Lãnh Cẩm

Chương 11



"Bùi Bùi cái đầu nhà ngươi, kẻ coi mạng người như cỏ rác, làm sao xứng đáng với gương mặt này, lại còn giống ta đến ba phần?”

 

Ta đẩy ngã nàng ta, từ trong ống tay áo nàng ta lôi ra một miếng ngọc bội, chắc hẳn chính là miếng nàng ta nói đã rơi xuống hồ. 

 

Ta dùng móng tay đã nuôi dài trực tiếp cào nát mặt nàng ta, rồi trước khi Bùi Thanh Yến kịp chạy đến cứu nàng ta, dùng một cước đá nàng ta vào hồ băng.

 

Ta cầm lấy miếng tín vật định tình kia trong tay, nhìn họ một cách mỉa mai, rồi nhẹ nhàng ném đi, tiện tay vứt miếng ngọc đó vào hồ.

 

Đã là vật quan trọng như vậy, Trịnh Uyển Khanh chắc chắn sẽ không nỡ thật sự ném xuống hồ.

 

Nhưng giờ đây, mọi con đường đều dẫn về một kết cục, lần này thì thực sự không tìm lại được nữa rồi.

 

Trịnh Uyển Khanh rơi xuống nước, ốm một trận thập tử nhất sinh, vết thương trên mặt cũng sâu, không biết có để lại sẹo không.

 

Bùi Thanh Yến không nói một lời, giam ta vào phòng củi, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như trở lại thuở ban đầu, khi hắn còn xa lạ với ta, và dành tình cảm cuồng si đến mức cố chấp cho Trịnh Uyển Khanh.

Anan

 

Ta đã làm bị thương người mà hắn đặt trên đầu quả tim.

 

Bùi Thanh Yến mím môi nhìn ta rất lâu, rồi sai người mang đồ kẹp ngón tay đến, dùng tư hình với ta.

 

Kẹp ngón tay vốn dùng để tra hỏi trọng phạm, lại bị hắn dùng để thay Trịnh Uyển Khanh trút giận.

 

Các ngón tay của ta bị kẹp đến m.á.u tươi đầm đìa, nhưng ta không hề xin lỗi cũng không cầu xin tha thứ, chỉ trừng mắt hung tợn nhìn hắn.

 

Nhũ nương của Trịnh Uyển Khanh cũng đến, cảm xúc kích động, la lối đòi Bùi Thanh Yến dìm ta xuống hồ. Thấy Bùi Thanh Yến vẫn không đáp lại, bà ta tức giận đến mức đẩy ta một cái.

 

Rất đau, nước mắt ta kìm nén bỗng chốc tuôn rơi, không sao ngăn lại được, mọi khí thế đều biến mất.

 

Cũng chẳng biết trước kia ta đã sống những ngày tháng tốt đẹp thế nào, hễ tủi thân là nước mắt tuôn như mưa, chắc chắn là do hễ khóc là có người dỗ dành nuông chiều mà ra.

 

Bùi Thanh Yến khẽ nhíu mày, chặn nhũ nương kia lại, sai người mời bà ta đi. Hắn ngồi xuống gỡ kẹp trên tay ta, ngữ khí lạnh lùng cảnh cáo ta:

 

"Nếu còn ức h.i.ế.p nàng ấy nữa, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở đây."

 

Hắn chăm chú nhìn ta, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ta nhổ nước bọt vào mặt, bị dính m.á.u lên y phục hoặc bị ta lao tới cắn một miếng.

 

Thế nhưng lại thấy ta run rẩy những ngón tay dính máu, rồi ngoan ngoãn thu mình lại một cách yếu ớt.

 

Yên tĩnh, yếu ớt, không hề náo động như trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bùi Thanh Yến đột nhiên cứng đờ người.

 

Mãi cho đến khi hạ nhân truyền tin, nói Trịnh Uyển Khanh tỉnh dậy phát hiện mình gần như bị hủy dung, đau lòng tột độ lấy một dải lụa trắng muốn treo cổ tự vẫn, hắn mới hoàn hồn.

 

Trước khi vội vàng rời đi, hắn lại quay đầu nhìn ta một cái, rồi sai người giam ta trở lại.

 

Bị ngâm nước lạnh lâu như vậy trong nước hồ mùa đông, lại còn chịu tư hình, phòng củi thì rách nát gió lùa, cũng không có chăn đệm quần áo giữ ấm. Tối hôm đó, ta liền phát sốt cao, lính gác vội vàng đi bẩm báo.

 

Khi sốt đến mức ý thức có phần mơ hồ, trong tâm trí ta đang lướt qua những mảnh ký ức chớp nhoáng thì bị người khác đánh thức. Có người bóp cằm ta đổ thuốc, giọng nói lộ rõ vẻ sốt ruột mà không hề hay biết: "Sao nàng ấy còn chưa tỉnh?"

 

Ta mở mắt, đã không còn ở trong phòng củi nữa, mà Bùi Thanh Yến đang bưng bát thuốc, thần sắc căng thẳng.

 

Một bên là Trịnh Uyển Khanh yếu ớt vừa rơi xuống hồ, vì hủy dung mà làm loạn đòi treo cổ tự vẫn rồi được cứu sống. Một bên là ta, chịu tư hình lại bị ngâm nước lạnh đến sốt cao.

 

Không biết hắn đã trải qua quá trình tâm lý thế nào, cuối cùng hắn đứng trước giường ta, thức trắng đến mắt đỏ hoe đợi ta tỉnh lại.

 

Thấy ta tỉnh, Bùi Thanh Yến thở phào nhẹ nhõm.

 

Dường như hắn đã có chút cam chịu số phận. Những suy nghĩ hỗn loạn, không thể lý giải trong suốt thời gian dài cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. 

 

Tình cảm mà hắn trốn tránh, không muốn tự kiểm điểm và nhìn nhận, giờ cũng không thể né tránh được nữa.

 

Bùi Thanh Yến, người từ nhỏ đã quen với việc bảo vệ Trịnh Uyển Khanh, mỗi lần đều theo bản năng thiên vị nàng ta, sau khi không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan đấu tranh, sau khi do dự rất lâu giữa con hẻm nối Bùi phủ và Trịnh phủ, cuối cùng vẫn chọn quay về Bùi phủ để chăm sóc ta đang sốt cao.

 

Và cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, hắn bất ngờ nói với ta một câu không liên quan gì: "Cẩm nhi, thật ra ta đã sớm cảm mến nàng."

 

Lời vừa dứt, hắn nhìn chằm chằm phản ứng của ta, một quý công tử cao cao tại thượng, vậy mà lại lo lắng không yên.

 

Thật ra ta không để tâm đến hắn, vẫn còn mắc kẹt trong giấc mộng đang tan biến, có chút mơ mơ hồ hồ. Ta nắm lấy người trước mặt, mềm mại gọi một tiếng: "Ca ca..."

 

Trong ánh mắt đột nhiên sáng rực của hắn, ta dần dần tỉnh táo lại, nhìn rõ người trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền đẩy mạnh hắn ra.

 

Rồi lạnh lùng vô cùng nói: "Không, ngươi không phải là chàng."

 

"Ngươi không mặc áo bào đen, thì không giống chàng."

 

Đồng tử Bùi Thanh Yến co rút, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.