Lão Bá, Ngài Tìm Nhầm Cửa Rồi

Chương 2



2.

 

Mười năm trước, ta vẫn là một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ.

Một sớm xuyên vào sách, trở thành chủ mẫu nhà quyền quý, người sẽ thay phu quân quán xuyến gia nghiệp, chịu đựng mọi đắng cay. Phu quân một lần thất lạc, rồi chẳng bao giờ trở về, Hầu phủ lập y quan mộ, đổ hết tội lỗi sự mất tích của chàng lên đầu ta.

 

Ta đã quá quen thuộc với kịch bản tiếp theo, chẳng qua là chàng gặp được nữ chính xinh đẹp ở thôn quê, hai người sinh một loạt con cái, rồi nhiều năm sau lại mang con vinh quy cố lý. 

 

Còn ta thì thay chàng quản lý Hầu phủ mười năm, vì tiền đồ và hôn sự của đệ đệ, muội muội nhà chàng mà v/ắt ó/c ng/hiền g/an, vì duy trì chi tiêu Hầu phủ mà khu/ynh g/ia b/ại s/ản, cuối cùng chỉ còn lại danh tiếng tốt, người không còn, của cũng không còn. 

 

editor: bemeobosua

 

Thiếu nữ đôi mươi hao mòn thành bà cô già nua, chờ khi chàng mang thôn phụ xinh đẹp kia trở về, liền bị chàng đá bay một cước. Gi/an p/hu d/âm p/hụ ung dung hưởng thụ cơ nghiệp do ta gây dựng, còn nói ta những năm qua vô công rồi nghề. Thật đúng là tính toán giỏi ghê.

 

Cho nên, ngay giây phút ngồi lên kiệu hoa, ta đã chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao tương lai cũng là người dưng, ta hà cớ gì phải bỏ công sức của mình ra nuôi dưỡng gia đình chàng?

 

Ta được đưa đến giường phu quân, chàng thậm chí còn chẳng động vào ta, chỉ để lại vết m/áu đầu ngón tay trên ga trải giường. Chàng nói với ta: 

"Đỗ thị, ta cưới nàng về, là vì thấy nàng hiền lương thục đức, sau này trên dưới Hầu phủ ta đều giao cho nàng quản lý."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kẻ nào tin kẻ đó ngu xuẩn. Không đưa tiền, không đưa chìa khóa kho hàng, ta quản lý kiểu gì? Chẳng phải vẫn chờ ta dùng của hồi môn lấp vào sao. 

 

Ta chính là nữ nhi của thương nhân muối nổi danh Giang Nam, khi phụ mẫu ta vào kinh còn phô trương lớn đến vậy, ai cũng phải đỏ mắt. Nếu không phải chàng âm thầm chèn ép phụ mẫu ta, khiến họ vào ngục, ta cũng sẽ không vội vàng bị gả đi như thế.

 

 Đáng tiếc nha, chàng tính toán mọi cơ quan, cho rằng ta hiền lương thục đức, gia tài bạc triệu, đủ để chống đỡ Hầu phủ của chàng, nuôi dưỡng đệ muội chàng nên người. Chàng tính toán kỹ lưỡng nhân phẩm của ta, gia thế của ta.

 

Nhưng chàng không tính đến, xuyên vào thân thể này, chính là ta – kẻ mang trong mình chủ nghĩa vị kỷ tinh xảo.

 

Theo cốt truyện, ta và chàng thành thân chưa đầy một tháng, chàng dẫn ta đi săn mùa thu thì mất tích, trong rừng chỉ còn lại mảnh áo rách của chàng, cùng một ngón tay dính m/áu. 

 

Mọi người đều cho rằng chàng bị chó sói hổ báo n/uốt c/hửng, rất tiếc cho ta, người vợ mới về. Cũng có kẻ lén lút nói ta kh/ắc p/hu. Chỉ có ta biết, chàng đã cùng thôn phụ xinh đẹp của mình ung dung bên nhau rồi.

 

Chàng vừa đi, ta liền không diễn nữa.

Tiểu thúc tử trưởng thành dưới sự giáo dục bằng gậy gộc của ta, trở thành đệ nhất công tử phong nhã của kinh thành ư? Nuôi gì mà nuôi, đương nhiên là thả rông.

 

Tiểu cô tử được ta tận tình dạy dỗ, dùng vàng thật bạc trắng mà nâng lên thành đệ nhất mỹ nhân kinh thành ư? Nâng gì mà nâng, đương nhiên là nâng gi/ết.

Ta quả thực đã chăm sóc Hầu phủ rất tốt, chỉ là đệ đệ và muội muội của chàng không được việc thôi.