Lãnh Cẩm

Chương 2



Là một nhóm nữ tử quý tộc xa lạ, các nàng cũng thấy cành hoa ta đang cầm đẹp nhất, thế là yêu cầu ta tặng cho người đứng giữa các nàng.

 

Giữa các quý nữ, người được mọi người vây quanh như sao vây trăng, đầu đội mũ màn che dài chắn gió, khí chất cao quý trang nhã.

 

Điều này thì có khác gì là cướp đoạt?

 

Ta ấm ức nhìn Bùi Thanh Yến, chờ hắn ra mặt vì ta.

 

Kết quả là Bùi Thanh Yến chẳng thèm liếc ta một cái, từ khi nữ tử kia xuất hiện, ánh mắt hắn đã luôn đặt trên người nàng ta, mãi đến khi nhận ra ta nắm lấy một đoạn tay áo của hắn, hắn mới nhìn ta, giật tay áo mình ra, bình tĩnh ra lệnh cho ta:

 

"Nàng ấy thích, vậy thì nhường cho nàng ấy đi."

 

Ta có chút ngây người.

 

Thấy ta sững sờ, hắn tự mình đưa tay rút cành hoa đào ra khỏi tay ta, rồi đưa cho người kia.

 

Quý nữ được mọi người chú ý tháo mũ che xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, ốm yếu mỏng manh, khiến người ta thương xót.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy nàng ta, đầu óc ta lập tức nổ tung.

 

Ta và nàng ta trông cực kỳ giống nhau.

 

Ta thích những bộ y phục rực rỡ bắt mắt, nhưng Bùi Thanh Yến lại luôn bắt ta mặc một thân bạch y thanh lãnh đạm bạc.

 

Rõ ràng ta sống động khỏe mạnh ít khi bệnh tật nhưng Bùi Thanh Yến lại luôn bắt ta đội mũ che ngột ngạt khó chịu.

 

Thực ra ta đã lén nhìn qua những bức tranh của hắn, ba phần giống ta, ba phần không giống ta, ta vẫn luôn nghĩ là do tài vẽ của hắn chưa đạt.

 

Hóa ra tài vẽ của hắn lại tốt đến vậy, chẳng qua là hắn không vẽ ta mà thôi.

 

Nàng ta bất ngờ nhìn ta một cái không rõ ý, khẽ giọng nói lời cảm ơn với Bùi Thanh Yến nhưng chỉ để thị nữ bên cạnh nhận lấy cành hoa đó.

 

Hai người đứng gần nhau, tựa như một đôi tình nhân yêu mà không thể có được, chẳng ai để ý đến ta đang thất hồn lạc phách.

 

Ta trầm mắt xuống, đột nhiên tiến lên giật lấy cành hoa đào đó, Bùi Thanh Yến đứng ngay cạnh nữ tử kia, tưởng ta muốn gây bất lợi cho nàng ta, không nghĩ ngợi gì liền dùng một chưởng đẩy ta ra.

 

Lực của hắn thật lớn, ta ngã nhào lên những phiến đá lởm chởm, trên mặt, trên tay, chi chít vết máu, chật vật đáng thương, nhưng vẫn khư khư giữ chặt cành hoa đào đó.

 

Sau đó bò dậy, ném nó xuống đất, giẫm nát bươm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trịnh Uyển Khanh?

 

Giờ thì ta đã hiểu.

 

Tại Vân Thành, hai đại tộc Bùi và Trịnh là thế giao, Trịnh Uyển Khanh và Bùi Thanh Yến là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

 

Một người là đích nữ thế gia, đoan trang thông tuệ, mẫu mực của khuê tú.

 

Một người là quý công tử thanh nhã, tuấn tú, tiền đồ rộng mở.

 

Họ xứng đôi đến vậy, ai nấy đều nghĩ họ sẽ thành giai ngẫu, không ngờ Trịnh Uyển Khanh lại quay đầu gả cho người khác.

 

Nàng ta gặp được lựa chọn tốt hơn Bùi Thanh Yến, là thiếu gia họ Phùng.

 

Phùng gia là tân quý ở Vân Thành, xuất thân võ tướng, Phùng tiểu tướng quân là con trai độc nhất, từ nhỏ đã theo cha ra chiến trường, tuổi còn trẻ nhưng đã lập được không ít chiến công. Quan trọng hơn là còn được quý nhân ở kinh thành đánh giá cao, thân phận cũng vì thế mà một bước lên mây. Còn Bùi Thanh Yến tuy cũng xuất thân hiển quý, nhưng chỉ là đích thứ, vị trí thế tử không đến lượt hắn, cũng không có quan chức trong người, càng không có quý nhân đề bạt.

Anan

 

Vào thời điểm đó, quả thực Bùi Thanh Yến không phải là lựa chọn tốt nhất, người ngoài đều nói Trịnh gia ép Trịnh Uyển Khanh gả đi, thật đáng tiếc cho đôi bích nhân này.

 

Khi đó, người con gái mình yêu thương lại gả cho người khác, mẫu thân lại vừa qua đời, Bùi Thanh Yến không có tâm trí ở lại Vân Thành, dứt khoát nhận một công việc khó khăn nhưng đầy thành tích, rời đi đến Chử Quận.

 

Trên đường, hắn đã gặp ta, một người có vài phần giống Trịnh Uyển Khanh.

 

Một vật thế thân để hắn thấy vật nhớ người.

 

Hắn sắp xếp ta ở nơi có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, nuôi dưỡng ta như một chiếc bình hoa xinh đẹp, trông có vẻ rất tốt với ta.

 

Thế nhưng ngay cả việc ta chạm nhẹ vào tay áo của hắn, hắn cũng âm thầm tỏ vẻ ghét bỏ.

 

Hắn nói hắn có bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ cho phép ta lại gần hắn quá nhiều, ngày hôm nay hắn đẩy ta ngã, nhớ lại một chút, đây lại là lần đầu tiên hắn chủ động tiếp xúc với ta.

 

Nhưng khi Trịnh Uyển Khanh kinh hãi ngã xuống, hắn lại không chút do dự bế nàng ta lên, vội vã xuống núi tìm thầy thuốc, lúc này, lại chẳng thấy chút bệnh sạch sẽ nào nữa.

 

Việc giữ tang cho mẫu thân là cái cớ, bệnh sạch sẽ cũng là cái cớ, hắn thật sự giữ thân trong sạch vì người trong lòng mình.

 

Một đám người đều vội vàng bỏ đi, chỉ còn mình ta bị bỏ lại tại chỗ.

 

Lại một lần nữa cô đơn bị bỏ rơi sang một bên.