Lăng Vân Mộc

Chương 9



 

Nhị phòng, tam phòng lại không chịu yên, cố tình đến gây chuyện trước mặt mẫu thân ta, giở giọng móc méo:

 

“Nàng ta làm mình làm mẩy đòi trèo cao, giờ khiến Hầu phủ loạn lên cả rồi. Chi bằng phu nhân đưa con gái về nhà dạy lại.”

 

Mẫu thân ta trước mặt ta thì hiền lành dịu dàng, nhưng mấy năm bôn ba khắp nơi tìm con, bà sớm không còn là người dễ bị bắt nạt.

 

Bà lập tức đáp trả:

 

“Trèo cao gì chứ? Vệ quân hầu cưới con gái ta đàng hoàng, có đủ tam thư lục lễ, kiệu hoa tám người khiêng, đường đường chính chính cưới về làm chính thê, quản lý nội viện — thế là chứng minh con gái ta quá xứng đáng rồi!”

 

“Còn cái gọi là ‘làm loạn cả phủ’ ấy à—”

 

Nói xong, bà hất thẳng một chậu nước bẩn vào người nhị thẩm và tam thẩm:

 

“Nếu không phải mấy người tới đây làm loạn, thì ta có nhìn thấy cái gì gọi là ‘gà ch.ó không yên’ đâu!”

 

Lúc ấy, Vệ Quan đang ngồi trong phòng mẫu thân ta cùng ta ăn mứt trái cây.

 

Nghe xong vở kịch ấy, hai chúng ta phá lên cười đến không dứt.

 

Vệ Quan từng nói, cái tính thẳng thắn đanh đá của ta là di truyền từ mẫu thân.

 

Ta liền phản bác ngay:

 

“Chỉ là đem nước bẩn người khác hắt tới mà hắt ngược lại, vậy cũng gọi là đanh đá sao? Mẫu thân ta vốn là người hiền lành ôn hậu, chẳng qua là bị đám thân thích nhà chàng ép đến nước ấy, sống không nổi nữa thôi.”

 

Khi ấy ta sắp đến ngày sinh nở, bụng đã lớn mà muốn dọn ra ngoài. Vệ Quan cuống quýt dỗ dành, còn mẫu thân thì nhìn ra ta đang giận dỗi, bèn đỡ ta ngồi lại.

 

Vào một ngày thu nắng ấm, ta sinh hạ một nữ nhi.

 

Con bé da trắng như ngó sen, mắt tròn như quả hạnh, dung mạo rất giống mẫu thân ta thuở trẻ.

 

Ta để mẫu thân đặt tên cho con bé. Mẫu thân ngẫm nghĩ chốc lát, đọc một câu thơ:

 

“Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thuỷ đạo cao.”

 

Bài thơ ấy tên là Tiểu Tùng, kể về cây tùng nhỏ thuở ban đầu mọc ẩn mình giữa cỏ hoang, đến khi cao lớn vượt tầng mây, người đời mới ngẩng đầu mà nhận ra sự phi phàm.

 

Năm xưa, người dân không biết tiểu tùng có thể ngẩng đầu lên trời. Đợi đến khi nó thật sự vươn mình chạm mây, họ mới thốt lên: “Thì ra nó cao đến thế.”

 

Mẫu thân xoa má ta, mỉm cười dịu dàng:

 

“Ngọc nhi của mẫu thân, chính là cây cao có thể vươn tới mây xanh ấy!”

 

Vậy nên, con gái ta được đặt tên là Vệ Lăng Tiêu.

 

Về sau, ta không sinh thêm con. Nhị phòng tam phòng lại bắt đầu ngấp nghé, miệng nói đại phòng không có con trai kế thừa, mai này tước vị Hầu gia phải nhường cho con cháu họ.

 

Ta cười nhạt, dắt Lăng Tiêu đến thao trường.

 

Ta bảo Vệ Quan hãy dạy con như dạy binh lính — dẫu là nữ nhi, cũng phải có bản lĩnh mưu sinh, yên thân lập mệnh.

 

Năm đó La đại nương từng nói một câu đúng — Hài t.ử của ta, về sau thật sự đã ra chiến trường, trở thành nữ tướng quân lưu danh sử sách.

 

Nó được phong tướng ngay trong điện, là nữ nhi đầu tiên kế thừa tước vị Hầu gia.

 

Nó còn vì ta mà dâng biểu xin một ân điển, ban ta một đạo cáo mệnh.

 

Về sau, ta phụng dưỡng mẫu thân ta tới cuối đời. Bà hưởng thọ chín mươi, điều hiếm thấy trong thiên hạ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đứng trước mộ phần, ta xoa lên tên mẫu thân được khắc trên bia đá, dịu giọng nói với Lăng Tiêu:

 

“Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thuỷ đạo cao. Ngoại tổ mẫu của con, chính là cây tùng cao lớn ấy.”

 

Lăng Tiêu thấy ta thoáng buồn, liền ôm ta vào lòng, khẽ nói:

 

“Mẫu thân của con… người cũng là một cây tùng có thể vươn lên tận trời cao.”

 



 

Năm Vệ Quan ngoài bốn mươi ra trận, bị một mũi tên xuyên qua chân trái. Vết thương quá nặng, từ đó không thể tiếp tục luyện võ, đành nhận chức nhàn tản, cùng ta an cư nơi kinh thành.

 

Tuổi xế chiều, chúng ta vẫn hòa hợp như thuở mới thành thân.

 

Ta đứng dưới hành lang trêu chọc con vẹt, hắn thì ngồi giữa sân, chăm chú lau cây thương bạc.

 

Tướng quân tuy đã cởi giáp, nhưng lòng nhiệt huyết chưa từng phai nhạt. Mấy chục năm không còn ra trận g.i.ế.c địch, cây thương ấy vẫn được hắn mài đến sáng loáng sắc bén.

 

Một buổi trưa đầu đông trời trong nắng nhẹ, trong sân vắng lặng.

 

Hắn ngồi quay lưng về phía ta, bỗng hỏi một câu:

 

“Ngọc nhi… ta muốn hỏi nàng một chuyện thật tầm thường…”

 

“Có bao giờ nàng từng thật lòng với ta — dù chỉ một lần không?”

 

Hắn không quay đầu lại. Mà ta cũng ngầm hiểu — không bước tới.

 

Ta suy nghĩ rất lâu, thật lâu. Lâu đến mức tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

 

Rồi ta đáp:

 

“Chính ta… cũng không rõ nữa. Vào cái tuổi xem trọng chân tình nhất, chân tình lại là thứ vô dụng nhất với ta.”

 

“Những hạnh phúc, vui vẻ sau khi gả cho chàng — là điều ta thật sự mong muốn. Ta cũng hy vọng chàng được viên mãn.”

 

Hắn hiểu rồi.

 

Tình cảm giữa người với người xưa nay đã rối ren khó phân định rõ, huống hồ chúng ta lại ở bên nhau mấy chục năm. Chỉ cần một ánh mắt đã hiểu lòng nhau, bao nhiêu tơ vò rối rắm, chẳng thể lần ra đầu mối.

 

Được sống bên nhau đến cuối đời, yên ổn hạnh phúc — thế là đã viên mãn.

 

Sau cùng, Vệ Quan ôm lấy thương bạc, khẽ bật cười.

 

Tiếng cười ấy, nghe như có chút tiếc nuối, lại cũng tựa như không còn gì vướng bận.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Hắn bỗng buông tay xuống, lặng lẽ rời khỏi nhân thế.

 

Thế cũng tốt.

 

Để ta tiễn hắn chuyến cuối cùng, còn hơn ta ra đi trước, để hắn lại đau lòng hối hận vì không thể chăm sóc ta chu toàn.

 

Đến khi ta lâm chung, ký ức ùa về như đèn kéo quân, dần dần chẳng còn nhớ rõ nữa.

 

Ta nhìn Lăng Tiêu thêm vài lần, rồi gom chút sức lực cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cây tùng xanh trong sân — thầm nghĩ không biết nó sẽ còn cao đến đâu.

 

Nhưng nó sẽ không ngừng vươn lên phía trước…

 

Suy cho cùng, vẫn là điều tốt đẹp.

 

Hết.