Khi sốt đến mức ý thức mơ hồ, ta suýt chút nữa đã nhớ lại chuyện xưa, nhưng bị Bùi Thanh Yến cắt ngang. Tuy nhiên, ta vẫn nhớ ra, ta có một vị vị hôn phu.
Người trong lòng ta, quanh năm mặc một thân áo đen, dáng người ngọc thụ lâm phong, đôi mắt phượng thâm thúy.
Cố gắng nghĩ kỹ hơn một chút, liền không thể nhớ thêm được gì nữa.
Anan
Sau khi ý thức tỉnh táo trở lại, ta mới dần nhận ra. Ban đầu, Bùi Thanh Yến chính vì giống người kia, mà ta mới dễ dàng nảy sinh hảo cảm và tin tưởng, không có ký ức nên không tự biết.
Nhận ra điểm này, ta chợt thấy một trận hổ thẹn. Ta sao có thể đem người khác xem như thế thân của người trong lòng chứ?
Những điều này, ta từng câu từng chữ đều nói cho Bùi Thanh Yến nghe. Mỗi khi ta nói một câu, sắc mặt hắn lại tái đi một phần, đến cuối cùng, thật sự là trắng bệch như tờ giấy.
Giống như thuở ban đầu, khi ta biết mình chỉ là vật thay thế của Trịnh Uyển Khanh.
Nhưng ta ban đầu chỉ vô thức xem hắn như thế thân, chưa từng thực sự động lòng. Còn Bùi Thanh Yến, vừa rồi hắn đã tràn đầy kỳ vọng nói với ta: "cảm mến".
Hắn còn khó chịu hơn cả ta lúc ban đầu rất nhiều.
Ta lạnh lùng nhìn hắn đau khổ, dằn vặt, không cam lòng, oán hận, rồi tàn nhẫn tiếp tục nói:
"Không đúng, dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không giống chàng, không bằng chàng."
"Người trong lòng ta, tuyệt thế vô song, không thể thay thế."
Bùi Thanh Yến dùng một tay hất đổ bát thuốc và chén trà trên bàn xuống đất, vỡ tan tành.
Vị thế gia công tử tuấn nhã thanh quý ngày xưa, giờ đây vẻ mặt mệt mỏi, lộ rõ vẻ điên cuồng. Hắn mỉm cười nhạt nhẽo với ta: "Vị hôn phu thanh mai trúc mã sao?"
"Chẳng qua chỉ là một người dân quê nghèo hèn mà thôi, Cẩm nhi, đợi ta điều tra ra là ai, liền g.i.ế.c c.h.ế.t hắn."
"Ngươi chỉ có thể thuộc về ta."
Hắn nghĩ hay quá nhỉ?
Ta không thuộc về bất cứ ai, ta chỉ thuộc về chính ta.
Ta vốn không hề nói cho Bùi Thanh Yến biết ta là do bà Lý nhặt về, không phải sinh ra ở Lý gia thôn. Bản thân ta còn chẳng rõ vị hôn phu đó là ai, hắn muốn tra thì cứ tra đi.
Dù sao, hắn sắp gặp xui xẻo rồi, sẽ chẳng có thì giờ rảnh rỗi mà đi gây chuyện đâu.
Ta nhàn nhã cắt móng tay, lắng nghe hạ nhân bàn tán rằng nhị công tử bị vị phu nhân tương lai yêu cầu cùng lên núi cầu phúc tìm thuốc, trên đường gặp phải thổ phỉ, bị trọng thương, suýt chút nữa mất mạng.
Ta vô cùng tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao lại chẳng g.i.ế.c được một ai?
Bùi Thanh Yến đã lừa gạt ta làm vật thay thế cho bạch nguyệt quang mà hắn yêu nhưng không có được, làm một ngoại thất không danh không phận.
Khi Trịnh Uyển Khanh hắt trà nóng vào ta, hắn cười nhạt: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình không bị hủy dung, nếu không còn giống nàng ấy, ngươi sẽ chẳng còn giá trị nữa."
Trịnh Uyển Khanh làm nhục ta không thành bị ta chọc tức đến ngất đi, hắn liền ném ta ra ngoài, không cho ta mang giày, muốn ta từng bước một đi bộ về, đi đến mức hai bàn chân tứa m.á.u nát bươm.
Khi Trịnh Uyển Khanh đẩy ta xuống hồ băng, không cho phép ai cứu ta, hắn nuông chiều dung túng: "Chẳng qua chỉ là một cô nhi thôn dã hèn mọn, đừng làm nàng ta c.h.ế.t là được."
Trịnh Uyển Khanh tát ta một cái ta liền đánh trả, hắn liền sai người dùng tư hình với ta, kẹp tay ta đến m.á.u tươi đầm đìa, cảnh cáo ta: "Nếu còn ức h.i.ế.p nàng ấy nữa, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở đây."
Ta chính là người có tính cách như thế, tuyệt không nuốt giận nhịn nhục, tuyệt không chịu thiệt chịu ấm ức.
Nếu bị ép chịu, cũng phải nghĩ mọi cách để trả lại.
Nếu không thể trả lại ngay tại chỗ, vậy thì sẽ ghi nhớ cho đến khi trả được.
Từ khi Trịnh Uyển Khanh hắt trà nóng lên mặt ta định hủy dung ta, ta đã nuôi dài móng tay, sớm muộn gì cũng phải tìm được cơ hội để trả lại.
Phải tìm được một cơ hội có thể cào nát mặt nàng ta nhưng vẫn thoát thân được, dù sao ta cũng đang sống nhờ vả, không có quyền thế, lại còn có nhược điểm bị người khác nắm trong tay.
Ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đến khi Bùi Thanh Yến tuyệt đối không nỡ xử tử ta, chờ đến khi Trịnh Uyển Khanh có lỗi trước, chờ đến khi có cơ hội tiếp cận nàng ta, ta mới ra tay.
Trịnh Uyển Khanh muốn dìm c.h.ế.t ta, Bùi Thanh Yến lại dung túng nàng ta, vậy thì ta sẽ lấy số tiền từ số ngân phiếu mà Trịnh Uyển Khanh đã đưa cho ta từ rất lâu trước đây, thuê người, hễ có cơ hội là đi ám sát hắn.
Những kỳ trân dị bảo mà Bùi Thanh Yến đưa tới dù quý giá đến mấy cũng đều được ghi chép sổ sách, nhưng chồng ngân phiếu mà Trịnh Uyển Khanh đã ném cho ta lúc đó, lại không hề được ghi lại số lượng.
Ta vẫn luôn giữ số tiền đó, cho đến khi nó bị tất cả mọi người lãng quên, ta mới đem ra dùng.
Đáng tiếc là bọn họ mạng lớn.
Tuy nhiên vẫn có chút ảnh hưởng. Chẳng mấy chốc đã đến ngày cưới của hai người, một kẻ mặt đầy sẹo, một kẻ trọng thương hôn mê vừa tỉnh lại, trông đều thê thảm lạ thường.
Thanh mai trúc mã, bạch nguyệt quang cuối cùng cũng thành duyên lứa đôi, nhưng lại không hân hoan như tưởng tượng.
Ngày thành hôn, hai người đó còn lần lượt đến tìm ta.
Bùi Thanh Yến đến nhìn ta một cái, xác nhận ta không lợi dụng lúc người đông mắt loạn mà bỏ trốn, rồi tự mình nói một mình bảo đảm với ta rằng, sau khi thành hôn sẽ cưới ta làm bình thê.
Bị ta hắt trà ướt sũng cả người, cuối cùng hắn cũng chịu rời đi.
Trịnh Uyển Khanh vừa vào Bùi phủ đã đến gây sự với ta. Trên người nàng ta vẫn mặc hỉ phục, rõ ràng hôn lễ này không được coi trọng như nàng ta tưởng nên rất không vui, vậy mà vẫn muốn dương dương tự đắc khoe khoang với ta, nói nàng ta mới là chính thê thân phận cao quý, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý ta.