Rõ ràng ta là người bị thương tích khắp người, chật vật đáng thương, không biết nàng ta đã bị giật mình ở chỗ nào, đang đứng yên đó lại có thể ngất xỉu.
Xuân nồng đang nở rộ những cành đào biếc như những đám mây đỏ rực rỡ khắp núi, những người đến đây dạo chơi ngắm hoa nối tiếp nhau không ngớt.
Anan
Những đóa hoa rực rỡ và tươi tắn như vậy thật đúng ý ta.
Nhưng ta lại không có tâm tình thưởng thức, thân thể ta không hiểu sao lại quá mức mong manh, dễ dàng bị xước da chảy máu, những vết thương nhỏ li ti trên người đau nhức âm ỉ, ta cắn răng nén nước mắt, hốc mắt đỏ hoe.
Đợi đến khi dòng người tan hết, trời sắp tối rồi, Bùi Thanh Yến mới nhớ ra phái người đến đón ta về.
Nhưng không phải về tiểu viện đó, gia nhân đưa ta đến y quán, Bùi Thanh Yến gặp ta, thần sắc lạnh băng: "Từ nhỏ thân thể Uyển Nhi đã không tốt, không chịu được kinh động, tất cả chuyện này đều do người gây ra, vào trong xin lỗi Uyển Nhi đi."
Ta không muốn, thế là Bùi Thanh Yến ra lệnh không cho ta ăn cơm, cũng không cho phép ta rời đi, khi nào ta đồng ý, khi đó mới cho nước và cơm.
Đói ba ngày, bụng đau đến tái mét mặt mày, ta như hắn liệu trước mà khuất phục.
Thân ở dưới mái hiên nhà người khác, ta chỉ có thể đồng ý.
Ba ngày sau, Trịnh Uyển Khanh đã về Phùng phủ rồi, khi ta được đưa đến Phùng phủ, ta yếu ớt đến nỗi lảo đảo, ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc thấy nàng ta được mọi người vây quanh hỏi han ân cần, rồi cúi đầu nhìn lại chính mình toàn thân đầy vết máu, mấy ngày nay không được ăn cơm cũng không có cách xử lý vết thương, cứ để mặc chúng từ từ đóng vảy.
Tựa như một con mèo hoang đang lén lút nhìn trộm mèo cưng được nuôi dưỡng, cưng chiều trong nhà người khác. Khi bước vào cửa, những người đang trò chuyện trong phòng đều dừng lại nhìn ta, có người bật cười khẩy, giọng điệu khinh mạn:
"Đây chính là ngoại thất mà Bùi công tử nuôi ở ngoài sao?"
Ta cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây ở Chử Quận không danh không phận vài năm, sau đó được đưa về Vân Thành ngay cả cửa Bùi gia cũng chưa bước vào, chỉ bị ném vào một tiểu viện, ta đã từng có thắc mắc, nhưng ngay từ đầu, khi Bùi Thanh Yến phái người đến Lý Gia Thôn cầu hôn, nói rằng hắn phải chịu tang cho mẫu thân vài năm sau mới có thể thành thân, rõ ràng ý tứ là sẽ cưới hỏi đàng hoàng.
Bây giờ nghĩ lại, quả thực chẳng qua chỉ là một ngoại thất, ta đã bị lừa gạt.
"Nghe nói nàng ta có vài phần giống Trịnh tỷ tỷ, đúng là trùng hợp, rất có duyên..."
Một người khác: "Nói bậy bạ gì đó? Phu nhân chúng ta là đích tiểu thư của Trịnh gia, thiếu phu nhân của Phùng gia, là cành vàng lá ngọc, sao một thôn nữ nơi thôn dã này có thể trèo cao được?"
"Xuất thân thôn dã thì chẳng biết lễ nghi, e rằng nàng ta còn không biết quy củ của Vân Thành nhỉ, mỗi năm cành đào biếc đẹp nhất trên núi sẽ được tặng cho mỹ nhân bậc nhất…"
Khi ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, người nói chuyện khựng lại, những lời định nói trong miệng không hiểu sao tắt ngúm.
Ta chợt hiểu ra, thảo nào các nàng lại cố chấp giành lấy đồ của ta đến vậy, hóa ra còn có quy tắc này, Trịnh Uyển Khanh trong số các quý nữ Vân Thành, quả thực là đứng đầu.
Nhưng ta sinh ra đã đẹp, ta chưa từng thấy ai đẹp hơn ta, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy là kẻ ủng hộ Trịnh Uyển Khanh, nàng ta ngây người một lúc, sau đó bực tức đổi chủ đề:
"Không phải ngươi đến hầu hạ phu nhân sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dâng thuốc đi."
Ta bưng bát thuốc đến trước giường, rèm che được kéo ra, Trịnh Uyển Khanh với vẻ yếu ớt dễ vỡ, yên lặng nhìn chằm chằm ta, ngược lại không làm khó ta như những người khác, nàng ta lặng lẽ nhận lấy thuốc rồi uống, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm ta.
Cuối cùng nàng ta đột nhiên cất tiếng:
"Ngươi có biết vì sao trên núi đó lại đông đúc người qua lại không?"