Tiểu công chúa oa oa khóc lóc, bảo thị vệ bắt hết những người gần đó lại, bắt được một đám người mặt mũi sưng vù như đầu heo và một thiếu niên thanh tú toàn thân ướt sũng.
Tiểu công chúa là người yêu cái đẹp, nhảy xuống ghế chạy tới hỏi thiếu niên kia: “Này, ngươi là ai?”
Lan Thuấn Trạch thời thiếu niên trông gầy gò xanh xao, suy dinh dưỡng, nhưng cử chỉ lại không hề tầm thường. Y quỳ xuống xin tội, trả lời câu hỏi, không hề ti tiện, không hề lộ vẻ sợ sệt.
Một chút cũng không nhìn ra là kẻ cha không thương, mẹ c.h.ế.t sớm, không người dạy dỗ.
Số mệnh Lan Thuấn Trạch khổ sở, mẫu thân y vốn xuất thân từ thế gia võ tướng danh tiếng lẫy lừng. Sau này ngoại tộc xâm lược, cả nhà trung liệt đều c.h.ế.t trên chiến trường, toàn tộc chỉ còn lại một đích nữ, giữ lấy vinh quang vô thượng, gia tài khổng lồ, cùng một đống bia mộ lạnh lẽo.
Vị hôn phu ban đầu của Lan mẫu cũng c.h.ế.t trên chiến trường, bị một trưởng bối xa họ hàng làm chủ gả cho biểu huynh cùng họ.
Lan mẫu thời trẻ là một nữ nhi oanh liệt, sau này bị thương cơ thể suy yếu, sinh con xong thì càng ngày càng tiều tụy, không bao lâu thì qua đời.
Lan Thuấn Trạch từ rất nhỏ đã mất mẹ, phụ thân y nhờ danh tiếng và tài sản của nhà họ Lan mà ngày càng phát đạt. Sau này lại cưới thê tử, nạp nhiều thiếp thất, tỳ nữ, sinh ra một đống con cái, sớm đã quên y ở sau đầu.
Phụ thân y không hề yêu thích y, nhìn thấy y là có thể nhớ tới vẻ mặt chán ghét của mẫu thân y. Đích mẫu hiện tại bề ngoài thì chăm sóc, thực chất lại hà khắc với y.
Các huynh đệ cùng cha khác mẹ tìm đủ mọi cách sỉ nhục, bắt nạt y. Người hầu trong phủ đa số cũng là kẻ bợ đỡ kẻ mạnh.
Cô độc khổ sở, không nơi nương tựa.
Bị thân phụ, kế mẫu coi như cái gai trong mắt, có thể lớn lên toàn vẹn cũng thật là không dễ dàng.
Hôm nay lại bị một đám thiếu gia nhà họ Lan làm khó, bắt y đi gỡ tổ ong vò vẽ dưới mái hiên.
Lan Thuấn Trạch đã đi. Tổ ong vò vẽ được gỡ xuống, y lập tức nhảy vào hồ nước bên cạnh. Không biết vì sao, đám thiếu gia nhà họ Lan đã trốn đi từ trước vẫn bị ong vò vẽ bám riết, đuổi theo chích cho đầy đầu.
Tiểu công chúa xui xẻo đi ngang qua, cũng bị chích mấy nhát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ư ư khóc lóc nhưng không chịu thoa thuốc, đợi đến khi mặt sưng đến không còn ra hình người, mới xông vào Cần Chính Điện, lao thẳng vào lòng lão phụ thân: “Oa oa oa Phụ hoàng, có điêu dân muốn mưu hại bổn công chúa!”
Vừa ngẩng đầu lên, long nhan đại nộ, trên dưới Lan gia đều chịu một trận trượng hình, ngoại trừ Lan Thuấn Trạch.
Phải trái đúng sai nàng tự có phân định.
Tuyệt đối không phải vì chàng thiếu niên kia dung mạo tuấn mỹ.
Khi về cung, nàng tự lẩm bẩm mặc cả với Bồ Tát: “Bồ Tát nương nương, hôm nay ra tay dạy dỗ đám đầu heo chuyên ức h.i.ế.p người khác, cũng coi như hành hiệp trượng nghĩa rồi chứ?”
Vậy nên, nguyện Bồ Tát phù hộ Thái hậu sớm ngày khoẻ lại...
Quả nhiên làm việc tốt vẫn đơn giản hơn niệm kinh thư, ngày mai ta lại đi.
Mấy ngày sau, vết thương trên mặt nàng lành lặn, tiểu công chúa xuất cung dạo chơi hơn nửa ngày, nhưng không tìm được cơ hội làm việc tốt nào. Những người bên ngoài cung điện nhìn thấy đám thị vệ cao lớn cường tráng theo sau nàng thì tự động tránh xa.
Đôi mắt to đẹp đẽ của nàng đảo quanh một vòng, quyết định đi đến Lan gia, tìm Lan Thuấn Trạch.
Không báo trước với ai, nàng đường hoàng xông thẳng vào, quả nhiên lại thấy y đang bị người khác ức hiếp.
Anan
Lần trước chịu đòn roi khiến kế mẫu y vẫn ôm hận trong lòng, sai người không cho y ăn cơm.
Đói rét, chịu đòn roi, bà v.ú và thị tùng mà mẫu thân để lại cho y đều bị đuổi đi từng người một. Lấy cớ y không chịu học, các tiên sinh đều bị điều đi dạy cho các đệ đệ con kế thất. Thiếu thốn y phục, thức ăn, bị người khác bắt nạt đã trở thành chuyện thường tình.
Tất cả mọi người đều đã quen với điều đó, cho nên khi tiểu công chúa xông vào nói muốn cùng Lan Thuấn Trạch dùng bữa, người Lan phủ đều ngẩn người, bởi vì căn bản không hề chuẩn bị bữa ăn cho y.
Lan Thuấn Trạch quỳ ngoài cửa tiếp giá. Thiếu niên mười mấy tuổi, vóc dáng cao lớn, nhưng y phục lại cũ nát đến mức bị ngắn đi một đoạn. Y gầy gò, lặng lẽ, không biết đã đói bao lâu, thậm chí trông có chút suy yếu.