“Chị Tiểu Tịnh ơi, theo đuổi nghĩa là gì vậy ạ?”
Rõ ràng, Hoành Tịnh không phải là người duy nhất nghe thấy điều đó.
Cô nhìn đứa bé trước mặt chớp chớp đôi mắt to khao khát tri thức, đắn đo nói: “Là tích cực hăng hái muốn một thứ gì đó.”
“Ồ…” Niên Niên gật đầu, cậu bé mới lên lớp một, vừa mới học được cách đặt câu thế nên cậu chàng nhặt Ultraman và con quái thú bên cạnh lên, vừa học vừa áp dụng, “Thế thì giống với quan hệ của quái thú và Ultraman này đúng không ạ? Quái thú theo đuổi Ultraman.”
Hoành Tịnh: “…”
Cái này hình như cũng đúng? Ngặt nỗi cô cứ có cảm giác là lạ ở đâu nhỉ?
“Chị thì sao ạ?” Niên Niên đầy tò mò hỏi: “Chị có từng theo đuổi chưa ạ?”
“Bây giờ thì không có.”
“Sao lại không theo đuổi? Vậy em có thể không ạ?”
Câu hỏi non nớt làm loãng đi sự hụt hẫng đột ngột trong lòng cô, cô mím môi cười, chọn lọc bỏ qua câu hỏi đầu tiên: “Lớn lên mới được theo đuổi đấy nhé.”
Cậu bé chợt hiểu ra, như nghĩ ra điều gì lắc lư bắp chân mấy cái, bò xuống bàn cầm poster cuộn tròn lên, mở ra như dâng một báu vật, nói: “Đợi em lớn lên rồi, em muốn theo đuổi Tiểu Ngọc.”
Người trong ảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng, trên áo không cài ba cúc, cổ áo để hở để lộ xương quai xanh, bên trên còn treo một chiếc cà vạt đen dễ thương. Nhìn trông thật ngoan ngoãn dễ thương, trẻ trung và bất khả chiến bại.
Đây là Uông Tiểu Ngọc một trong những thành viên hot nhất của nhóm nhạc nữ mới trở lại gần đây, cũng chính là nàng hoa khôi kiêu căng Uông Chi Ngọc hồi trường cấp ba của Hoành Tịnh.
Cô ấy đã đổi tên, thay đổi luôn số tuổi nhỏ hơn tham gia làng giải trí, giờ đây hình tượng của cô ấy là một cô gái thanh thuần đáng yêu.
Hoành Tịnh quan sát cẩn thận poster, lời nói quanh quẩn bên miệng một vòng, hỏi: “Niên Niên, thành tích cuối kỳ có chưa vậy?”
Niên Niên bĩu môi, vẻ mặt không vui vẻ, sao mà cậu bé đã đến bệnh viện rồi vẫn có người hỏi thành tích, thế giới này rốt cuộc có thể đối xử với cậu bé tốt hơn được không?
Hoành Tịnh giúp Niên Niên đổi thuốc xong, tấm màn xanh phía sau đột nhiên bị một lực kéo mạnh.
Man Man thò đầu qua hỏi: “Chị Tiểu Tịnh ơi, chị học chung trường cấp ba với bác sĩ Hạng sao?”
Hoành Tịnh bất ngờ không phòng bị bị hỏi một câu, ngay lập tức nhìn sang Hạng Chương bên cạnh.
Hạng Chương cũng không ngờ được cô bé sẽ hỏi câu này, nhìn thấy vẻ mặt ‘Đồ miệng rộng đừng có đi kể lung tung’ của Hoành Tịnh, anh lập tức đứng thẳng người, đồng thời còn ném cho cô một cái nhìn ‘Ông đây mới không đi làm mấy chuyện đấy.’
“Sao thế?” Hoành Tịnh lười biếng phớt lờ anh, kiên nhẫn hỏi Man Man.
“Bác sĩ Hạng thích mẫu người con gái nào vậy ạ?”
Hoành Tịnh kinh ngạc, buột miệng nói: “Chị làm sao biết được?”
Nói xong, cô không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Đương sự đã đứng đây rồi còn hỏi cô câu này làm gì.
“Bác sĩ Hạng không chịu nói, anh ấy nói chị biết.” Man Man đáp.
Hoành Tịnh vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc nhìn Hạng Chương, một lúc sau mới nói: “Chắc là thích xấu xí.”
Khi còn học cấp ba, Hạng Chương là một sự tồn tại đặc biệt. Bình thường nam khôi học đường gia cảnh bần hàn thì đều sẽ có tính cách hiền lành, khiêm nhường. Về phần anh, nghèo thì nghèo thật, nam khôi đúng là nam khôi thật, học tập cũng giỏi thật nhưng tính tình thì nổi tiếng là xấu xa thất thường.
Anh thuộc loại mọi người chỉ dám từ xa nhìn mà không dám đến gần. Chủ yếu không phải sợ đến gần sẽ mạo phạm anh mà là sợ gương mặt thối tha không mấy thân thiện kia của anh. Thông thường những người dám thừa nhận có tình cảm với anh hầu hết đều rất tự tin vào bản thân, cảm thấy rằng họ có thể hạ gục được anh. Bên cạnh đó cũng có những đứa liều lĩnh như cô, chẳng qua những cô gái này ai nấy không có ngoại lệ, ai ai cũng đều có ngoại hình nổi bật. Chỉ là khi học cấp ba cũng chưa thấy anh đồng ý hay tiếp cận nữ sinh nào, vậy chỉ có thể suy đoán ngược lại, mặc dù không được cẩn thận lắm.
Hạng Chương khịt mũi nhìn Hoành Tịnh, không đếm xỉa nói, “Phải không.”
Thêm một chữ ‘không’, nhưng không phải câu nghi vấn.
Hoành Tịnh nghe hiểu.
“Nhưng mà bác sĩ Hạng ơi, rốt cuộc anh thích mẫu người gì vậy?” Man Man nói đùa, “Em sẽ giới thiệu một vài chị em của em cho anh.”
Hoành Tịnh cau mày, chị em?
Chị em chưa thành niên sao?
Tuy nhiên cô còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông trước mặt đã khoanh tay, vẻ mặt thoải mái: “Tôi không hứng thú với đám nhóc con bọn em.”
Man Man ghét nhất nghe người khác nói cô bé nhỏ tuổi, phản bác lại: “Bác sĩ Hạng, tuy rằng anh hơi già tý nhưng chị em của em tuổi tác cũng không nhỏ lắm đâu…”
Lời nói của Man Man còn chưa hết câu đã bị Hạng Chương ngắt lời.
“Tôi thích già một chút, tốt nhất là bằng tuổi tôi ấy.”
Hoành Tịnh: ???
Cô bằng tuổi anh, đây rõ ràng đang là độ tuổi tài hoa đấy! Có phải anh cảm thấy bản thân sống không nổi đến 30 tuổi nên mới cho rằng bản thân bây giờ già rồi? Hơn nữa, anh nói thì cứ nói đi, còn nhìn cô làm gì, giọng điệu khi nói sao mà quái dị.
Hoành Tịnh vốn nổi tiếng hiền lành tốt tính, trong lòng có lửa giận nên khi Man Man hỏi cô thích mẫu đàn ông nào, cô đã thẳng thắn nói ra.
“Chị thích đàn ông nhỏ tuổi, tốt nhất là những người dưới 25 ấy. Suy cho cùng, đàn ông sau 25, mọi mặt đều bắt đầu xuống dốc.”
“…”
—
Đang là kỳ nghỉ hè nên lũ trẻ lũ lượt kéo đến bệnh viện để làm những phẫu thuật nhỏ như cắt bao quy đầu, nhân lực vốn dĩ đã không đủ, Chủ nhiệm Hà còn lôi kéo Hoành Tịnh tham gia cái gì mà Cúp bóng rổ hữu nghị.
Hoành Tịnh cảm thấy không thể tin được, dáng người cô mặc dù không lùn nhưng có điều cô không biết chơi bóng rổ.
Chủ nhiệm Hà dùng tình cảm làm cảm động cô và dùng lý trí để cô hiểu. Lần này là trận đấu nội bộ trong bệnh viện, vốn dĩ chỉ tổ chức bóng rổ nam nhưng viện trưởng mới đến đại khái đầu óc có vấn đề nên lại tổ chức thêm bóng rổ nữ. Khoa Nhi vốn dĩ đã ít người hơn các khoa khác, việc tổ chức mọi người chơi bóng rổ ở bệnh viện này lại càng khó khăn hơn.
(*) 动之以情,晓之以理 : Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý : là tục ngữ Trung Quốc, ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.
“Chủ nhiệm, hay là thôi đi.” Hoành Tịnh phân tích rõ ràng giúp anh ấy: “Anh thấy đấy, nhân lực ngay từ đầu đã không đủ rồi, sau này nếu bị thương thì không phải nhân lực sẽ càng ít hơn sao.”
Chủ nhiệm Hà đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng anh ta nhất định không thể để lỡ cơ hội tuyên truyền Ngoại khoa Nhi trước mặt viện trưởng mới.
“Tiểu Tịnh à.” Chủ nhiệm Hà không nói nhảm nữa mà duỗi năm ngón tay, “Chỉ cần bộ Khoa chúng ta tham gia, bất kể đoạt giải hay không tôi đều sẽ dùng con số này để thưởng cho các thành viên.”
“Được, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hoành Tịnh gần như không suy nghĩ lập tức đáp lời, ngay sau đó liền nghe thấy phía sau có tiếng động lớn sợ dọa đến những bệnh nhân khác, cô vội vàng chạy đến phòng bệnh.
Đám đông trong phòng bệnh xếp thành hình bán nguyệt, ai nấy đều vây xem hóng hớt.
Hoành Tịnh đứng có hơi xa, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Man Man cùng với một vài giọng nói bực tức.
“Sao mày lại lẳng lơ thế, thiếu đàn ông đến vậy à? Sao mày không đi bán thân đi?”
“Đúng là đồ mất mặt, nhà tao sao lại sinh ra cái mặt hàng như mày chứ.”
“Mày vẫn còn mặt mũi à, nếu tao là mày sớm đã đâm đầu tử tự rồi.”
Trái tim của Hoành Tịnh thắt lại, cô bước nhanh hơn. Ngay khi cô đến gần, một bóng người cao lớn ở đầu bên kia đã nhanh hơn cô đến hiện trường, hét lớn.
“Ồn ào cái gì, cút hết ra ngoài.”
Vào lúc này, Hoành Tịnh bỗng nhiên vô cùng biết ơn Hạng Chương.
Dáng người của Hạng Chương cao lớn, khí chất lại đáng sợ, cùng với nhờ cái áo bác sĩ blouse trắng phù hộ, cục diện hiếm khi yên tĩnh trong giây lát.
Một lúc sau, một người đàn ông đầu trọc mặc áo sọc yếu ớt nói.
“Cho dù cậu có là bác sĩ cũng không thể ngăn cản tôi dạy dỗ con gái mình.”
Hạng Chương liếc hắn một cái, con ngươi đậm như mực lộ ra một chút khinh thường. Anh cũng không tranh luận với tên trọc lóc kia, sau khi đảo mắt một vòng, lạnh lùng nói: “Cho các người thời gian một phút.”
Tên đầu trọc còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy nhân viên bảo vệ đang đi tới nên chỉ có thể chửi rủa rời đi.
Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Hoành Tịnh nhìn quanh vài người rồi vươn tay ngăn một người phụ nữ trung niên mặc đồ trắng. Trong mắt người phụ nữ không có bất kỳ sự kinh ngạc nào mà chỉ có vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, giống như mặt nước đọng không gợn sóng.
“Chị là mẹ của Man Man phải không ạ?” Hoành Tịnh thận trọng nói: “Có một số tình huống tôi cần trao đổi với chị…”
–
Hoành Tịnh tiễn mẹ của Man Man ra khỏi bệnh viện. Lúc đi ra khỏi cổng cô có chút lo lắng, sau khi xác nhận địa chỉ, liền vẫy tay giúp chị ấy bắt một chiếc taxi.
Trời đã nhá nhem tối, sau khi tiếng chuông vào học buổi tối của ngôi trường cách không xa vang lên hai lần, Hoành Tịnh nhìn thấy một cậu nam sinh ở con đường đối diện.
Dáng hình cậu ta cao gầy, mang theo một chiếc ba lô hơi cồng kềnh, cả người đứng im chỉ lẳng lặng nhìn về hướng bệnh viện. Hoành Tịnh cảm thấy khí chất của cậu chàng rất đặc biệt, có chút giống…
“Hà Soái.”
Hoành Tịnh quay đầu lại nhìn thấy Hạng Chương đang đứng sau lưng mình, vừa nãy là anh nói chuyện.
Anh xuống đây từ khi nào vậy?
Hạng Chương tùy ý dựa vào tường, tay áo hơi nhăn, áo sơ mi bên trong hơi rũ xuống, điều này không ảnh hưởng đến tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của anh mà chỉ tăng thêm một chút cảm giác lười biếng.
“Anh quen à?” Có lẽ là bởi vì hành vi trượng nghĩa vừa rồi của anh, Hoành Tịnh theo bản năng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nghe ngữ khí kiên định của anh cô tưởng rằng anh quen biết với nam sinh đối diện.
“Không quen.” Hạng Chương lắc đầu, đứng thẳng người đi tới bên cạnh cô, “Nhưng không khó đoán lắm.”
Trên cặp sách có phù hiệu của trường Nhất Trung, người lại nhìn về tòa khoa Nhi xa xa bên kia, cộng với chiều cao và ngoại hình cùng khí chất đều giống như Man Man nói.
“Ồ…” Hoành Tịnh đáp một tiếng, cô nhớ tới vẻ mặt vô hồn của mẹ Man Man, nghiêm túc nói: “Có phương án trị liệu nào khác không?”
Hoặc là phương án nào mà không phải cắt rời?
Cô bé nhỏ như vậy mang thai vốn đã rất nguy hiểm, lại còn có một khối u lớn trong người. Nếu trực tiếp cắt bỏ toàn bộ tử cung, chẳng khác nào tước đi tư cách làm mẹ của cô bé ấy. Cô bé vẫn còn quá nhỏ, thậm chí không biết sau này phải đối mặt với điều gì.
Hạng Chương nhìn thẳng vào cô, ánh mắt khó hiểu: “Tôi không phải bác sĩ phụ khoa.”
Ồ, đúng rồi, cô nhất thời quên mất.
Nhìn vẻ mặt có chút thất vọng của Hoành Tịnh, ánh mắt Hạng Chương khẽ động, nhớ lại những ca bệnh đã gặp trước đó, nói: “Không phải là không thể, nhưng không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết…” Hoành Tịnh nói được nửa câu đầu, nửa câu sau liền nói không ra hơi.
Quả thực, đối với người bệnh thì an toàn là quan trọng nhất, không có gì quý hơn tính mạng nên cắt bỏ tử cung là con đường an toàn nhất. Là một người làm trong ngành y cô cũng hiểu sâu sắc sự thật này. Chỉ là cô vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Ánh đèn đường lờ mờ làm bóng dáng hai người kéo dài trên mặt đất, trong cái nóng như thiêu như đốt, không khí oi bức càng thêm khiến hai người ngột ngạt.
Cả hai lẳng lặng đứng tại chỗ không nói chuyện.
Một lúc sau, anh đột ngột lên tiếng.
“Ngốc nghếch.”
Kỳ thực Hạng Chương đã để ý chàng trai đối diện mấy ngày nay rồi. Lâu như vậy rồi mà tiểu tử kia còn không dám vào bệnh viện, vì loại đàn ông này nằm viện thật sự là không đáng.
Thật ra khi Man Man nhập viện Hoành Tịnh đã đặc biệt quan tâm đến cô bé. Không chỉ vì căn bệnh của cô gái nhỏ, mà có lẽ hơn thế nữa, vì Hoành Tịnh đã nhìn thấy bản thân ngày trước trong cô bé ấy, cái người đã bị tình yêu làm cho mê muội.
Trong lòng có chút bình yên hiếm có, Hoành Tịnh đột nhiên hỏi người mà cô tưởng cả đời sẽ không gặp lại: “Hạng Chương, thật ra từ lâu tớ đã muốn hỏi cậu điều này.”
“Hồi cấp ba, có phải cậu cảm thấy…” Cô dừng lại đôi chút, dằn lòng áp xuống chữ ‘tớ’ trong lòng nói, “Những cô gái theo đuổi cậu đều ngu ngốc không?”
Thực ra mở miệng hỏi cũng không khó lắm, Hoành Tịnh tức khắc cảm thấy nhẹ nhõm.
“Những?” Nét kinh ngạc họa hoằn lắm mới xuất xiện trên mặt Hạng Chương, “Không phải chỉ có một người thôi à?”
Tồi thật…
Như thể chỉ có thanh mai trúc mã Uông Chi Ngọc của anh là con người và cô nàng ấy không giống những cô gái khác vậy. Hoành Tịnh âm thầm đảo mắt, đồng thời cảm thấy buông bỏ được rồi. Cô bỗng cảm thấy may mắn vì nghe được những lời này khi đã đủ trưởng thành.
“Hạng Chương…” Hoành Tịnh do dự một lúc, cô vốn muốn nói cảm ơn rất nhiều vì khi cấp ba đó đã không đồng ý cô nhưng lại cảm thấy quá tự luyến, có lẽ anh vốn không có ý định đồng ý mình.
Cô do dự một lúc, chỉ có thể nói: “Thời trung học không có yêu đương là tốt rồi.”
Nếu không, dù có phải là cô hay không, cô cũng sẽ buồn rất lâu.
Hạng Chương thâm trầm nhìn cô, “Có gì tốt chứ?”
“Còn nữa, cho dù có yêu đương.” Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười quen thuộc của cô, nói: “Định lực thì tôi vẫn có.”
Nói đến đây, anh quái lạ nhìn thoáng qua bụng cô, ánh mắt híp lại, “Chưa đến nỗi làm người ta…mang thai.”