Lãnh Cẩm

Chương 15



Ta khẽ cười: “Lan Thuấn Trạch, chàng thật lắm lời nha.”

 

Trực tiếp nói với ta “Ta là Triệu Lãnh Cẩm, có thể làm theo ý muốn” là được rồi.

 

Không sai, ta đã khôi phục lại ký ức trước đây.

 

Mọi chuyện ước chừng đã được Lan Thuấn Trạch sắp xếp xử lý ổn thỏa, ta không cần phải bận tâm nữa, ôm con mèo đã được tắm rửa sạch sẽ nhìn đi nhìn lại, xác nhận không có vấn đề gì, ta liền ôm nó cùng Lan Thuấn Trạch đi tới ngục giam.

 

Bùi Thanh Yến và Trịnh Uyển Khanh bị giam riêng. Cho đến khi nhìn thấy ta mặc một thân hoa phục ôm con mèo quý giá, sau lưng có từ Thừa tướng đương triều tới Quận thủ Vân Thành, lớn nhỏ các quan viên đứng trước mặt, Trịnh Uyển Khanh vẫn đầy vẻ kinh ngạc, không thể tin được.

 

Nàng ta bị chặt mất một ngón tay, vẫn còn mặc hỉ phục, y phục đỏ thấm đẫm vết m.á.u đỏ sẫm, búi tóc tán loạn, trông như một mụ điên.

 

Nàng ta nhìn ta, lẩm bẩm: “Vinh Yến Công chúa? Sao có thể, sao có thể…”

 

Trước đây khi hoa đào Vân Thành nở rộ, ta đã hái một cành ta thích nhất, Trịnh Uyển Khanh muốn giành lấy, ta không cho, thà giẫm nát bét cũng không cho, lúc đó nàng ta mượn cớ hất một bát trà nóng vào người ta.

 

Lúc đó nàng ta nói gì nhỉ?

 

À, nàng ta nói: “Đó là minh chứng tình nghĩa giữa Công chúa và Thừa tướng đại nhân, dùng để tế điện Công chúa, mà ngươi lại giẫm dưới chân, chỉ là thôn nữ nhỏ bé, cũng dám làm ô uế thiên gia sao?”

 

Những cành đào đó là do Lan Thuấn Trạch tự tay trồng từng cây một cho ta, họ lấy đâu ra mặt mũi mà tranh đoạt, rồi lại mượn cớ đó mà sỉ nhục ta chứ?

 

Ta hạ mình cúi người về phía Trịnh Uyển Khanh, nâng cằm nàng ta lên xem xét khuôn mặt đó, ngữ khí dịu dàng: 

 

“Mẫu tộc ngươi là tông thân hoàng thất phương Nam di cư, dung mạo có ba phần giống bổn cung, vốn là duyên phận và vinh hạnh lớn lao…”

 

Nhưng Trịnh Uyển Khanh vẫn luôn tự cho mình thân phận cao quý, tự mãn vì mình có chút liên quan đến Vinh Yến Công chúa, xưa nay khinh thường Cẩm nhi xuất thân thôn quê.

 

Lúc đó nàng ta làm sao có thể nghĩ tới, chữ Cẩm này, là Cẩm trong Triệu Lãnh Cẩm.

 

Anan

Còn ta, chính là Vinh Yến.

 

Ánh mắt Trịnh Uyển Khanh tràn đầy hối hận tuyệt vọng, cố gắng cầu xin giảm nhẹ tội: “Điện hạ, Điện hạ, dân nữ có mắt không tròng…”

 

Ta đứng dậy bỏ đi, phía sau lập tức có người bịt miệng nàng ta lại để tránh làm phiền ta. Một bên khác, Bùi Thanh Yến cũng đầy vẻ kinh ngạc, phức tạp, chua xót. Thấy ta bước tới, hắn theo bản năng quỳ thẳng người: “Cẩm…”

 

Một chữ vừa thốt ra, sắc mặt Lan Thuấn Trạch trầm xuống, người dưới trướng lập tức tiến lên đạp mạnh một cước cắt ngang: “Lớn mật, tên Điện hạ mà ngươi có thể gọi thẳng sao?”

 

Bùi Thanh Yến ngã lăn ra đất, nghe vậy sắc mặt tức khắc trắng bệch.

 

Khi nhìn về phía ta, cuối cùng hắn đã sâu sắc, rõ ràng nhận thức được rằng, ta vốn là người mà hắn không thể nào với tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Còn vị hôn phu mà trước đây hắn đã mạnh miệng nói muốn g.i.ế.c chết, lại chính là người bên cạnh ta đây, Thừa tướng đương triều quyền cao chức trọng.

 

Hắn đối diện với ánh mắt của Lan Thuấn Trạch bên cạnh ta.

 

Vị công tử tuấn mỹ như ngọc quý thanh khiết, đôi mắt phượng sâu thẳm như hồ nước lạnh, liếc hắn một cái.

 

Cái liếc đó, nhẹ nhàng đạm bạc, tựa như đang chế giễu hắn…

 

Không biết tự lượng sức mình.

 

Người đàn ông mặt mày xám xịt dưới chân, thê thảm nói một cách khó khăn: “Điện hạ, sau này người sẽ căm ghét ta như vậy sao?”

 

Ta khẽ cười: “Ngươi còn chưa đủ tư cách để bổn cung cứ mãi bận tâm.”

 

Chẳng qua chỉ là một đám khách qua đường sắp bị xử tử mà thôi.

 

Nhưng Lan Thuấn Trạch quả thực rất ghét bỏ bọn họ. Giữa mùa đông rét buốt, y cho người dẫn hai kẻ này tới bên hồ, ném xuống, rồi dịu giọng nói: “Nhặt khối ngọc bội bên trong lên, thì sẽ thả các ngươi lên.”

 

Những gì ta đã trải qua ở Vân Thành y đã điều tra rõ mồn một, những khổ cực ta đã chịu, những uất ức ta đã nuốt y đều ghi nhớ. Xử trí hai kẻ này căn bản không cần ta tự tay làm, Lan Thuấn Trạch tự sẽ xử lý ổn thỏa cho ta.

 

Bắt bọn họ ngâm mình trong hồ nước lạnh buốt mười mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được khối ngọc đó về. Hai người đã ngâm nước đến tái xanh mặt mũi, nhiều lần sốt cao, khi cận kề cái c.h.ế.t lại bị cứu sống trở về.

 

Lan Thuấn Trạch còn không cho phép bọn họ c.h.ế.t nhanh như vậy.

 

Y cầm chén trà nóng vừa mới nấu sôi, thong thả đổ lên mặt Trịnh Uyển Khanh: “Đau không?”

 

Trịnh Uyển Khanh lăn lộn trên đất gào thét thảm thiết.

 

Lan Thuấn Trạch khẽ cong môi cười: “Đau là phải rồi, lúc ấy Điện hạ cũng đau như thế.”

 

Đương nhiên Bùi Thanh Yến cũng không thoát khỏi một trận hành hạ. Vừa được thoát khỏi hồ băng, chắn đã bị thị vệ trói tay vào đuôi ngựa, kéo lê cho đến khi chân cẳng gần như phế bỏ, ngã xuống đất, dưới những vó ngựa hỗn loạn, hai tay bị giẫm đạp đến m.á.u tươi đầm đìa, cả người thê thảm chật vật.

 

Đến khi Thánh giá tới Vân Thành, hai người đã bị hành hạ đến mức gần như hóa điên hóa dại.

 

Thủ đoạn của Lan Thuấn Trạch xưa nay cay độc, lại cực kỳ dung túng người mình. Đương nhiên Thánh thượng biết tính nết của y, nhìn hai kẻ không còn ra hình người, ông ấy coi như không thấy Thừa tướng đã lạm dụng tư hình từ trước, đích thân hạ chỉ tru di cửu tộc nhà họ Bùi.

 

Đến giun dế cũng đào ra c.h.é.m dọc, ruồi bọ bay ngang qua cũng phải bắt lại mà giết.

 

Một kẻ cũng không chạy thoát.