Lão Bá, Ngài Tìm Nhầm Cửa Rồi

Chương 1



1.

 

“Phu nhân, không hay rồi, cô gia đã chế/t đội mồ sống lại! Còn mang theo một nữ q/uỷ về nữa!”

Nghe nha hoàn nói vậy, miếng dưa chuột trên mặt ta suýt thì bay ra ngoài.

 

Nhưng bao năm qua, ta đã sớm luyện được bản lĩnh núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc.

Ta từ tốn hỏi: “Sống lại thế nào? Ngươi có bằng chứng gì chứng minh hắn là phu quân của ta?”

 

Nha hoàn ấp a ấp úng hồi lâu cũng không nói rõ được nguyên do: “Chỉ là... trông rất giống ạ!”

“Hồ đồ, phu quân đã mất mười năm rồi, tính ra giờ này cũng đến tuổi cắp sách tới trường rồi, sao có thể sống lại được?”

 

Ta gỡ miếng dưa chuột trên mắt xuống: “Đi thôi, để ta xem là y/êu m/a q/uỷ qu/ái phương nào mà lại dám giả dạng thành vong phu của ta!”

Khi đến cổng sân, nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, ta đã dám chắc.

 

Người đàn ông trước mắt đúng là người phu quân đã chế/t mười năm của ta.

Bên cạnh chàng còn có một người phụ nữ ăn mặc giản dị nhưng gương mặt diễm lệ.

 

Ta phải thừa nhận người phụ nữ này có vài phần xinh đẹp, dù đã sinh con nhưng vóc dáng không hề thay đổi, từng cử chỉ, hành động đều toát ra vẻ quyến rũ.

 

Nha hoàn báo tin sai rồi, không chỉ mang về một nữ qu/ỷ, mà còn dẫn theo năm tiểu qu/ỷ nữa.

Nhìn qua một lượt, mười năm năm đứa, thật biết đ/ẻ quá đi.

 

Thấy ta, phu quân nhìn ta từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường, mặt lộ rõ vẻ không vui:

“Đỗ thị, nàng cai quản Hầu phủ này như thế đấy à?”

 

Ta đang định lên tiếng thì chàng quay sang nhìn cô gái quê kia:

”Lệ Nương, thân thể nàng không khỏe, vào trong trước đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đứa bé lớn nhất nói: “Phụ thân ơi, đây là nhà của chúng ta sao? Lớn và oai phong quá!”

Người phụ nữ được gọi là Lệ Nương mỉm cười: “Nghe lời phụ thân các con, sau này chúng ta sẽ ở đây.”

 

Nói rồi, Lệ Nương dắt mấy đứa trẻ đi vào trong.

Nha hoàn mắt lanh tay lẹ, dang tay thành hình chữ "Đại" chặn ở cửa: “Không được vào trong!”

 

Ta giả vờ kinh ngạc: “Hầu phủ nào? Ngươi là ai?”

Nha hoàn vẫn còn chưa hoàn hồn lúc này cũng lên tiếng:

 

“Kẻ nhà quê thô kệch từ đâu tới, lại dám giả mạo cố cô gia của chúng ta! Phu nhân, hay là báo quan đi ạ?”

Thấy vào cửa lại bị người chặn lại, Lệ Nương có chút bối rối, cô ta lo lắng nhìn phu quân, năm đứa trẻ kia cũng lúng túng không yên.

 

Đứa nhỏ nhất trừng mắt nhìn ta một cách hung hãn, ánh mắt như tẩm độc.

Ta làm như không thấy, quay đầu nhìn phu quân:

 

“Vị lão bá này, ngài tìm nhầm cửa rồi phải không?”

Năm đó khi gả cho chàng, chàng quả thật rất tuấn tú.

 

Nhưng bây giờ, sau bao năm dãi dầu sương gió, năm tháng đã để lại không ít dấu vết trên gương mặt chàng, tổng thể vẫn ưa nhìn, nhưng với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, đầu bù tóc rối này, ta gọi một tiếng "lão bá" đã được xem là lễ phép lắm rồi.

 

Còn ta thì khác, mười năm nay ta ăn ngon mặc đẹp, ngủ sớm dậy sớm, thường xuyên hẹn các vị chủ mẫu nhà quyền quý khác ở kinh thành đi chăm sóc sắc đẹp, da mặt mịn màng căng bóng, chẳng khác gì thiếu nữ chưa xuất giá.

 

“Đỗ thị! Nàng có ý gì?” Phu quân tức giận đùng đùng.

“Nơi này là Hầu phủ của ta, ta nhầm cửa khi nào?”

Ta nhìn chàng với vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Vị lão bá này, lúc Hầu phủ bị tịch biên gia sản, không có ai thông báo cho ngài sao?”