Nói chuyện thì nói chuyện đi, ánh mắt còn thế này thế kia…
Lạ lùng.
Hoành Tịnh không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, quay người trở lại phòng bệnh.
Cảnh tượng giống ngày hôm nay thật ra cô đã thấy khá nhiều rồi. Trước đây, một số bậc cha mẹ thậm chí còn tiễn hẳn đàng trai vào tận ICU. Hoành Tịnh quay trở lại phòng bệnh, liếc nhìn Man Man.
Cô gái nhỏ tựa hồ đang ngủ, nửa người bọc trong chăn, cả người cuộn tròn ở trên giường bệnh trong trạng thái ôm chính mình. Hoành Tịnh thở dài trong lòng, Hạng Chương ở đằng sau như âm hồn không tan đi theo cô vào phòng bệnh. Chỉ là ánh mắt của anh so với cô sắc bén hơn nhiều, nhìn thoáng qua liền có thể thấu Man Man đang giả bộ ngủ.
Hai bóng người thẳng tắp đứng ở trước giường của cô bé, Man Man không đến một phút đã chịu không nổi, lông mi giả vờ run rẩy, cô bé lấy tay xoa mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Chị Tiểu Tịnh, bác sĩ Hạng, hai anh chị sao lại ở đây ạ?”
Hoành Tịnh dịu dàng khẽ mỉm cười, nhìn phần cơm còn nguyên bên cạnh, hỏi: ” Đói chưa? Chị mua gì cho em ăn nhé? Món hoành thánh hôm qua em nói muốn ăn có phải là quán ở ga tàu điện ngầm không?”
“Em không đói ạ.” Man Man lắc đầu, đại khái là nhớ tới chuyện khôi hài lúc chiều, mí mắt rũ xuống, trong nháy mắt thất thần, hỏi: “Cô Tiểu Tịnh, có phải cô cũng cho rằng cháu rất ngu ngốc đúng không?”
Trong lòng Hoành Tịnh khẽ động, cô trầm tư hồi lâu mới nói.
“Cô…” Có điều lời nói của cô nhanh chóng bị Hạng Chương cắt ngang.
“Tự mình biết mình cũng là một lợi thế.”
Hoành Tịnh: “…”
“Bác sĩ Hạng, chú không nói chuyện có phải đẹp trai hơn bao nhiêu không.” Man Man cãi lại, nét u sầu không thuộc về cô bé nơi khóe mắt và lông mày dần dần tiêu tán chút ít.
Hoành Tịnh yên tâm đôi chút.
Man Man thu lại vẻ mặt, sau đó liếc nhìn Hạng Chương, cảm thấy hơi tiếc nuối: “Bác sĩ Hạng, nếu chú học Phụ khoa thì tốt biết mấy.”
Cô bé có chút sợ hãi, nhưng nếu bác sĩ Hạng phụ trách ca phẫu thuật thì cô bé sẽ không sợ nữa. Tuy bác sĩ Hạng trông có vẻ dữ dằn nhưng mỗi khi có chuyện gì xảy ra chú ấy đều đứng lên giống như một cái cây lớn vậy, bảo vệ bọn họ.
Hạng Chương không tỏ ý kiến, ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu lại hiện lên, anh uể oải nói: “Tôi nghĩ mình nên học khoa Thần kinh mới đúng.”
“Hả?” Man Man không hiểu.
Nhưng Hoành Tịnh thì lại nghe hiểu, anh là đang bảo đầu óc cô bé có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Hoành Tịnh không hài lòng nhìn anh.
Ca phẫu thuật của Man Man được lên kế hoạch vào hai tuần sau. Tình cờ là hôm đó Hoành Tịnh được nghỉ nên cô đến sớm đứng đợi trước phòng phẫu thuật. Mấy người lúc trước đến gây sự đều không tới, người đến chỉ có mẹ Man Man, trạng thái bình tĩnh thường ngày bây giờ đã thay đổi, hôm nay cô ấy có vẻ đặc biệt lo lắng.
Một y tá bước ra, cô lập tức túm lấy y tá hỏi đông hỏi tây. Hoành Tịnh ngăn cô ấy lại và giải thích cặn kẽ cho cô ấy nghe, phía sau lại thêm một y tá khác bước ra, mẹ của Man Man cũng giống cô giữ chặt người đó không buông.
“Kiên nhẫn chờ đợi.” Người đi ra ai nấy đều nói một câu giống nhau.
“Đừng lo lắng, bác sĩ phẫu thuật chính bên trong là chủ nhiệm của khoa Phụ khoa chúng tôi, cô ấy đã có gần hai mươi năm năm kinh nghiệm.” Hoành Tịnh an ủi.
“Nhưng nếu như…” Mẹ Man Man nói được hai chữ liền im bặt, cảm giác tội lỗi lẫn tức giận đối với con gái đã bao trùm lên chị ấy, hiện tại chị chỉ hy vọng đứa con gái bé nhỏ của mình mạnh khỏe.
“Tý nữa bố của Man Man có đến không ạ?” Hoành Tịnh nói chuyện gia đình nhằm phân tán lực chú ý của cô ấy.
Mẹ Man Man gật đầu, không có tâm trạng nói chuyện với Hoành Tịnh, lẩm bẩm niệm kinh Phật.
Một giờ nữa trôi qua.
Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, nhưng một người mà ngay cả Hoành Tịnh cũng không thể ngờ tới đã đến.
“Cậu là…” Hoành Tịnh sực tỉnh lại, vội vàng đem hai chữ Hà Soái nuốt vào trong bụng.
Mà mẹ Man Man do quá lo lắng nên không chú ý đến chút lạ thường của Hoành Tịnh. Do đó, ở hai bên cửa phòng phẫu thuật, đứng một bên là hai người Hoành Tịnh và mẹ Man Man, một bên khác là Hà Soái.
Hôm trước đứng cách có hơi xa nên Hoành Tịnh không nhìn kỹ, hôm nay nhìn một lượt mới phát hiện Hà Soái quả nhiên giống như lời Man Man nói, cậu chàng là kiểu người học bá thanh tú trầm lặng ít nói. Chỉ là, loại người này, làm sao có thể làm loại chuyện như vậy?
Đại khái là bởi vì ánh mắt soi mói của Hoành Tịnh quá trực tiếp, thiếu niên rất nhanh chú ý tới, trong lòng vòng vo, suy nghĩ ngàn lần, cuối cùng cũng đi qua quỳ xuống xin lỗi.
Hoành Tịnh bị dọa một phen, mà mẹ Man Man thì lại càng sợ hãi đến mức buột miệng lẩm bẩm A di đà Phật.
Hà Soái không nói gì, cậu ta chỉ liếc nhìn phòng phẫu thuật sau đó trầm mặc cúi đầu. Mẹ Man Man cuối cùng cũng phản ứng lại, xô đẩy chất vấn cậu ta có phải đã làm điều đó không, tại sao lại làm như vậy.
Hoành Tịnh ngay lập tức ngăn họ lại, ngay trước khi tách họ ra thì phía cửa truyền đến một tiếng hét, vài người đến vây quanh Hà Soái. Bọn họ đều là người nhà của Man Man, nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi liền cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Xót xa Man Man không tranh cãi lại, càng tức cái người Hà Soái gây sự này hơn.
Bọn họ đẩy Hà Soái vào tường, nắm đấm như mưa rơi xuống người cậu ta. Khung cảnh tương đối hỗn loạn, Hoành Tịnh cảm thấy bản thân như bị ném vào một chiếc máy giặt đang chạy bị người khác xen chúc xô đẩy. Cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, đứng trên ghế hét lên.
“Dừng tay hết cho tôi.”
Âm thanh chát chúa khiến hiện trường yên lặng trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu hỗn loạn.
Lúc này, một người từ cửa bên cạnh đi ra. Vẻ mặt anh nghiêm nghị, đôi mắt hiện lên vài mạch máu đỏ ngầu vì làm việc nhiều giờ, anh nhìn một vòng xung quanh, khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt Hoành Tịnh thì đồng tử đột nhiên co lại, thần sắc cực kỳ không vui vẻ.
“Xem nơi này là cái chợ bán rau à?” Hạng Chương cực kỳ không kiên nhẫn. Anh ghét bỏ nhìn thiếu niên đang quỳ kia, duỗi tay kìm lại Hà Soái, dễ dàng kéo cậu ta ra khỏi đám đông ném ra hành lang bên ngoài.
“Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, chưa chết thì đưa đến đồn cảnh sát, chết rồi thì đưa đến nhà tang lễ.”
Mấy người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thực sự chạy ra ngoài.
“Này…” Hoành Tịnh muốn ngăn cản thì bị Hạng Chương kéo lại.
“Em làm gì?”
Hoành Tịnh sốt ruột, buột miệng nói, “Anh là đang muốn tôi tăng ca đấy à?”
Đánh bị thương người băng bó không phải cô thì là ai.
“Em yên tâm.” Hạng Chương ấn cô ngồi xuống ghế nói: “Bên ngoài có bảo vệ, bọn họ sẽ xử lý.”
Hoành Tịnh lập tức nhìn sang bên đó, âm thanh bên ngoài thực sự trở nên yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng nói của chú bảo vệ nói “Yên phận đi”.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau khi thả lỏng, cảm thấy mình đã trở lại lồng giam, trên trán truyền đến một trận đau đớn.
“Em tự che vết thương trước đã.” Hạng Chương liếc cô một cái, lấy băng gạc ở quầy y tá cho cô, ngữ khí không được tốt lắm.
Hoành Tịnh cảm giác anh đang dùng ánh mắt ‘Người đánh nhau thì không bị thương, kẻ khuyên ngăn là em ngược lại thương tích đầy người’ như nhìn kẻ ngốc nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Hoành Tịnh thì hơi kinh ngạc, vừa định bảo cô đi băng bó thì thấy bác sĩ Hạng cầm hộp thuốc vội vàng chạy lại nên lại thôi.
Hoành Tịnh trong chuyện xử lý vết thương thì được coi là kẻ lành nghề, cô cảm ơn Hạng Chương xong liền vươn tay muốn lấy một chai cồn để sát trùng nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới thân chai, nửa đường đã bị người khác nắm lấy.
Nhiệt độ trên ngón tay của anh lạnh ngắt, bàn tay có khớp xương mảnh khảnh hồi cấp ba chắc đã trải qua vô số lần phẫu thuật, khớp xương có chút thô ráp, kém thanh tú nhưng lại tràn đầy sức lực.
Anh không nói gì, vội vàng buông tay ra sau đó vặn nắp chai cồn, ý tứ từ chối để cô tự làm rất rõ ràng.
Hoành Tịnh ngồi xuống ghế, còn anh nửa ngồi xổm nửa nâng người giúp cô xử lý vết thương.
Chỉ là… có chút không thoải mái.
“Tôi tự làm.” Hoành Tịnh nói xong, thuận miệng hỏi: “Anh không cần quay về làm việc à?”
Ngoại khoa Nhi rất thiếu người, các ca phẫu thuật của Hạng Chương cũng rất kín, cả người không phải đang trong phòng phẫu thuật cũng là đang trên đường đến đó.
Hạng Chương nửa câu cũng không thèm trả lời cô, hỏi ngược lại: “Em có con mắt thứ ba à?”
Ý là em tự xử lý được vết thương trên trán mình luôn à?
Hoành Tịnh không hiểu sao cảm thấy Hạng Chương đang tức giận, nhưng cô không biết cơn giận này phát ra từ đâu, tạm thời không có chọc tức anh, cũng không dám nói những lời như không phải còn có gương à nữa.
Sau khi máu ngừng chảy, Hoành Tịnh muốn vào trong nhà vệ sinh rửa mặt để lau đi vết máu nhưng Hạng Chương nhất thời khác thường, anh cầm lấy băng gạc từng chút một giúp cô lau mặt.
Động tác mười phần nhẹ nhàng.
Hoành Tịnh rất không quen, thấy một người khác từ phòng phẫu thuật đi ra, cô hỏi đồng nghiệp: “Ca mổ thế nào rồi?”
Hạng Chương tức giận liếc cô một cái, đại khái là cảm thấy lực chú ý của người này càng ngày càng kỳ quái, đầu đã vỡ rồi vẫn chú ý tới người bên trong, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, không chết được.”
Người đồng nghiệp đi ra cũng nói điều tương tự, tuy nhiên giọng điệu tốt hơn nhiều.
“Trước mắt tiến triển rất tốt.”
“Hả?” Mẹ Man Man nghe đến chữ chết thì liền nổi đóa, vội vàng nói: “Mạng cứu được rồi, còn cái khác thì sao?”
Nếu như nửa sống nửa chết thì khó giải quyết lắm.
Lúc này Hạng Chương mới chú ý đến sự tồn tại của mẹ Man Man, dừng lại một chút rồi giải thích: “Cái khác thì đợi phẫu thuật kết thúc bác sĩ sẽ nói cụ thể cho cô biết.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghi vấn vừa rồi lại hiện lên trong đầu, Hoành Tịnh liếc nhìn Hạng Chương người đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua.”
“Ồ.”
Thế này là không muốn nói chứ gì.
Vốn Hoành Tịnh chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, cô cũng chẳng mong ngóng anh sẽ nói cho mình biết.
Vết thương còn chưa được xử lý xong thì điện thoại của Hạng Chương đã đổ chuông, có điều anh không nhận. Hoành Tịnh mắc bệnh nghề nghiệp, thấy chuông đổ lâu như vậy có chút sốt ruột, liếc nhìn liền không nhịn được nhắc nhở: “Điện thoại của anh reo kìa.”
Hoành Tịnh không phải cố ý, nhưng điện thoại của anh đặt trên ghế, cô lặng lẽ chuyển người liền nhìn thấy tên người gọi trên đó.
“Thầy Hà Bân? Là viện trưởng Hà sao?” Cô buột miệng, lập tức nhớ tới Gia Hân đã từng nói với mình tin đồn viện trưởng mới đến là thầy của Hạng Chương.
Hạng Chương không thèm để ý, gật đầu thừa nhận: “Là thầy của tôi.”
“Ồ…” Hoành Tịnh tùy ý ồ một tiếng, nhưng giọng điệu hơi kéo dài.
Biểu cảm của Hạng Chương đông cứng.
“Đừng hiểu lầm.”
Cô vẫn chưa bỏ được thói quen để ý đến anh, rất nhanh liền chú ý tới gương mặt lạnh lùng của anh. Chẳng lẽ vừa rồi anh hiểu lầm, cho rằng cô đang giễu cợt anh?
“Tôi chỉ là cảm thấy bây giờ anh đang phát triển rất tốt.” Hoành Tịnh nỗ lực điều chỉnh bầu không khí, mặc dù cô không giỏi trong việc này lắm.
Cô vắt óc suy nghĩ che giấu: “Anh xem, lời chúc của tôi linh nghiệm phải không.”
Chúc anh tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn chẳng qua chỉ là một câu chúc cô buột miệng nói ra, không ngờ là sau này công việc của anh thật sự đã thăng quan tiến chức.
Động tác của Hạng Chương đình trệ, trong đầu phảng phất nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó.
Trong đêm tối đen như mực, thiếu nữ có đôi mắt sáng lấp lánh.
Thấy anh đã thả lỏng, Hoành Tịnh thở phào nhẹ nhõm nói đùa: “Con đường công danh này của anh rộng mở như thế, chắc là lấy không ít vận may của tôi đúng không?”
Hạng Chương cảm thấy có chút buồn cười, cũng thuận theo cô nói: “Thế nào, phải trả lại cho em à?”
Hoành Tịnh vừa mở miệng, không ngờ lại mở miệng cùng lúc với anh.
“Hay là, muốn tôi chịu trách nhiệm?”
“Cũng không phải không được.”
Câu hỏi sâu sắc của người đàn ông và câu trả lời rõ ràng của cô hạ cánh cùng một lúc. Hoành Tịnh lập tức trở nên xấu hổ, đầu óc quay cuồng nghĩ cách chuộc lỗi nhưng trong lúc mất cảnh giác đã nghe thấy câu trả lời của anh.
“Được.”