng bình yên lạ thường.
Im lặng ở bên nhau cũng rất dễ chịu.
Hơn nữa giờ vẫn chưa muộn, có thể cùng xem một bộ phim rồi đi ngủ.
Dạo gần đây có một bộ phim được đánh giá rất cao, không biết anh có muốn xem không.
Cô cứ thế mải suy nghĩ lan man cho đến khi về đến nhà, liền thấy căn phòng tối om.
Hoành Tịnh chợt nhớ ra một người rất quan trọng.
“Tiểu Ngôn chưa tan học à?” Cô hỏi.
Vừa rồi cô cứ nghĩ đến chuyện hai người, nhưng trong nhà còn có một học sinh đang ôn thi tốt nghiệp trung học, nếu thế thì không xem phim được rồi, sẽ làm phiền Tiểu Ngôn mất.
“Nó tối nay qua nhà bạn học.”
Hạng Chương vừa nói, vừa lấy dép từ trong túi ra, rửa sạch rồi để ngay dưới chân cô, sau đó sắp xếp các đồ dùng vệ sinh và những thứ cô có thể dùng vào trong phòng.
Hoành Tịnh nhìn hai chiếc bàn chải đặt trong cốc, bỗng dưng có cảm giác như hai người đang sống chung.
“Đồ ngủ cần giặt, em mặc đồ anh trước đi.”
Hạng Chương vừa cởi cúc áo sơ mi vừa liếc về phía tủ quần áo bên cạnh ra hiệu.
“Anh đi tắm đây.”
Cúc áo đã cởi đến ngực, lúc anh quay người vào phòng tắm, còn trầm giọng nói lại một câu:
“Chờ anh.”
Không biết là bị ánh mắt lấp ló xuân sắc của anh làm cho rối loạn, hay là vì giọng nói ấy quá quyến rũ, mà tim cô bỗng đập loạn.
Cô mở tủ đồ của anh ra, nhìn thấy đống đồ lót của anh liền như bị điện giật mà đóng sầm lại.
Một lúc lâu sau, cô mới dè dặt mở cánh tủ khác.
Đã quyết định ngủ lại đây thì cô cần một bộ đồ ngủ, mà trong nhà anh chẳng có bộ nào phù hợp.
Áo thun thì vai quá rộng, lại quá ngắn.
Áo sơ mi thì… quá mờ ám.
Cuối cùng, cô tìm thấy bộ quần áo bóng rổ mà Hạng Chương từng mặc. Áo thì hơi dài, nhưng quần có dây rút, miễn cưỡng mặc được.
Nách áo bóng rổ hơi hở, cô thay xong soi gương, cảm thấy còn mờ ám hơn cả áo sơ mi.
Vốn còn muốn đổi bộ khác, nhưng trong phòng tắm truyền ra tiếng động, cô hơi hoảng loạn khoác vội chiếc khăn tắm dài, trùm kín cả mắt cá chân.
“Anh tắm nhanh vậy?” Cô buột miệng nói, rồi quay sang nhìn đồng hồ điện tử trên tường. Đã qua hai mươi phút rồi, vậy là vừa nãy cô mất mười chín phút để chọn quần áo?
Tóc Hạng Chương ướt sũng rũ xuống, nhìn bộ dạng kỳ lạ của cô, anh khẽ nhíu mày, không nói gì chỉ gật đầu, rồi quay người đi sấy tóc.
Hơi nóng từ máy sấy phả vào mái tóc ướt, mùi dầu gội trên người anh lập tức lan tỏa khắp phòng.
Hoành Tịnh cảm thấy hơi nóng bức, đang nghĩ xem nên thay bộ nào thì tiếng máy sấy bất ngờ dừng lại.
Sao anh sấy tóc nhanh vậy!
Cô ngước mắt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung. Có lẽ vì vừa tắm xong, ánh mắt anh mơ màng, cô nhìn một cái, cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao hơn.
Lúc này, bộ phim đang tải trong phòng khách cuối cùng cũng xong, phát ra tiếng rất lớn. Hoành Tịnh như vớ được cọc, tay nắm chặt khăn tắm, vừa đi ra ngoài với tư thế kỳ quái, vừa nói: “Em đi xem phim.”
Lát nữa anh ra thì cô lại vào chọn quần áo vậy, ở trong đó thêm vài phút nữa, cô sắp không thở nổi mất. Rõ ràng phòng không bật điều hòa, sao lại nóng như vậy.
Đầu óc rối bời, cô vừa ngồi xuống chưa bao lâu, góc sô pha bên cạnh đột nhiên lún xuống.
“Xem gì?” Tóc anh hơi mềm, sấy xong rũ xuống không có hình dạng gì, trông bớt vẻ sắc bén.
Cô không nhịn được đưa tay xoa nhẹ, quả nhiên rất mềm mại.
Một lần không đủ, cô lại xoa thêm vài lần, cho đến khi anh hơi nghiêng đầu, hôn vào lòng bàn tay cô.
Cô thích ánh sáng mờ ảo trong rạp chiếu phim, vừa nãy đã tắt gần hết đèn.
Bây giờ ánh đèn lờ mờ, cộng thêm hơi ấm từ lòng bàn tay, bầu không khí dần trở nên mờ ám một cách tự nhiên.
Anh quay đầu lại hôn cô. Vì vừa tắm xong, nhiệt độ cơ thể anh dường như cao hơn bình thường, cô hôn một cái rồi hơi ghét bỏ đẩy anh ra.
Anh lại phản tay ôm chặt cô vào lòng hôn, hai người dính sát vào nhau càng nóng hơn.
“…Nóng.” Bị anh hôn đến mơ màng, Hoành Tịnh lẩm bẩm nói nóng.
“Nóng mà còn mặc nhiều thế.” Anh vẫn hôn khóe môi cô, tay trái khẽ giữ cằm cô, ép cô há miệng, tay phải vu.ốt ve cởi chiếc khăn tắm vướng víu trên người cô. Chiếc khăn tắm rơi xuống như một mảnh vải rách, trên người Hoành Tịnh chỉ còn lại bộ quần áo bóng rổ.
Đêm vẫn còn hơi lạnh, cô run rẩy theo bản năng rụt vào lòng anh.
Hạng Chương rất hài lòng, ngón tay luồn vào tóc cô, vu.ốt ve vài cái, rồi cúi đầu hôn cô.
Ban đầu, chỉ là nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn, rất nhanh sau đó trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh hôn luôn rất mạnh bạo, thường khiến cô có ảo giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống.
Hôm nay còn hơn thế, cô cảm thấy môi mình hơi tê rần.
“Đừng như vậy…” Cô tự cho là mình đã đẩy ra rất mạnh, nhưng thực tế chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng vào ngực anh, rồi từ từ trượt xuống, như một lưỡi dao sắc bén, rạch mở lớp da thịt rắn chắc của anh, giải phóng con thú hoang bên trong.
Môi anh dần dần trượt xuống dưới.
Chiếc cổ trắng ngần không khỏi ửng đỏ, cô khó chịu ngửa đầu ra sau, dâng chiếc cổ yếu ớt nhất của mình cho con thú hoang.
Răng anh cắn nhẹ không đau không ngứa, để lại một chuỗi dấu vết nhỏ, tê dại nửa người cô, cho đến khi cảm nhận được sự cứng rắn bên dưới, lý trí cô mới hơi khôi phục. Cô cắn mạnh môi, dùng hết sức đẩy anh ra.
Quần áo đã sớm xộc xệch, phía sau còn hở ra một đoạn lưng trắng nõn, cô chỉnh lại quần áo trên người, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh trừng trừng.
“Sao vậy?” Anh thở dốc, nhẫn nại hỏi cô.
“Chẳng phải là không mua…” Phần sau cô không nói nữa, nghĩ đến đó, cô lại trừng mắt nhìn anh.
Anh hiểu ý, vươn tay ôm cô trở lại, khẽ nói bên tai cô: “Mua rồi.”
Mua rồi? Mua khi nào?
Ngay khi cô đang suy nghĩ, anh bế xốc cô lên. Hoành Tịnh giật mình, hai chân vòng qua eo anh.
Cảm giác dưới thân càng rõ ràng hơn, mặt Hoành Tịnh nóng bừng, ôm cổ anh khẽ lẩm bẩm: “Mua khi nào vậy?”
“Mấy hôm trước.” Anh nghe thấy.
“Chẳng lẽ là khi chúng ta ở bên nhau đã mua rồi?” Cô buột miệng nói. Hạng Chương hiếm khi bị nghẹn lời, rất nhanh đã bị Hoành Tịnh phát hiện, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là trước đó, nhưng sao anh lại vô duyên vô cớ… Hạng Chương, anh biến thái thật đó.”
Anh hơi quên mất thời gian cụ thể, dù sao thì có một hôm đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, nhân viên tặng, nói là mua đủ số tiền sẽ có quà tặng. Lúc đó còn có lựa chọn khác, nhưng anh không hút thuốc nên chọn bao cao su. Trước đây vẫn luôn vứt trên bàn, tuần trước dọn dẹp nhà cửa mới thấy, cảm thấy chất lượng sản phẩm không tốt mà số lượng lại quá ít, chỉ có một cái, mấy hôm trước tiện thể mua thêm một hộp, dù sao chắc chắn cũng dùng được.
“Không, cửa hàng tiện lợi tặng.” Anh chọn nói một nửa sự thật.
Hoành Tịnh nửa tin nửa ngờ, khi cơ thể chạm vào chiếc giường mềm mại, cô không còn để ý nhiều nữa, ngượng ngùng nói: “Có thể… nhanh giúp em tắt đèn được không?”
“Anh muốn nhìn em.” Anh nói.
Hoành Tịnh kiên quyết từ chối, anh đành để lại một ngọn đèn yếu ớt.
Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy hình như đèn sáng hơn một chút cũng được.
Thì ra lúc anh động tình là như vậy. Trán lấm tấm mồ hôi, tụ thành giọt rồi chảy xuống cằm, qua yết hầu đang chuyển động, rồi cứ thế xuống dưới, gợi cảm chết người.
Cô không nhịn được đưa tay chạm vào giọt mồ hôi đó, muốn theo nó xuống dưới, nhưng vừa chạm đến ngực đã bị anh giữ lại. “Đừng động.”
Anh khẽ thở dốc, trong mắt toàn là hình bóng cô, “Sắp không nhịn được rồi.”
Đầu Hoành Tịnh nhanh chóng nghiêng đi, giọng nói nhỏ đến mức gần như là tiếng thở: “Vậy… vậy thì đừng nhịn nữa.”
Không gian tĩnh lặng khuếch đại âm thanh, Hạng Chương khẽ cười, cúi người xuống.
Hạng Chương dường như đặc biệt yêu thích nốt ruồi đỏ trên cổ cô, đầu tiên là khẽ hôn, sau đó không nhịn được dùng môi và lưỡi m.ơn tr.ớn, cho đến khi nốt ruồi hơi sưng đỏ lên, chỉ cần dùng móng tay khẽ gẩy cũng có thể khiến cô run rẩy.
Cô bị anh trêu chọc đến khó chịu, hơi giận dữ ôm cổ anh, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại ở vành tai anh.
Cô tò mò đưa tay sờ vào nốt ruồi trên vành tai anh, hơi dùng sức véo một cái, người trên người cô khẽ run lên.
Hoành Tịnh cảm thấy buồn cười, véo vài cái nói: “Ở đây anh có nốt ruồi này, là công tắc à?”
Hạng Chương tránh tay cô, lại nhớ đến hôm đó Tiểu Lộ chỉ dựa vào nốt ruồi này đã đoán ra quan hệ cha con, liền cảm thấy buồn cười trêu chọc: “Em không biết à? Đến Tiểu Lộ còn biết anh có nốt ruồi ở đây.”
“Sao cậu bé biết được?” Hành Tịnh ngạc nhiên, chợt nhớ đến Uông Chi Ngọc.
Hạng Chương nhận ra mình tự đào hố chôn mình, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn m.ơn tr.ớn làm rối loạn cô.
“Có phải anh với…” Cô nói được một nửa thì dừng lại. Thôi vậy, có phải hay không thì cũng bỏ qua đi.
“Không có.”
Anh mở miệng đính chính, “Anh chỉ có mình em thôi.”
Hàng mi của Hoành Tịnh hẽ run lên, trong khóe mắt dường như có hơi nước, cô nhớ lại những lời anh từng nói về sự đơn phương, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót và nhói đau.
“Hạng Chương, em chưa bao giờ quên anh.”
Cô ghé lại, hôn nhẹ lên khóe môi anh, từng chữ từng câu kể lại những năm tháng đã qua.
Lúc mới tới thành phố này, cô cảm thấy vô cùng lạc lõng, có thể là vì thời tiết, cũng có thể là do cô đã từ một môi trường đầy đủ rơi xuống hoàn cảnh khó khăn.
Khi đó Vu Văn Quân thường xuyên rơi vào trạng thái mơ màng, còn cô thì sống một mình trong một nơi xa lạ.
Cuộc sống và việc học đè nặng đến mức khiến cô không thở nổi, đến cả việc khóc cũng phải đặt báo thức và canh đúng thời gian.
“Thế thì em giỏi thật.”
Anh vừa hôn vừa đáp lại, “Vào được trường y là khó lắm, em rất giỏi rồi.”
“Cũng chỉ là bám theo nhóm cuối vào được thôi.”
Cô cười nhẹ.
Cô may mắn vào được trường nhờ điểm sát sàn, nhưng lại tốt nghiệp loại xuất sắc. Vào làm ở bệnh viện cũng chỉ vừa đủ điểm tuyển. Có lúc cô nghĩ, có lẽ may mắn đời mình đều dùng hết cho những chuyện đó.
“Rồi lại vài năm nữa, mẹ em mới dần khỏe lại.”
Cô chậm rãi kể tiếp.
Khi cô tròn hai mươi lăm tuổi, Vu Văn Quân cuối cùng cũng có thể rời khỏi giường bệnh để cùng cô đón sinh nhật.
Năm đó, điều ước sinh nhật của cô cuối cùng cũng không còn là “mong mẹ mau khỏi bệnh”, vì mẹ cô thực sự sắp khỏi rồi.
Trong ánh nến lung linh, Vu Văn Quân nhìn cô con gái đã lớn, ngũ quan đã mang nét u buồn, bèn mỉm cười nói đùa rằng: hãy chia một điều ước sinh nhật cho mẹ.
Điều ước của Vu Văn Quân là: hai mẹ con hãy quên hết những chuyện cũ, quên hết những người cũ, từ nay sống thật tốt và hướng về phía trước.
Hoành Tịnh sững người thật lâu rồi mới nói: “Vâng.”
Khoảnh khắc đó, cô hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, trở thành một Hoành Tịnh mới.
Về sau cô không còn muốn tổ chức sinh nhật nữa, trước đây cô không hiểu vì sao mình lại có cảm giác kháng cự như vậy.
Giờ cô dường như đã hiểu — cô không muốn tự nhắc nhở mình mỗi năm một lần.
Chính trong ngày sinh nhật lần thứ hai mươi lăm đó, cô đã quyết định phải quên Hạng Chương.
Hạng Chương cúi đầu hôn đi những giọt nóng ấm trên gương mặt cô, nhưng hôn mãi cũng không hết, anh dứt khoát hôn lên nguồn cơn — hàng mi cứ run run của cô khiến tim anh như thắt lại.
“Vậy sau này để anh tổ chức sinh nhật cho em.”
Nghe vậy, Hoành Tịnh quay sang nhìn anh, hai người lặng lẽ đối diện vài giây rồi chậm rãi nghiêng lại, trao nhau một nụ hôn thật dài và sâu đậm.
Ánh đèn dường như ngày một mờ đi, bóng hình quấn quýt trên giường cũng dần trở nên mơ hồ…