Kết cục là bị giam cầm và đói thêm vài ngày.
Khi đói đến mơ màng, ta bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Bùi Thanh Yến.
Mưa núi sắp tới, trời đất u ám, trên chiếc xe xa hoa hiếm thấy ở chốn thôn dã hẻo lánh, một công tử áo đen chậm rãi bước xuống, dung nhan như ngọc, thanh lãnh cao ráo.
Đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng, vào khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt ta, cuối cùng mới nổi lên chút gợn sóng.
Anan
Hắn thất thần nhìn khuôn mặt ta:
“Ngươi tên là gì?”
Ta nhìn y phục màu mực của hắn và đôi mắt phượng sâu thẳm ấy, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc và thân cận, theo bản năng mở miệng đáp một câu: “Cẩm Nhi.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Thanh Yến, ta không hiểu vì sao lại nảy sinh nhiều thiện cảm và tin tưởng đối với hắn, cho nên mới dễ dàng bị lừa gạt đến vậy. Có lẽ trong tiềm thức của ta, chưa bao giờ nghĩ rằng một người khoác áo mực và có đôi mắt phượng sâu thẳm sẽ có bất kỳ điều gì bất lợi đối với ta.
Nhưng sau khi đến Vân Thành, Bùi Thanh Yến cũng theo Trịnh Uyển Khanh mà mặc y phục trắng, cảm giác thân thuộc ấy cũng nhạt đi ít nhiều, cộng thêm việc phát hiện hắn lừa ta làm thế thân cho người khác, ta rất khó mà không bài xích chán ghét Bùi Thanh Yến.
Trong lúc đói đến ngất đi, ta mơ màng nghĩ đến câu nói kia của Bùi Thanh Yến.
“…Dù sao thì một khi không còn giống… sẽ chẳng còn giá trị gì đâu.”
Sau khi ta tỉnh lại, Bùi Thanh Yến đã sớm vội vã rời đi, đi đến Lâm Châu bên cạnh, nói rằng Thánh Thượng sắp sửa tuần du phía nam một chuyến, cũng sẽ đi qua Vân Thành, các thế gia quan lại ở mấy nơi lân cận đều tụ tập ở Lâm Châu để thương nghị việc đón giá.
Để ta đói mấy ngày, lúc đi lại để lại một vị đại phu và hai đầu bếp, cứ như thể thực sự sợ ta sẽ c.h.ế.t đói vậy.
Mỗi ngày đắp thuốc dưỡng vết thương trên mặt cho lành, ta liền lặng lẽ thu dọn hành lý, định từ đó mà cùng Bùi Thanh Yến mỗi người một ngả.
Đi đến cửa mới phát hiện bên ngoài có người canh giữ.
Ý của Bùi Thanh Yến là Trịnh Uyển Khanh nhìn thấy ta sẽ không vui, nên đã giam lỏng ta, không cho phép ta tùy ý ra ngoài, sợ chướng mắt nàng ta.
Hai tên thủ vệ như câm vậy, không nghe bất cứ điều gì, chỉ biết canh giữ cửa không cho ta ra ngoài, cho dù ta nói rằng ta muốn rời Vân Thành sẽ không còn chướng mắt Trịnh Uyển Khanh nữa, vẫn luôn không hề lay chuyển.
Ta đành phải tháo hành lý đã thu dọn ra, quanh đi quẩn lại ngoài những tên thủ vệ gỗ đá ra không ai chú ý, đương nhiên cũng không ai phát hiện ta đang nghĩ đến việc rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bị nhốt trong phòng ngày ngày buồn bực, nha hoàn chỉ nghĩ rằng ta bị giam lỏng nên buồn chán, liền nghĩ cách mang những món đồ chơi nhỏ từ bên ngoài về cho ta giải buồn.
Bị giam lỏng một hai tháng, sắp đến Tết Đoan Ngọ, bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt, cách một bức tường nghe tiếng ồn ào trên phố, quả thực ta cũng càng thêm buồn bực. Cầm lấy sợi chỉ tơ mà nha hoàn mang về, tùy tiện quấn một vòng, dễ dàng se được một sợi dây ngũ sắc tinh xảo hoàn mỹ.
Đoan Ngọ buộc dây ngũ sắc, trừ tà, cầu phúc, đón lành.
Ta ở thôn Lý gia nửa năm, ở Chử Quận ba năm, ngày tháng trôi qua thoải mái, ký ức quá khứ không hề phục hồi chút nào. Đến Vân Thành thì luôn bị kích thích, trong thời gian ngắn, lại có dấu hiệu dần dần phục hồi.
Sợi dây ngũ sắc này chính là như vậy, tùy tay đã se xong. Dường như cùng với dấu hiệu phục hồi ký ức, cũng đột nhiên phục hồi một số kỹ năng thuần thục.
Chỉ là ta cầm sợi dây tơ đã se xong, mới phát hiện không có ai để tặng. Trong tâm trí ta bỗng lóe lên một thoáng gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Nha hoàn nhìn thấy điều này, đau lòng ta ngày ngày bị giam giữ, ngày Đoan Ngọ lén lút mang đến một cái thang từ nhà, vẫy ta: “Cô nương, mau lại đây, đừng để thủ vệ phát hiện!”
Mắt ta sáng lên.
Có thể trèo tường ra ngoài hóng gió cũng tốt.
Trên phố quả nhiên vô cùng náo nhiệt, ta nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm. Theo dòng người di chuyển, đến bên bờ sông, người chen chúc hai bên bờ đang vây quanh xem đua thuyền rồng.
Vừa quay đầu, liền chạm mặt Trịnh Uyển Khanh.
Nàng ta nhìn thấy ta, khẽ cau mày. Bên cạnh có người cố ý kiếm chuyện với nàng ta: “Ô hay? Trịnh muội muội, đây chẳng phải là tiểu cô nương giống ngươi sao? Chẳng phải nói, nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa ư?”
Bùi Thanh Yến bề ngoài mang vẻ thanh quý tuấn nhã, nhưng trong xương cốt cũng chẳng phải người tốt lành gì. Khi không có Trịnh Uyển Khanh ở bên, hắn lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
Theo lẽ thường mà nói, Trịnh Uyển Khanh không thích gặp ai, Bùi Thanh Yến sẽ không để người đó có cơ hội xuất hiện trước mặt nàng ta nữa.
Thông thường mà nói, là trực tiếp xử lý, tệ nhất thì cũng phải đưa đi thật xa.
Thế mà lần này, hắn lại mềm lòng rồi.
Trịnh Uyển Khanh cho người giữ lấy nha hoàn bên cạnh ta để hỏi, biết được ta an an ổn ổn ở Vân Thành, chỉ là bị giam lỏng không cho ra ngoài, liền đen mặt lại.