Lăng Vân Mộc

Chương 2



 

Ngay cả La Hỉ Nhi cũng chẳng hề hay biết chuyện này. Bởi thế, giữa một đám người rầm rộ thế kia, chẳng kẻ nào đ.á.n.h trúng được nhược điểm của ta.

 

Nghe ta nói vậy, mẹ chồng càng giận đến run rẩy, phải vịn tay nha hoàn mà loạng choạng rút lui.

 

La Hỉ Nhi lẽo đẽo đi cuối hàng, định lén lút chuồn đi.

 

Ta kịp thời giơ chân, chặn đường nàng ta.

 

Nàng không dám bước tiếp, cũng chẳng dám quay đầu, chỉ đành “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta.

 

Nước mắt nàng chảy ra như suối, khóc chưa được mấy tiếng đã nấc nghẹn không thành lời, trông thực sự đáng thương.

 

Năm ngoái, trong căn nhà tranh nhà họ La, cũng là vẻ đáng thương này khiến lòng ta mềm nhũn.

 

Ta dùng chút ngân lượng ít ỏi trên người chuộc lấy tự do cho nàng, đưa nàng rời khỏi nhà cha mẹ ruột, rời khỏi cái ổ sói ấy.

 

Ta cúi xuống, bất ngờ bóp cằm nàng ta thật mạnh.

 

La Hỉ Nhi đau quá kêu thảm, ta lạnh lẽo nói:

 

“Nếu sớm biết ngươi ham làm thiếp cho nhà giàu đến thế, năm đó ta đã không liều mạng tới nhà lão tài chủ cứu ngươi ra.”

 

Ta đưa tay còn lại, tát nhẹ từng cái lên mặt nàng:

 

“Giờ ta đưa ngươi quay về đó, để không uổng phí thanh xuân của ngươi nữa.”

 

Nghe ta nói muốn đưa về thôn La gia, ánh mắt La Hỉ Nhi đầy vẻ kinh hoảng.

 

Nàng ta liều mạng dập đầu trước mặt ta, trán đập xuống nền đến bật máu:

 

“Sao… sao không đ.á.n.h c.h.ế.t ta đi! Xin tẩu tẩu đ.á.n.h c.h.ế.t ta đi, ta không dám quay về đó đâu…”

 

Tẩu tẩu.

 

Phải rồi, năm ngoái, ta cũng từng ở thôn La gia.

 

Khi ấy, ta vẫn chưa là đại nương t.ử của Hầu phủ.

 

Mà chỉ là… tẩu t.ử của La Hỉ Nhi.

 

Một năm trước, ta vừa mới sinh con, tóc tai rối bời, lời ăn tiếng nói thô tục.

 

Chính vào một đêm mưa thu lạnh lẽo, đó là ta lần đầu gặp Vệ Quan.

 

Khi ấy, hắn mất nhiệt hôn mê, để giữ mạng sống cho hắn, ta cởi sạch y phục, ôm chặt hắn trong lòng, lấy thân thể mình sưởi ấm cho hắn.

 

Lúc hắn tỉnh lại, ta giả vờ hoảng hốt muốn bỏ trốn, cố ý vấp ngã nơi cửa hang, y phục xộc xệch mở toang, khiến hắn thấy rõ tất cả.

 

Yết hầu Vệ Quan khẽ động, lập tức quay mặt đi, vành tai đỏ rực lên.

 

Vị thiếu niên tướng quân kia, bàn tay đủ sức vung kiếm nặng, vậy mà khi nắm lấy cổ tay ta, đầu ngón tay lại khẽ run.

 

Hắn đỡ ta dậy, cảm tạ ân cứu mạng, rồi nói đã chạm vào thân thể ta, đương nhiên phải đưa ta về làm vợ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chỉnh lại cổ áo, bình tĩnh đáp rằng ta từng có phu quân, thậm chí đã sinh con.

 

Gương mặt Vệ Quan thoáng u tối, chỉ đành hỏi ta ở đâu, nói khi về sẽ gửi vàng bạc châu báu đến đền đáp.

 

Ta khai rõ nơi ở, rồi thấp giọng hỏi: “Tướng quân, chẳng hay thống lĩnh của các người là ai? Dân nữ có việc quân cơ trọng yếu muốn bẩm báo, vì cứu ngài mà chậm trễ đã mấy ngày rồi.”

 

Hắn liền tự giới thiệu: “Ta là Võ An Hầu Vệ Quan, chính là thống lĩnh của trận chiến này.”

 

Tất nhiên ta biết rõ.

 

Hôm đó, bên bờ sông đầy thương binh chất chồng.

 

Ta lần lượt lục soát: sờ thẻ lệnh, xem y phục, hễ thấy phẩm cấp thấp thì gom lại một chỗ, sau này gọi lang trung đến; còn kẻ có phẩm vị cao, ta giữ lại tự tay cứu chữa.

 

Trên người Vệ Quan có hổ phù, chuôi kiếm còn gắn ngọc quý do hoàng thượng ban — chắc chắn hắn là người có cấp bậc cao nhất.

 

Ta lôi hắn vào một hang núi hoang vu, không một bóng người, bày sẵn kế hoạch chu toàn — nhờ đó, ta trở thành ân nhân cứu mạng của Võ An Hầu, trọng thần triều đình.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ta hướng về phía Vệ Quan, cúi người thi lễ, nói rằng tướng địch hiện đang đóng quân tại thôn La gia của ta. Ta bị bắt đi làm v.ú nuôi, ngày ngày có cơ hội tiếp cận đại tướng quân phe địch.

 

Lời này, ta cân nhắc trăm bề mới dám nói ra. Vệ Quan tất nhiên nhanh trí nghĩ ra cách phá địch, mà sau đó chúng ta cũng thật sự đã làm được.

 

Dưới tay ta, tên đại tướng quân kia bị hạ độc c.h.ế.t; Vệ Quan sớm đã tập kết binh lực, thừa lúc quân địch trong tình thế rắn mất đầu, liền xuất quân đ.á.n.h úp, chuyển bại thành thắng.

 

Như thế, ta cùng hắn trong ngoài phối hợp, còn kết thêm một tầng đại ân.

 

Hắn cúi người hành đại lễ với ta, hỏi rằng ơn nghĩa lớn lao như vậy, nên báo đáp thế nào.

 

Hôm ấy, tuyết vừa tan, nắng đông rải khắp đất trời.

 

Ta vén tóc bên tai, ngẩng đầu hỏi hắn: “Khi xưa tướng quân từng nói muốn cưới ta, vậy nay… còn muốn cưới ta nữa không?”

 

Nắng ấm mùa đông khiến ta nheo mắt không mở ra được, Vệ Quan nhìn ta rất lâu.

 

Hắn nói: “Chỉ cần nàng có thể lấy được hưu thư, tự mình thoát khỏi cảnh giam hãm, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ tam thư lục lễ đến cưới nàng làm chính thất.”

 

Nhưng chuyện đó nào có dễ dàng?

 

Nếu ta có thể dễ dàng thoát khỏi cảnh ngộ ấy, thì năm xưa đã chẳng phải lưu lạc tới nơi này…

 

Khi đó là một năm trước khi ta sinh hài tử.

 

Nhà ta vốn xuất thân thế gia thư hương, nhưng phụ thân ta sớm lâm bệnh qua đời, số tiền trong nhà chẳng chống đỡ được bao lâu. Mẫu thân đành phải quay lại nghề cũ, làm nữ tiên sinh dạy học trong khuê phòng.

 

Ta giúp bà mang sách, chạy vặt, đối nhân xử thế, ngày ngày theo mẫu thân đến nhà các tiểu thư thế gia giảng bài.

 

Vì thế, ta cũng đọc được không ít sách vở, hiểu được nhiều lễ nghi.

 

Mẫu thân ta vì tương lai của ta mà toan tính chu đáo, còn đưa ta đến quỳ lạy dưới gối phu nhân Thái thú để bà ấy nhận ta làm nghĩa nữ, chờ ngày chỉ hôn cho một mối nhân duyên tốt đẹp.

 

Nào ngờ, chiến hỏa ập đến, cả thành chìm trong khốn cùng. Mẫu thân ta thu dọn ít vật quý giá, dẫn ta rời thành chạy nạn.

 

Dọc đường, sau có quân đuổi, trước lại có bọn cướp thừa loạn mà g.i.ế.c người cướp của. Khi đi qua một chiếc cầu đá, ta bị xô đẩy, ngã nhào xuống sông. Nước chảy xiết, ta lập tức bị cuốn trôi xa, rồi lạc mất mẫu thân từ đó.