Lần Nữa Rơi Vào Dịu Dàng

Chương 55: Anh không nỡ mắng em.



Hoành Tịnh thuộc nhóm người có thể trạng khá tốt, nếu không thì cũng chẳng thể làm y tá được lâu như vậy.

Nhưng chuyện này… thực sự quá mệt.

Lần đầu anh “hành động”, cô vẫn còn chút sức lực.

Nhưng đến khi tay anh lại trườn lên eo cô, cô bắt đầu không chịu nổi nữa.

“Mai anh còn phải trực ca sớm đó.”

Cô yếu ớt nhắc nhở.

“Không sao.”

Anh giúp cô chỉnh lại áo.

Đồng phục thể thao màu đỏ khiến làn da trắng của cô nổi bật hẳn lên, vương đầy những dấu vết mờ đỏ — đều là do anh hôn ra cả.

Hoành Tịnh kéo cổ áo lại, chẳng hiểu nổi cái sở thích kỳ quặc của anh: giúp cô cởi xong lại mặc vào.

Khi áo quần đã được tạm chỉnh tề, cô đạp anh ra, cuộn lấy chăn bên cạnh định ngủ.

Nhưng chuyện không suôn sẻ như vậy, anh thuận thế nắm lấy chân cô, dùng lòng bàn tay gẩy nhẹ, rồi dùng ngón tay đo từng chút một.

Cô thầm nghĩ: Anh quả là có chút biến thái.

Hạng Chương lại cúi người, ghé vào tai cô thì thầm vài câu. Mặt Hoành Tịnh lập tức đỏ bừng, một lúc lâu sau mới gần như không thể nhận ra mà gật nhẹ đầu.

Nhiệt độ trong phòng lại lần nữa tăng cao.

Anh rất thích dáng vẻ khi cô động tình, điều đó khiến anh cảm thấy cô trong khoảnh khắc này hoàn toàn thuộc về anh.

Đầu ngón tay ve vẩy, đầu lưỡi đỏ hồng — có khoảnh khắc, anh có cảm giác mình chẳng khác gì một tên xấu xa đang dùng cà rốt dụ thỏ trắng.

Mà thân thể cô lúc thì cong lên, lúc lại đỏ rực, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Anh hối hận vì đã thì thầm bên tai cô mấy lời “chỉ một lần cuối” vớ vẩn kia.

Giờ vẫn còn sớm mà.

Anh cắn tai cô, hôn lên mắt cô, cho đến khi đôi mắt mơ màng kia mở ra, trong mắt chỉ còn lại hình bóng anh, lúc đó anh mới chịu dừng lại.

Đêm nay… định sẵn là một đêm rất dài.

Giữa những va chạm hỗn loạn, Hoành Tịnh rút ra được một kết luận.

Tuyệt đối không bao giờ đến nhà anh nữa.

Mệt muốn chết.

Hôm sau, vào giờ ăn trưa, Gia Hân thấy Hoành Tịnh liên tục ngáp, tiện miệng hỏi:

“Buồn ngủ vậy à, tối qua trực ca đêm sao?”

Hoành Tịnh sặc một cái.

Không biết vì sao, ba chữ “trực ca đêm” nghiêm túc như vậy lại bị cô nghe ra cái nghĩa đen tối chết tiệt nào đó.

Cô có tội.

“Không… ngủ muộn quá thôi.”

Cô đáp.

Gia Hân cũng không hỏi thêm, tám vài chuyện trong viện rồi quay lại làm việc.

Yêu đương với đồng nghiệp phiền phức nhất là: các đồng nghiệp khác thường sẽ xem hai người như một thể thống nhất, đặc biệt là những lời họ không dám nói với Hạng Chương, đều cố ý hoặc vô ý nói với cô.

Như thể muốn cô truyền đạt lại cho Hạng Chương.

Ví dụ, sinh viên nội trú sẽ nói với cô:

“Giá mà bác sĩ Hạng nói chuyện dễ như chị Hoành thì tốt biết mấy.”

Trương Quốc Phong thì hỏi:

“Bác sĩ Hạng bình thường đọc sách gì vậy, mấy bài luận đó viết kiểu gì thế, có thể chia sẻ dữ liệu được không?”

Chủ nhiệm Hà sẽ nói:

“Nhờ bác sĩ Hạng đi giảng thêm vài buổi đi, cậu ta còn nhiệm vụ giảng dạy mà, cứ không đi như thế là sao?”

Họ dường như xem cô như cái loa truyền âm, hoặc là đại diện – quản lý của Hạng Chương, như thể qua tay cô, chuyện gì Hạng Chương cũng sẽ đồng ý làm.

Thực tế, lúc đầu đúng là như vậy thật.

Nhưng Hoành Tịnh nhanh chóng nhận ra như thế sẽ ảnh hưởng tới công việc của mình.

Tuân theo nguyên tắc số một khi yêu: Không để tình cảm ảnh hưởng đến công việc.

Trong bệnh viện, cô cố gắng tránh mặt Hạng Chương, nếu gặp ở hành lang thì đi thẳng qua, ánh mắt lướt qua anh cũng chưa tới một giây.

Dần dần, có một vài bệnh nhân mới lầm tưởng rằng hai người bất hòa, có mâu thuẫn.

Trong khoa cũng bắt đầu rộ lên tin đồn rằng hai người đã chia tay.

Hoành Tịnh nghe xong thì vui ra mặt, cảm thấy biện pháp này đúng là có tác dụng, thậm chí còn gia tăng độ “lạnh nhạt”, mấy hôm Hạng Chương nói muốn đưa cô về, cô đều từ chối rồi tự gọi taxi về nhà.

Cô cũng chẳng lên nhà anh nữa.

Lần trước thật ra còn xảy ra một chuyện dở khóc dở cười.

Trời vừa sáng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn lướt qua màn hình rồi theo thói quen nghe máy luôn.

Vừa định mở miệng thì giật mình nhận ra: người cô lưu là “Tiểu Ngôn”, còn màn hình lại hiện “Hạng Ngôn”.

Cô vội vàng đưa điện thoại cho người đàn ông đang nằm bên cạnh. Anh nhấc mắt lên, thuần thục tắt máy.

“……”

Từ đó về sau, cô cẩn thận hơn nhiều, dứt khoát không đến nhà anh nữa.

Không đến nhà, trong viện cũng hạn chế tiếp xúc, người ngoài đồn đoán hai người “cơm không lành canh không ngọt” cũng là điều dễ hiểu — đôi khi đến cả Hạng Chương cũng sinh ra ảo giác như vậy.

Mặc xong quần là coi như phủi tay.

Gần đây, dịch cúm đang bùng phát. Hạng Chương không may bị bệnh nhân lây cúm, cảm thấy hơi choáng váng. Sau khi xin nghỉ phép, anh gọi điện cho Hoành Tịnh.

Lần đầu cô không nghe máy. Lần thứ hai mới bắt máy, giọng nói thì lấm la lấm lét như thể đang trả lời cuộc gọi mờ ám nào đó.

“Em đang ở quầy y tá, có chuyện gì không?”

Hạng Chương khựng tay lại, bảo không có gì rồi cúp máy.

Hoành Tịnh nói “ừ”, rồi tiện miệng nói với người bên cạnh đang hóng chuyện: “Giờ mấy anh giao hàng phục vụ cũng chu đáo thật.”

Đan Đan cười khẽ: “Tôi còn tưởng bác sĩ Hạng gọi điện nhờ em an ủi chứ.”

Cái gì vậy trời?

Hoành Tịnh không đáp.

Đan Đan lại lảm nhảm: “Đợt cúm này nghiêm trọng thật, đến bác sĩ Hạng cũng lăn ra bệnh, khoa mình coi như sập một nửa.”

Lời Đan Đan có phần phóng đại, nhưng Hoành Tịnh chỉ nghe lọc ra được một chi tiết quan trọng: Hạng Chương bị ốm.

Vậy nên vừa nãy gọi điện là để báo cho cô biết sao?

Cô nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa mới hết ca. Giờ nhân lực đang thiếu, cô không thể xin nghỉ được. Đành phải vừa làm việc vừa để lại lời nhắn cho Hạng Chương.

Anh chắc đang bận, điện thoại không bắt máy.

Hoành Tịnh đành tiếp tục xử lý công việc. Mãi đến khi tan ca, cô mới thấy tin nhắn anh gửi cách đây một tiếng.

【Hạng Chương: Không sao đâu, bệnh nhẹ thôi, anh ngủ trước đây.】

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ ấy mấy phút, tan ca xong liền đến thẳng nhà anh.

Mật khẩu nhà anh cô đã biết từ lâu, chìa khóa vẫn giữ ở chỗ cô.

Mở cửa lớn xong, cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh. Không thấy tiếng trả lời, cô dè dặt đẩy hé cánh cửa.

Chỉ hé ra một khe hẹp, cô chỉ thấy chiếc áo sơ mi vắt bừa bãi trên giường, trông có phần tội nghiệp.

Với tính cách và thói quen nghề nghiệp của anh, lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Giờ áo quần vứt lung tung như vậy, chắc chắn là bệnh không nhẹ.

Cô nấu một nồi cháo trắng, thêm hai món ăn đơn giản, chuẩn bị đem vào phòng thì bị ai đó bất ngờ ôm từ sau lưng.

Dù biết trong nhà chỉ có mình Hạng Chương, cô vẫn giật mình.

Anh dụi vào cổ cô một cái, khiến cô nhột nhột phải nghiêng tránh. Cô khẽ hỏi: “Anh thấy sao rồi?”

“Đỡ rồi.”

Có lẽ vì đang dụi vào cổ cô nên giọng anh nghe hơi nghèn nghẹt.

Hoành Tịnh nghe ra, liền nắm tay anh kéo ra bàn ăn, nhìn anh ăn cháo.

Đợi anh ăn gần hết, sắc mặt cũng hồng hào hơn, cô sờ trán anh, thấy không sốt nữa, đúng như lời anh nói – bệnh đã khá lên.

Cô mới khoanh tay ngồi lại, nghiêm túc nói: “Em thấy hôm nay anh hơi kỳ kỳ.”

Cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhất là tin nhắn cuối anh gửi.

“Giao hàng nhiều quá, mệt.” Anh bất thình lình đáp khiến Hoành Tịnh nghẹn họng – không ngờ câu nói vớ vẩn cô buột miệng lúc nãy lại bị anh nghe thấy.

“Thật ra em nói vậy là vì…” Cô ngừng lại một chút, rồi suy nghĩ kỹ lưỡng mới nói thẳng: “Anh không thấy sau khi yêu nhau, công việc bị ảnh hưởng nhiều sao?”

Lông mày anh khẽ nhướng lên, sau mới đáp: “Không.”

Không sao ư?

Cô cảm thấy chỉ riêng chuyện của cô thôi đã gây thêm không ít phiền phức cho anh rồi.

“Anh có thể quên, nhưng em nhớ rõ lắm. Anh sửa bài luận giúp Trương Quốc Phong, còn đi dạy thêm mấy buổi nữa.” Hoành Tịnh cau mày nói: “Cứ thế này không ổn.”

Anh khẽ giật mí mắt.

Không ổn?

Nghĩa là sao?

Thật ra Hoành Tịnh cũng từng suy nghĩ đối sách. Dù sao tình trạng như hiện tại không phải là cách lâu dài.

Thông thường nếu yêu đương mà ảnh hưởng đến công việc, một bên sẽ chọn chuyển công tác. Nhưng công việc của họ đều quá bận, bận đến mức có ngày chẳng nói được với nhau câu nào. Nếu đổi sang chỗ khác, e rằng cả tuần cũng không gặp được.

Cô có chút không nỡ.

“Vậy… Hay là tụi mình cãi nhau một trận đi, anh mắng em một trận?” Hoành Tịnh nói.

Cãi nhau, để mọi người nghĩ cô là bên yếu thế, lời nói không có trọng lượng, thế thì dần dần sẽ không nhờ vả cô nữa.

Hai người vốn đang ngồi đối diện. Hạng Chương vừa nghe xong liền vòng qua bàn, bế bổng cô lên.

Hoành Tịnh sững người, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, lo lắng hỏi: “Làm gì vậy, cẩn thận thân thể.”

Cái cảm xúc kỳ lạ không thể diễn tả mấy hôm nay cuối cùng cũng có chỗ để trút ra: “Anh đâu có yếu vậy.”

“Không phải ý đó.” Cô vội vàng giải thích: “Ý em là… em nặng.”

“Không nặng.” Anh đặt cô xuống giường, tiện tay kéo chăn nằm xuống bên cạnh.

Giường thì êm thật, nhưng cô vẫn nhớ sự cố lần trước, nằm thế nào cũng cảm thấy là lạ.

Ban đầu Hạng Chương chỉ định yên lặng ngủ với cô một lúc, nhưng dần dần mọi thứ lại đi chệch hướng.

Hoành Tịnh lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhắc nhở: “Tiểu Ngôn sắp tan học rồi đấy.”

Hôm nay tan ca đã muộn, cô còn nấu cháo nữa, giờ cũng gần chín giờ tối rồi.

Hạng Chương không trả lời, chống tay nằm nghiêng nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm:

“Bảo mẹ em là tối nay trực ca đêm đi.”

Anh vừa dứt lời, mặt cô đỏ bừng gần như là phản xạ.

Cô muốn kéo chăn che mặt, nhưng bị anh giữ chặt không nhúc nhích được, đành nhìn anh mà kháng nghị: “Sao anh suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này…”

Hạng Chương nhướn mắt:

“Anh nghĩ gì?”

“Anh nghĩ…” Cô ngập ngừng một chút rồi nói thẳng: “Anh còn đang ốm, không thể làm mấy chuyện quá… mạnh.”

Cô ban đầu định nói là “quá đồi trụy”, nhưng đến miệng lại cảm thấy như thể chính mình đầu óc đầy rác rưởi, nên vội vàng đổi lời: “Anh đang bệnh, không nên vận động mạnh.”

“Ngủ mà vận động mạnh gì chứ?” Anh cố ý hỏi vặn lại.

“Nếu không mạnh, thì anh ngủ một mình đi.”

Hoành Tịnh cuối cùng cũng nhận ra – anh cố ý chọc cô.

Cô lấy điện thoại bấm vài cái rồi nói: “Em vừa nhắn cho mẹ rồi, nửa tiếng nữa về đến nhà.”

Hạng Chương giả vờ chán nản vùi mặt vào gối, động tác hơi mạnh, làm đổ đống sách trên tủ đầu giường.

Hôm nay anh sao mà vụng về thế?

Hoành Tịnh không nghi ngờ gì, đi vòng qua nhặt sách giúp anh rồi đặt lại lên tủ đầu giường.

Ly nước trên tủ bị đổ, cô định mang sách ra bàn thì Hạng Chương uể oải nói: “Để vào ngăn kéo.”

Cô cũng chiều theo vì anh đang bệnh, mở ngăn kéo ra, định bỏ sách vào thì thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ rất đẹp.

Kiểu hộp này quá quen – là hộp đựng nhẫn.

Cô ngẩn người, cầm lên mà không biết phải làm gì.

Tại sao ở đây lại có nhẫn?

Là định cầu hôn sao?

Cầu còn sớm quá đi, còn ba năm nữa mà.

“Anh mua ở sân bay.” Hạng Chương cũng đi đến, mở hộp ra nói: “Lần trước định tặng nhẫn, nhưng sợ em thấy quá vội nên đổi sang đưa chìa khóa nhà.”

“Lần đó mà… mà tặng thật thì đúng là nhanh quá.” Hoành Tịnh bị cú sốc thị giác từ chiếc nhẫn làm cho choáng váng, nhìn kỹ lại còn bị choáng tập hai vì thấy nó quá xấu.

Cô thích kiểu đơn giản, mà cái nhẫn anh chọn thì… một chiếc nhẫn vàng to tổ bố, cực kỳ phô trương.

“Nên mới không dám tặng.” Anh ôm lấy cổ cô dụi nhẹ, thấy cô chạm vào nhẫn thì co nhẹ ngón tay lại, giải thích: “Ở sân bay ít mẫu lắm, cái này là cái đẹp nhất rồi.”

Hoành Tịnh nói dối không chớp mắt: “Thật ra cũng không xấu lắm.”

Hạng Chương nhịn cười: “Vậy để anh đeo cho em?”

“Thôi thôi!” Cô vội xua tay: “Đeo vào bất tiện làm việc lắm.”

Hạng Chương gật đầu, đứng dậy lấy chìa khóa xe: “Vậy anh đưa em về.”

Thật ra lúc nãy Hoành Tịnh không có nhắn tin cho Dư Văn Quân, chỉ nói thế thôi. Giờ thấy nhẫn rồi, không hiểu sao bỗng mềm lòng.

“Em nhớ ra rồi, mẹ em đi du lịch.”

Tay anh đang cầm chìa khóa khựng lại, nhìn cô mấy giây rồi nói: “Vậy tối nay ở lại nhé?”

Hoành Tịnh gật đầu lia lịa: “Vậy mai mình cãi nhau nhé, anh tìm cơ hội mắng em đi.”

Cô thật sự muốn giải quyết vấn đề đang cản trở giữa hai người.

Hạng Chương đặt chìa khóa xuống, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nhìn cô nói:

“Anh không nỡ mắng em.”