Lãnh Cẩm

Chương 13



Ta nói một câu khiến sắc mặt nàng ta đại biến: "Phu nhân, phu quân trước của ngươi vừa mất chưa đầy hai tháng phải không?"

 

Vội vàng tái giá như vậy, thật sự khiến người ta khinh bỉ.

 

Nàng ta tức giận đến mức mặt mày xám xịt bỏ đi.

 

Hai kẻ vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia, thật là xứng đôi.

 

Anan

Ngày hôm đó Bùi gia quả thực rất náo nhiệt, cổng lớn mở rộng người ra người vào. Ta bị giam lỏng không ra khỏi Bùi gia được, bèn đi dạo loanh quanh, vô tình đụng phải một con mèo nhỏ bẩn thỉu đang chạy loạn.

 

Bộ lông trắng bồng bềnh đã bẩn thành màu xám, nhưng đôi mắt thì vẫn trong suốt sáng ngời màu xanh biếc.

 

Thấy ta, nó liền dựng đuôi lên, lon ton chạy về phía ta, thân mật cọ vào vạt váy của ta.

 

Giống như một tiểu công chúa đáng thương sa cơ lỡ vận, lưu lạc chốn nhân gian nếm trải đủ mọi khổ cực.

 

Ta ôm nó về, cho ăn no thịt và nước. Trịnh Uyển Khanh, người bị ta chọc tức bỏ đi nhưng không cam tâm lại quay lại, vừa lúc nhìn thấy. Nha hoàn của nàng ta nói: "Đây không phải là con mèo hôm qua chưa bắt được sao?"

 

Hôm qua con mèo này đã chạy đến gần đây rồi, tuy nó bẩn nhưng nhìn ra là giống mèo quý hiếm. Trịnh Uyển Khanh thấy muốn bắt về nuôi, nhưng nó đã chạy thoát. Giờ nhìn thấy, nàng ta yêu cầu ta đưa con mèo đó cho nàng ta.

 

Ta không muốn, nàng ta liền trực tiếp vươn tay muốn cướp đi.

 

Con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu, đột nhiên xù lông gầm gừ với nàng ta, cào cho nàng ta mấy nhát, như thể chiến thần nhập vào, còn đuổi theo đánh nàng ta mấy cái.

 

Trịnh Uyển Khanh tức giận sai người bắt lấy con mèo đó, rồi xách lên nặng nề ném về phía hòn giả sơn.

 

Ta không kịp giành lại, chỉ trơ mắt nhìn con mèo vốn đã đáng thương kia đập vào đá, khẽ kêu một tiếng thảm thiết, rồi cuộn mình lại.

 

Trong lòng ta bỗng chốc run lên không rõ lý do, thần sắc tức thì lạnh hẳn.

 

Cùng lúc đó, bên ngoài Bùi phủ xuất hiện một đội nhân mã xa lạ nhưng khí thế hùng dũng. Lệnh bài vừa đưa ra, bọn họ liền trực tiếp bái kiến gia chủ Bùi gia.

 

Là người do vị thừa tướng đang tạm trú tại Vân Thành phái tới.

 

Thừa tướng vừa đến Vân Thành đã làm mất một con mèo nhỏ. Y không muốn huy động người đông làm phiền dân chúng an cư, nên suốt thời gian qua vẫn luôn âm thầm tìm kiếm. Hôm nay, y tra ra có người nhìn thấy con mèo đó chạy vào Bùi phủ.

 

Lan Thừa tướng tới Vân Thành thì ở lại dịch quán, không nhận bất kỳ lời mời nào từ các gia đình trong thành. Lần này hai nhà Bùi Trịnh kết thông gia, gửi thiệp mời, cũng không thấy y tới, giờ thì thân tín dưới trướng y lại tự mình đến tận đây vì tìm mèo.

 

Quan binh đứng đầu nghiêm nghị nói: “Đó không phải là mèo bình thường, đó là sủng vật yêu quý do cố Vinh Yến Công chúa để lại.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con mèo Ba Tư do ngoại triều cống nạp cho hoàng gia, toàn quốc chỉ có duy nhất một con, được Thánh thượng ban cho Vinh Yến Công chúa. 

 

Công chúa cực kỳ yêu quý nó, sau khi công chúa qua đời, Thừa tướng đại nhân vẫn luôn tự mình chăm sóc, đi đâu cũng mang theo. Thánh thượng vì nhớ thương công chúa, còn phong cho con mèo này một chức quan.

 

Tóm lại, đây là một vị tổ tông sống không thể đắc tội.

 

Khi người nhà họ Bùi tìm được mèo và trao trả lại cho người của Thừa tướng, con mèo đã ủ rũ rã rời. Người tới sắc mặt nghiêm lại, theo sau còn có cả một Ngự y. Ngự y tiến lên xem xét một lúc, phán đoán nó đã bị ngược đãi.

 

Đối phương dùng ngữ khí nghiêm khắc yêu cầu nhà họ Bùi giao ra kẻ đã làm hại ngự miêu.

 

Gia chủ nhà họ Bùi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Bùi Thanh Yến tìm tới ta, dẫn theo Trịnh Uyển Khanh đang hoảng loạn sợ hãi, biết mình đã gây họa lớn, nàng ta đứng tại chỗ xiêu xiêu vẹo vẹo.

 

Bùi Thanh Yến muốn giúp nàng ta đẩy tội lên người ta. Ánh mắt hắn phức tạp, do dự không dứt, tựa như thực sự bất đắc dĩ: 

 

“Cẩm nhi… Uyển Nhi nàng ấy thân phận cao quý, không chịu nổi khổ, chỉ có thể để nàng thay thế… Đừng sợ, ta sẽ cố hết sức bảo toàn mạng cho nàng.”

 

Trịnh Uyển Khanh đã là người nhà họ Bùi, nàng ta đắc tội Thừa tướng, có nghĩa là nhà họ Bùi đắc tội Thừa tướng. Đương nhiên họa này, nhà họ Bùi không muốn gánh.

 

Vậy nên cách tốt nhất chính là giá họa cho ta, lúc đó ta và nàng ta đều có mặt.

 

Bùi Thanh Yến vẫn dùng người Lý Gia Thôn để uy h.i.ế.p ta, vừa ép ta tới thay thế Trịnh Uyển Khanh chịu phạt, vừa nhìn ta đầy vẻ lo lắng: “Cẩm nhi, ta sẽ nghĩ cách cầu tình cho nàng.”

 

Họ trói ta lại, mang ta giao cho nhóm người kia.

 

Một bên khác, giờ lành đã tới, lễ quan đã thúc giục rất nhiều lần, Bùi Thanh Yến và Trịnh Uyển Khanh vội vàng tới chính sảnh, bái đường hành lễ.

 

Trong tiếng chúc mừng của đông đảo khách quý, dưới dải lụa đỏ hân hoan, hai người đã bái cao đường, chính thức kết thành vợ chồng.

 

Một tiếng động lớn, cửa bị tông mở.

 

Đám quan binh được huấn luyện bài bản mở đường phía trước, một công tử mặc thường phục đen đứng ngoài cửa, dáng người cao ráo ngọc thụ lâm phong, quý khí ung dung, nhưng lại gầy gò cô tịch, trong tay ôm một con mèo nhỏ rũ rượi, dơ bẩn.

 

Thanh âm như ngọc va chạm vào nhau, trong trẻo thanh nhã, không nghe ra ý giận:

 

“Quý phủ làm bị thương mèo của bản quan, đến đòi một lời giải thích.”

 

Trông có vẻ ôn hòa, nhưng việc xông thẳng vào cửa khi người khác đang thành hôn thì chẳng phải thủ đoạn ôn hòa gì.