Lăng Vân Mộc

Chương 1



Trước khi gả cho tiểu Hầu gia, ta đã từng sinh con.

 

Vì thế, mẹ chồng căm ghét ta.

 

“Chứng tỏ thân thể ta khoẻ mạnh, có thể sinh nở,” ta ngồi ngay ngắn trong chính sảnh, mạnh mẽ đáp trả mọi lời dị nghị.

 

Mẹ chồng giễu cợt rằng, nếu không phải ta từng có ơn cứu mạng với tiểu Hầu gia, sao có thể đổi đời làm phượng hoàng.

 

Ta vẫn mỉm cười: “Vậy thì chứng tỏ là số hắn tốt, mới được ta cứu mạng."

 

Chỉ là—cũng không thể nói hoàn toàn là số mạng của hắn may mắn.

 

Bởi lẽ năm đó cứu hắn, vốn là do ta cố tình sắp đặt.

 

Chương 1:

 

Trước khi gả cho tiểu Hầu gia, ta không chỉ từng kết hôn mà còn sinh một đứa con trai.

 

Chuyện này vốn là bí mật.

 

Nào ngờ nha hoàn hồi môn của ta muốn trèo cao, muốn làm thiếp thất của tiểu Hầu gia.

 

Nàng ta lẻn vào viện mẹ chồng, nói năng bừa bãi, đem quá khứ của ta phơi bày sạch sẽ.

 

Mẹ chồng ta xưa nay đã chẳng vừa lòng với ta —

 

Con trai độc nhất của bà, chính là Võ An Hầu Vệ Quan, thân mang hoàng mạch, lẽ ra phải cưới con gái chính thất nhà thế gia mới phải.

 

Ấy vậy mà hắn lại cưới một nha đầu xuất thân nơi thôn dã như ta, còn lập làm chính thất.

 

Hơn nữa, từ khi ta gả vào phủ, ta khéo léo thi triển thủ đoạn, quyền quản gia cũng rơi vào tay ta.

 

Mỗi lần mẹ chồng định trách mắng, đều bị Vệ Quan che chở, khiến bà tức đến nghiến răng nghiến lợi.

 

Nay có được nhược điểm trong tay, bà tất nhiên vội vàng lôi ta ra xử trí.

 

Trong chính sảnh, bà cố ý gọi nhị phòng, tam phòng, cả đám thẩm nương cùng vài đường tỷ, tẩu tẩu đến.

 

Chỉ sợ không đủ người xem ta mất mặt.

 

Ta bước vào chính sảnh, cười như không cười hành lễ, sau đó ung dung ngồi xuống bên tay phải mẹ chồng.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Bà đã nóng lòng chờ đợi từ lâu, chưa đợi ta ngồi vững, liền chỉ thẳng vào mặt mắng như tát nước:

 

“Đúng là yêu phụ! Sớm đã tư thông với nam nhân khác, còn sinh ra nghiệt chủng. Dựa vào chút nhan sắc, liền to gan dụ dỗ đích t.ử của Hầu phủ ta!”

 

Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy vẻ mặt các nữ quyến đều mang theo giễu cợt.

 

Ta điềm nhiên uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Chứng tỏ thân thể ta khoẻ mạnh, có thể sinh con, sau này tiểu Hầu gia chẳng lo không có người nối dõi.”

 

Mẹ chồng sắc mặt chanh chua, bật ra một tiếng “ôi chao” đầy cay độc:

 

“Các người xem con dâu ta đấy, thân thế dơ bẩn lại còn dám đắc ý như thể là phúc khí!”

 

Mọi người nhao nhao hùa theo, bảo rằng ta vốn chỉ là nha đầu quê mùa, không hiểu lễ nghi phép tắc.

 

Lời chỉ trích cùng tiếng cười nhạo dồn dập như sóng lớn, khiến mẹ chồng càng thêm đắc ý, bèn buông một câu chí mạng:

 

“Ngươi mê hoặc Hầu gia, vốn nên đ.á.n.h c.h.ế.t từ lâu! Nhưng ta phải đợi Quan nhi hạ triều trở về, sẽ đem tội trạng của ngươi nói rõ ràng, để nó thấy được bộ mặt thật của ngươi — có c.h.ế.t ngươi cũng không uổng.”

 

Ta lại nhấp một ngụm trà, lần nữa đưa mắt nhìn khắp bốn phía.

 

Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại trên kẻ đã mật báo — La Hỉ Nhi.

 

Chính là nha hoàn từng được ta cứu ra khỏi ổ sói, đưa vào Hầu phủ với danh nghĩa nha hoàn hồi môn, được hưởng phúc an nhàn.

 

Bị ánh mắt ta khóa chặt, nàng ta bắt đầu chột dạ, rụt người lùi về sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chờ đến khi mọi người yên lặng, ta mới bình thản mở miệng:

 

“Nếu ta nói, Hầu gia biết hết mọi chuyện thì sao?”

 

“Hắn không chỉ biết ta từng kết hôn, mà còn biết ta đã sinh con.”

 

Ta xoay đầu, nhìn thẳng vào mẹ chồng, không hề né tránh: “Là một đứa con trai da ngăm đen, Hầu gia từng bế nó rồi.”

 

Một lời vừa dứt, cả sảnh im phăng phắc.

 

Mẹ chồng xưa nay biết Vệ Quan sủng ta, nhưng chẳng rõ mức độ đến đâu, giờ đây nét mặt đầy ngờ vực.

 

Ngược lại, nhị thẩm xưa nay mồm mép vô độ, lập tức châm chọc:

 

“Lương Trác Ngọc, ngươi cũng to gan thật đấy! Việc tư thông sinh con là trọng tội, nếu đại lang thật sự biết, sao có thể dung túng ngươi đến giờ?”

 

Ta hỏi nhị thẩm, vậy bà ta định xử trí ta thế nào?

 

Bà ta liếc nhìn sắc mặt mẹ chồng, liền thẳng lưng, lớn tiếng:

 

“Theo ta thấy, đại tẩu mới là chủ mẫu trong nhà. Gặp chuyện nhơ nhuốc thế này, cần gì đợi đại lang trở về? Đại tẩu cứ viết sẵn tội trạng, đ.á.n.h c.h.ế.t ả tiện nhân này trước đã cũng được!”

 

Lời vừa dứt, cả đám người như có thủ lĩnh cầm đầu, liền trở nên hống hách ồn ào hơn hẳn.

 

Ta không nhịn được bật cười, rồi lạnh nhạt nói:

 

“Nhị thẩm, ngày thứ ba ta mới vào phủ, nhị công t.ử nhà bà say rượu trêu ghẹo ta, ngay đêm đó đã bị Hầu gia đ.á.n.h đến nỗi hỏng cả gốc rễ.”

 

Ta thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua từng người một:

 

“Nếu hôm nay các người xử trí ta, đến lúc Hầu gia hồi phủ phát hiện là hiểu lầm, với tính cách quyết đoán của hắn — ai trong các người dám lấy mạng ra đền?”

 

Muội muội nhà nhị thẩm nghe ra điều hay lẽ phải, lập tức ôm bụng kêu đau, kéo nhị thẩm lủi nhanh về viện mình.

 

Tam thẩm xưa nay quen thói gió chiều nào theo chiều nấy, bà ta vừa sợ uy mẹ chồng, lại càng sợ Vệ Quan nổi giận thì chẳng nể ai.

 

Dù sao trong mắt bọn họ, ta chỉ là một nha đầu hèn kém, không đáng giá — lấy mạng họ đổi lấy mạng ta, quá lỗ vốn.

 

Vì thế, tam thẩm cũng vội kéo nàng dâu nhà bà, bịa cớ chuồn đi ngay.

 

Một màn náo nhiệt khởi đầu thế nào, cũng kết thúc y như vậy.

 

Mẹ chồng đành tạm thu binh bãi giáp, nhưng vẫn tức đến nghiến răng.

 

Bà lại hỏi ta một lần nữa: “Quan nhi thật sự biết hết sao?”

 

Ta liếc ra ngoài sân, đáp:

 

“Khoảng giờ này, Hầu gia cũng sắp hạ triều trở về rồi. Mẫu thân đích thân đi hỏi, cũng tránh để mình sống mơ hồ.”

 

Câu ấy là ta đáp lại lời bà lúc trước — mẹ chồng càng tức, tay siết khăn tay, móng tay in sâu vào lòng bàn tay.

 

Dù gì đi nữa, trước khi Vệ Quan quay về, bà không dám động vào ta.

 

So với việc nhìn thấy ta liền tức giận, chi bằng tránh mặt thì hơn.

 

Mẹ chồng hậm hực đứng dậy bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên buông lời châm chọc:

 

“Nếu không phải ngươi từng cứu mạng Quan nhi, sao có thể đổi đời làm phượng hoàng!”

 

Ta lại bật cười, lập tức đáp trả:

 

“Vậy thì chứng tỏ số hắn tốt, mới được ta cứu mạng.”

 

Chỉ là — cũng không thể nói toàn bộ đều do số mạng Vệ Quan may mắn.

 

Năm đó cứu hắn, là ta cố ý sắp đặt.