Lãnh Cẩm

Chương 10



Nha hoàn do Bùi Thanh Yến phái tới giám sát ta đứng cạnh ấp úng: "Thế nhưng, Trịnh tiểu thư... là cô nương chủ động va vào tiểu thư nhà chúng ta..."

 

Trịnh Uyển Khanh không để ý đến nàng ta, lạnh lùng cười với ta: "Đó chính là tín vật định tình mà ta và Bùi lang đã trao đổi từ thuở nhỏ, là bảo ngọc gia truyền của Bùi gia. 

 

Sắp tới hai nhà kết thân, vào thời khắc quan trọng thế này, bị ngươi làm mất, sao ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm đây?"

 

Thấy ta không hề có chút sợ hãi nào, vẫn luôn không mảy may động lòng, sắc mặt Trịnh Uyển Khanh trầm xuống, nàng ta trực tiếp vươn tay đẩy ta xuống hồ. 

 

Ta tránh được, nhưng phía đối diện người đông, vẫn bị những tỳ nữ thô kệch do nàng ta mang đến cuối cùng đẩy ra khỏi bờ hồ, rơi vào làn nước lạnh buốt thấu xương.

 

Nha hoàn kia vội vàng đi báo tin cầu cứu, Trịnh Uyển Khanh cứ thế nhìn, cũng không cho người ngăn cản nàng ta.

 

Lúc này ta mới phát hiện mình có chút khả năng bơi lội, bèn bơi lội giãy giụa trong hồ. Nhưng bên bờ bị người của Trịnh Uyển Khanh vây kín, nàng ta không cho phép ai cứu ta, đương nhiên cũng không để ta có cơ hội lên bờ.

 

Thấy ta đang đau đớn giãy giụa trong nước, khuôn mặt trắng bệch u sầu của Trịnh Uyển Khanh cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vớt được ngọc bội lên, mới cho phép ngươi lên bờ."

 

Hồ này sâu và rộng, lại lạnh buốt, dù là ai cũng không thể dễ dàng tìm ra một miếng ngọc bội nhỏ xíu như thế.

 

Nàng ta muốn dìm c.h.ế.t ta, vậy mà còn phải bày ra nhiều trò quanh co, đường hoàng đến thế.

 

Trước đây Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn thấy ta chướng mắt, nhưng cũng không quá để tâm, cho đến khi hai nhà bàn bạc chuyện hôn sự. Nàng ta, vị chính thê là thanh mai trúc mã bạch nguyệt quang, sắp gả vào Bùi phủ. 

 

Vốn dĩ nàng ta cho rằng Bùi Thanh Yến sẽ chủ động đuổi ta, kẻ mà trong mắt người ngoài có xuất thân thấp kém ngay cả thiếp cũng không thể làm, ra khỏi phủ. 

 

Thế nhưng hắn lại không làm vậy, nên Trịnh Uyển Khanh đành hạ mình chủ động đề xuất. Ai ngờ được, ngay cả bản thân nàng ta cũng khó mà tin nổi, Bùi Thanh Yến lại từ chối.

 

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Thanh Yến chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của nàng ta.

 

Trịnh Uyển Khanh mất hết thể diện, cảm nhận được một mối nguy hiểm khôn cùng.

 

Bởi vậy nàng ta muốn ta chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Không ngờ ta lại biết bơi, nhưng không sao, chẳng mấy chốc ta sẽ dần mất hết sức lực mà chìm xuống hồ.

 

Ta sặc mấy ngụm nước lạnh, thấy Bùi Thanh Yến vội vàng chạy đến. Khi hắn định nhảy xuống cứu ta, Trịnh Uyển Khanh đã đi tới bờ hồ, quyết tuyệt nói:

 

"Bùi lang, nếu chàng nhảy xuống, vậy thì ta cũng sẽ nhảy theo!"

 

Trịnh Uyển Khanh vốn yếu ớt bệnh tật, rơi xuống hồ chẳng phải sẽ mất nửa cái mạng sao, đây chính là lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp.

 

Chốc lát, Bùi Thanh Yến liền dừng bước.

 

Hắn với ánh mắt phức tạp nhìn ta, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn Trịnh Uyển Khanh. Nàng ta đứng bên bờ hồ trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, hắn đành phải dịu giọng dỗ dành nàng ta quay lại.

 

Bùi Thanh Yến rũ mắt nhìn ta đang giãy giụa, quay đầu vươn tay về phía Trịnh Uyển Khanh, ngữ khí nuông chiều dung túng: "Uyển Nhi, đi vào trong một chút."

 

"Nàng muốn nàng ta đi vớt ngọc bội, thì cứ để nàng ta đi vớt. Chẳng qua chỉ là một cô nhi thôn dã hèn mọn, Uyển Nhi, đừng làm nàng ta c.h.ế.t là được."

 

Dường như hắn vẫn chưa nhận ra mục đích của Trịnh Uyển Khanh không phải là tra tấn ta để thị uy, mà là thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta. Hắn chưa nhận ra, nàng ta chính là một kẻ độc ác như vậy.

 

Cuối cùng, vẫn là nha hoàn từng bị đuổi đi vì đưa ta ra ngoài hóng gió vài tháng trước đó, đột nhiên xông ra, đẩy mạnh đám tỳ nữ canh giữ bờ hồ xuống nước, rồi lao xuống vớt ta đang sắp kiệt sức lên.

 

Ta vừa lên bờ, Trịnh Uyển Khanh liền không vui, đi tới đá văng nha hoàn kia ra, rồi cho ta một chưởng: "Chưa vớt được ngọc bội lên, sao ngươi có thể trèo lên bờ được? Muốn dựa dẫm vào Bùi lang, muốn bay lên cành biến thành phượng hoàng, không nghe lời chủ mẫu thì không được đâu..."

Anan

 

Trước khi nàng ta dứt lời, ta đã theo bản năng phản công tát trả lại.

 

Khi hoàn hồn lại, Trịnh Uyển Khanh đã ôm mặt kinh ngạc nhìn ta.

 

Ta nói: "Xin lỗi nhé..."

 

Sau đó, trực tiếp dùng sức mạnh hơn nữa mà tát trả lại: "...Vừa rồi chưa dùng đủ lực."