Lãnh Cẩm

Chương 5



Khi Bùi Thanh Yến đón ta, mặt ta đỏ bừng một mảng lớn, toàn thân đau đớn run rẩy, cuộn tròn trong góc xe ngựa, hiếm khi lại im lặng không nói lời nào.

 

Trịnh Uyển Khanh cố ý dùng trà vừa đun sôi tạt vào mặt ta, chính là nhắm vào việc hủy dung ta.

 

Ta đại khái có thể đoán được tâm tư của nàng ta.

 

Đúng là nàng ta từ bỏ Bùi Thanh Yến chọn người khác trước không sai, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bên cạnh Bùi Thanh Yến sẽ xuất hiện một nữ nhân khác.

 

Từ nhỏ nàng ta đã quen với sự thiên vị độc nhất vô nhị của Bùi Thanh Yến, ngay cả khi đã gả cho người khác, nàng ta vẫn luôn tìm đến Bùi Thanh Yến mỗi khi có chuyện, và hắn cũng âm thầm giúp nàng ta giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ.

 

Vốn tưởng mọi chuyện sẽ cứ thế tiếp diễn, kết quả lại đột nhiên xuất hiện một người là ta.

 

Người sáng suốt đều biết ta chẳng qua chỉ là vật thế thân của nàng ta, nhưng Trịnh Uyển Khanh vẫn không hài lòng, nàng ta không thích bên cạnh Bùi Thanh Yến có nữ nhân khác, dù đó là thế thân của nàng ta.

 

Nàng ta cũng không thích ta, vật thế thân này, lại còn đẹp hơn nàng ta.

 

Nàng ta càng không thích, người khác lại lấy ta, một kẻ xuất thân thôn dã thấp kém, để so sánh với nàng ta, khiến nàng ta mất hết thể diện.

 

Khi ta vừa bước vào phòng nàng ta, người nói ta và nàng ta có duyên, hẳn là đối thủ của nàng ta, trong lời nói dùng ta để ngầm chế giễu nàng ta.

 

Trịnh Uyển Khanh vốn đã thấy ta chướng mắt, lại bị người khác mỉa mai, càng thêm khó chịu, đương nhiên nàng ta sẽ không đối phó với đối thủ cũng là quý nữ thế gia, mà chỉ kiếm một lý do đường hoàng, trực tiếp tạt một bát trà nóng vào mặt ta.

 

Dù sao cũng chỉ là một ngoại thất xuất thân thôn dã, nàng ta muốn giày vò thế nào cũng được.

 

Có lẽ nàng ta còn muốn thấy ta bị bỏng mà lăn lộn rên rỉ xấu xí, tiếc là ta cắn chặt răng, không hề thất thố nửa phần.

 

Ta không biết làm thế nào mà mình có thể đau đến mức gần như ngất đi, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh và rõ ràng, thông qua vài câu nói rời rạc mà phân tích được tâm tư của người khác và tình hình.

 

Bên ngoài thì ta lại tỏ ra yếu đuối mỏng manh, nước mắt cứ lặng lẽ rơi tí tách, vẻ mặt hoảng sợ và luống cuống.

 

Mặc dù không còn ký ức của trước đây nhưng ta có ấn tượng mơ hồ rằng từ nhỏ ta đã rất yêu thích cái đẹp, vô cùng hài lòng và yêu quý khuôn mặt của mình, thường ngày luôn tự phụ về nhan sắc lại còn tự luyến… Kỳ thực ta vô cùng sợ hãi, sợ hãi dung nhan sẽ bị hủy hoại, biến thành một kẻ xấu xí ghê tởm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nước mắt rơi suốt cả đoạn đường, Bùi Thanh Yến cứ thế nhìn ta suốt chặng đường, thần sắc khó lường, đến nơi ta vẫn còn khóc, dường như hắn có chút phiền muộn, lần đầu tiên lại vươn tay về phía ta:

 

“Xuống xe.”

 

Nhưng khi hắn lại gần, ta lại theo bản năng rụt người lại phía sau.

 

Tay Bùi Thanh Yến khựng lại giữa không trung, hắn khẽ nheo đôi mắt đen, thần sắc trở nên khó lường.

 

Từ trước đến nay, đối với hắn, ta đều luyên thuyên không ngừng đến mức khiến người khác phiền lòng, không lúc nào không muốn dính lấy hắn.

 

Từ trước đến nay chưa từng như bây giờ, suốt đường không nói lời nào, tránh né như tránh rắn rết.

 

Cuối cùng Bùi Thanh Yến lôi ta xuống xe ngựa, ném cho vị đại phu được mời đến, cảnh cáo ta: “Thôn Lý gia bần cùng, vinh hoa phú quý của ngươi ngày nay, tất cả đều là do Uyển Nhi mà có được, trong lòng ngươi nên tự biết rõ, đừng nghĩ đến việc oán trách nàng ấy.”

 

Cũng coi như hắn đã thừa nhận một cách thẳng thắn rằng hắn coi ta là vật thay thế của Trịnh Uyển Khanh, Bùi Thanh Yến nhéo cằm ta, rũ mắt lạnh lùng đánh giá những vết sưng đỏ và mụn nước trên mặt ta, như thể đánh giá một con ch.ó sinh lòng phản nghịch.

 

Hắn ấn ấn vào vết thương đỏ ửng, trong cơn đau nhói, ta nhìn thấy hắn cười nhạt: “Đắp thuốc cẩn thận thì vẫn còn chữa được, ngoan một chút…”

 

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình chưa bị hủy dung, dù sao thì một khi không còn giống nàng ấy nữa, sẽ chẳng còn giá trị gì đâu.”

 

Ta cố nén cơn đau dữ dội, gắng sức đẩy hắn ra, trầm mắt nhìn chằm chằm hắn một lát, chợt vồ tới, nhón chân nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn.

 

Sau đó nhìn khuôn mặt Bùi Thanh Yến chợt tối sầm lại, ta cũng bật cười.

 

Vậy nếu ta vẫn còn giá trị, nhổ nước bọt vào mặt hắn, cũng sẽ không có lo ngại về tính mạng đâu nhỉ?

 

Không phải ghét bỏ sao? Không phải không thích ta tiếp cận sao?

Anan

 

Đằng nào cũng không c.h.ế.t được, ta đã không dễ chịu, cũng sẽ không để hắn dễ chịu.