Và thật trùng hợp, tiểu tướng quân nhà họ Phùng vừa mất tích chưa đầy hai tháng, Trịnh Uyển Khanh đã tái giá, nhập vào gia phả nhà họ Bùi. Nàng ta vừa hay kịp lúc.
Trên pháp trường, Trịnh Uyển Khanh khóc lóc gào thét vẻ mặt đầy hối hận, ánh mắt Bùi Thanh Yến đờ đẫn đi đứng như cây khô.
Hai người cứ nhìn ngó, nhìn ngó, nhưng cho đến khi lưỡi đao đồ tể hạ xuống, cũng không thấy bóng dáng ta trên pháp trường.
Bọn họ quả thực không đáng để ta bận tâm, tự có người đi xử lý những kẻ này.
Ta đích thân an bài ổn thỏa cho nha hoàn đã cứu ta và người Lý Gia Thôn, dỗ dành lão phụ thân đang xúc động đến rơi lệ, vội vàng trở về kinh thành tiếp tục dỗ dành lão mẫu thân, hoàng huynh, hoàng tẩu, hoàng tỷ đang rơi lệ…
Trở về phủ Công chúa của ta, đẩy cửa ra, trước mắt là những cành đào đã chớm nở giữa lớp tuyết còn sót lại.
Giữa sự vội vã, thoáng chốc lại đến một mùa xuân mới.
Năm thứ tư ta rời đi, đào trong phủ Công chúa ba lần nở hoa mà không có ta.
Phò mã cũ của ta và cả vườn đào biếc này cuối cùng cũng đợi được người trở về.
Lan Thuấn Trạch đứng dưới hoa.
Ta cười: “Thừa tướng đại nhân, hiện giờ chàng không cần thượng triều sao?”
Y bẻ một cành đào biếc đang nở rộ đưa cho ta: “Đã từ quan rồi, hiện giờ đã không còn nơi nào để đi. Điện hạ, vị phò mã này, người còn nhận không?”
Ngày đầu tiên y tìm thấy ta, cùng với tin tức về ta gửi tới phụ hoàng ta, còn có cả đơn từ chức của y.
Phò mã không thể tham gia triều chính. Không biết y đã phải nỗ lực bao nhiêu mới leo lên được vị trí cao như vậy, vậy mà nói bỏ là bỏ, không chút do dự nào.
Ta sững sờ một lát, nhận lấy cành đào đó, nhét vào lòng con mèo nhỏ đang ôm, khẽ cười: “Nhận chứ, đương nhiên nhận.”
Lan Thuấn Trạch của ta, vị phò mã hứa hôn của ta, bạch nguyệt quang thanh mai trúc mã của ta.
Người trong lòng ta, tuyệt thế vô song, không thể thay thế.
……
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
……
Phiên ngoại
Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, ngay cả cái tên cũng lộng lẫy như hoa gấm.
Khi Triệu Lãnh Cẩm chào đời, lão phụ thân cửu ngũ chí tôn cùng một đám triều thần vò đầu bứt tai nghĩ mấy ngày trời, mới chọn được một cái tên ưng ý.
Khi tròn tháng, lại vò đầu bứt tai trích dẫn điển tích để chọn được một phong hiệu đầy ý nghĩa tốt đẹp, Vinh Yến.
Người con gái thứ chín của Đế vương, tên Lãnh Cẩm, phong Vinh Yến, vạn ngàn sủng ái tập trung vào một người.
Hoàng đế và hoàng hậu cũng coi như thanh mai trúc mã, là vợ chồng từ thuở thiếu niên, nương tựa lẫn nhau cho đến nay. Sau khi hoàng hậu sinh Thái tử, hoàng đế xót xa cơ thể hoàng hậu hao tổn vì sinh nở, nên không cho tiếp tục sinh con.
Cho đến khi Thái tử đã cưới vợ sinh con rồi, hoàng hậu lại bất ngờ mang thai cô con gái út.
Phụ hoàng là một quốc quân, mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, tổ mẫu thái hậu đức cao vọng trọng, hoàng huynh Thái tử coi tiểu muội như nữ nhi mà chiều chuộng, hoàng tẩu ôn nhu dịu dàng thích chải chuốt cho nàng, cùng với tất cả cung nữ, thái giám trong cung coi nàng như tiểu tổ tông mà thờ phụng…
Tiểu công chúa từ khi sinh ra đã được nuông chiều, từ khi sinh ra đã tinh xảo xinh đẹp, từ nhỏ đã là một mỹ nhân ai gặp cũng yêu, rất khó mà không bị chiều đến vô pháp vô thiên.
Trân châu ở biển quý giá mới mẻ được vài ba ngày, liền chê như cá c.h.ế.t mà giật xuống vứt lung tung, bức tranh nhìn trộm được từ chỗ Thái tử hoàng huynh trong thư phòng khi chơi trốn tìm, mang về cung mình treo mấy tháng liền chán, ôm về một chiếc bình hoa lớn xinh đẹp từ chỗ Thái hậu, khi quý hiếm nhất thì ngủ cũng phải ôm lên giường, qua một thời gian nhiệt tình nguội dần, chỉ thấy nó đặt đâu cũng choán chỗ… Nàng hứng thú bất chợt, cũng mau chóng chán ghét cái cũ.
Vì vậy, hồi nhỏ nàng đoạt thiếu gia Lan gia về cung, lúc đầu mọi người không để tâm, nghĩ rằng vài ngày nữa nàng sẽ chán ghét mà vứt trả lại.
Nhưng cho đến biến cố loạn lạc của Trung Thân Vương, tiểu công chúa vẫn không hề chán ghét Lan Thuấn Trạch.
Năm công chúa chín tuổi, Thái hậu tuổi đã cao, thân thể dần suy yếu, trong cung quanh năm thoang thoảng mùi thuốc đắng.
Đứa trẻ còn nhỏ, chưa hiểu được sinh lão bệnh tử ly biệt, chỉ biết tổ mẫu yêu thương mình đang đau đớn không chịu nổi, giọng nói non nớt vỗ n.g.ự.c bảo đảm rằng sẽ như mẫu hậu mà cầu phúc cho tổ mẫu, tu thiện nghiệp, tích công đức.
Tụng kinh cầu phúc được nửa ngày, tiểu công chúa liền vứt kinh thư xuống, đêm đó lập chí muốn ra ngoài làm việc thiện tích công đức… Thuận chân còn lén đá cuốn kinh thư đã khép lại ra xa hơn một chút.
Sau khi được cung nữ, thái giám khuyên ngủ, nàng dậy thật sớm, thay một bộ thường phục, kéo theo tỷ tỷ thị vệ của mình muốn ra ngoài cung làm việc tốt.
Anan
Lượn lờ ngoài cung chưa đầy một khắc, một đàn ong vò vẽ bay vù vù tới, chích cho nàng đầy đầu.
…