Ta chỉ biết lắc đầu thở dài — nha đầu này, đúng là không cứu nổi.
“Ngươi và bọn họ giống nhau, đều ngu muội. Đều nghĩ rằng Vệ Quan cưới ta… chỉ vì muốn báo ơn cứu mạng.”
La Hỉ Nhi ngẩn người, ngơ ngác hỏi lại:
“Chẳng lẽ… không phải sao?”
Ta thở dài, khẽ vung tay. Thị vệ lập tức tiến lên, áp giải nàng ra ngoài.
“La Hỉ Nhi, ta từng ghi nhớ chuyện năm xưa ngươi dám lên tiếng giúp ta, nên mới cứu ngươi ra, còn đưa ngươi vào phủ, cho ngươi hưởng phúc. Nhưng nay, ngươi đã sinh lòng hại ta — ta tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại thêm một ngày nào nữa.”
Ta thương hại nàng, đối xử t.ử tế với nàng, là mong nàng cũng lấy thiện ý đáp lại — chứ không phải để nàng vong ân phụ nghĩa, quay đầu lại hãm hại ta.
Ta báo địa chỉ thôn La gia, lệnh cho thị vệ đưa nàng theo đường cũ mà quay về.
La Hỉ Nhi liều mạng vùng vẫy, nước mắt nước mũi đầy mặt, hai chân níu chặt khung cửa, không chịu đi:
“Lương Trác Ngọc! Ngươi có tin ta c.h.ế.t cho ngươi xem không!”
Ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói:
“Giữa đám người trong Hầu phủ này, chỉ có ngươi là rõ nhất chuyện ta đã từng khổ sở ra sao. Nếu như Vệ Quan thật sự không biết chuyện ta từng gả chồng sinh con, vì vậy mà phạt roi đ.á.n.h c.h.ế.t ta—”
Ta ngoảnh lại nhìn nàng lần cuối:
“Đến lúc ấy ngươi còn chẳng buồn quan tâm sống c.h.ế.t của ta, thì ta có lý gì mà phải lo đến sống c.h.ế.t của ngươi?”
Ta nhếch môi cười lạnh, dặn dò thị vệ:
“Trông chừng cho kỹ, phải đưa nàng ta còn sống trở về thôn La gia. Tuyệt không được để ô uế danh tiếng của Hầu phủ.”
Không phải ai cũng có cơ hội được quý nhân đưa tay cứu giúp.
Mà kẻ phung phí cơ hội — đáng bị trừng phạt.
Về sau, người bên nhị phòng, tam phòng vẫn thỉnh thoảng xúi giục khiêu khích.
Nhưng kể từ sau chuyện ta sinh con, mẹ chồng liền triệt để thu binh bãi giáp.
Bà nói riêng với Vệ Quan, rằng chẳng phải bà đã chấp nhận ta đâu, chỉ là thấy phu thê ta một lòng một dạ, vững như thành đồng, nếu còn gây chuyện nữa thì chỉ tổ bôi xấu thể diện nhà mình.
Vệ Quan kể lại cho ta nghe, ta liền bật cười:
“Mẫu thân cuối cùng cũng nhìn rõ rồi — đám nhị phòng tam phòng xúi giục bà đối phó ta, kỳ thực mục tiêu vốn chẳng phải chỉ mình ta.”
Nghĩ thông được thì tốt. Từ nay đồng lòng hướng ngoại, lại càng như tường đồng vách sắt.
Phủ càng yên ổn, ta càng nhớ mẫu thân ta da diết.
Không biết bà có đủ cơm ăn áo mặc không, có được người ta t.ử tế đối đãi hay không.
Không biết… bà có còn sống không…
Có lẽ ông trời lại động lòng trắc ẩn lần nữa. Khi ta m.a.n.g t.h.a.i được sáu tháng, quân lính trong phủ báo tin — đã tìm được mẫu thân của ta.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Từ ngày hai mẹ con thất lạc nhau, đến nay đã tròn bốn năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ bà cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng có lẽ vì bốn năm bôn ba khổ cực, tóc đã bạc trắng hoàn toàn.
Khi được người hầu dẫn đến trước mặt ta, hai mẹ con nắm lấy tay nhau, nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng chầm chậm ôm chặt lấy nhau, nước mắt tuôn không dứt.
Ta tựa đầu lên vai mẫu thân, chỉ thấy thân thể bà gầy guộc trơ xương, lòng ta đau như d.a.o cắt:
“Mẫu thân ơi, người chịu khổ rồi…”
Bà cũng ôm chặt lấy ta, nghẹn ngào đến không thở nổi:
“Ngọc nhi của ta… con cũng đã chịu khổ rồi…”
Ta gắng gượng nở một nụ cười, cố ý khoe ra trâm ngọc vòng vàng trên tay:
“Mẫu thân nhìn xem, con không khổ đâu, thật đấy. Giờ con là Hầu phu nhân, hưởng hết vinh hoa phú quý rồi.”
Cả đời này, ta không bao giờ muốn để mẫu thân biết những gì ta đã trải qua ở thôn La gia. Sợ bà đau lòng, sợ bà dằn vặt.
Nhưng bà chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ta.
Bà siết lấy tay ta, ánh mắt đau đớn, như đang nhìn đứa con gái lúc còn nhỏ từng khóc đến đứt ruột trước bài vị phụ thân.
“Có phu nhân nhà nào mà lại chai sạn cả bàn tay như vậy không?”
Bàn tay bà vuốt ve lòng bàn tay ta, ánh mắt ngập đầy hối hận và áy náy.
Bà hận chính mình năm đó không giữ được tay ta bên cầu.
Bà hận mấy năm qua tìm mãi không thấy ta.
Bà càng hận bản thân không thể thay ta gánh chịu những khổ nhục ấy.
Ta không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa, chỉ biết òa khóc như mưa.
Ta vuốt mái tóc bạc trắng của mẫu thân, chạm vào từng khúc xương gầy guộc của bà, trong lòng chỉ hận bản thân sao không tìm được bà sớm hơn, để có thể chăm sóc, phụng dưỡng.
Mẫu thân dùng hai tay nâng khuôn mặt ta lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ta khóc, bà đều dịu dàng ôm mặt ta như thế.
Người khác thường ghét con gái khóc lóc, chỉ riêng bà là thấy vui:
“Khóc đi con, để nước mắt cuốn hết những u sầu, lòng của Ngọc nhi mới nhẹ nhõm được.”
Chỉ cần bà chạm vào má ta, dường như mọi khổ đau trong lòng liền tan biến.
Mẫu thân mỉm cười hiền hậu, nói:
“Ngọc Nhi, bây giờ tốt lắm rồi. Con còn sống, mẫu thân cũng còn sống. Chúng ta sau này sẽ còn nhiều thời gian bên nhau mà.”
Chính người mẫu thân kiên cường và lạc quan như thế, mới nuôi dạy nên một người như ta — cũng quý sinh mạng, không chịu khuất phục trước số phận.
Ban đầu ta đưa mẫu thân về sống ở biệt viện Hoài Tố. Nhưng ta quá nhớ bà, ngày ngày bám lấy, ba ngày năm bữa chẳng buồn về lại Hầu phủ.
Vệ Quan chịu không nổi nữa, bèn cho người tu sửa một biệt viện ngang hàng với viện mẹ chồng, rồi rước mẫu thân ta vào phủ ở hẳn.