Lão Đại Phản Diện Khiến Tôi Trọng Sinh Để Cứu Hắn

Chương 47: Cứu Lão Đại Phản Diện



Nhưng Khương Vũ không ngờ rằng, cậu ấy lại tặng cô một đôi giày múa ba lê thương hiệu Vci!

Khương Vũ hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Cừu Lệ: bố cậu vì tội ngược đãi đang bị giam giữ, mẹ thì cắt đứt liên lạc, còn cậu lại mang khuyết tật về mặt tâm thần nên gia đình bên nội cũng không ai đoái hoài chăm sóc.

Kể từ khi vào trường Duật Hi, Cừu Lệ phải dựa hoàn toàn vào thành tích học tập xuất sắc để nhận học bổng mới đủ sức duy trì việc học.

Vậy cậu lấy tiền đâu mà mua được đôi giày đắt đỏ như vậy?

Khương Vũ âm thầm đặt đôi giày vào cặp, chuẩn bị đi tìm Cừu Lệ để hỏi cho ra lẽ.

Đúng lúc đó, Ngô Tư Lâm gọi cô lại, nói ra: “Khương Vũ, nghèo không mua nổi giày thì cũng chẳng cần mua hàng fake làm gì chứ?”

“Đúng vậy, mua giày nhái là phạm pháp mà.”

...

Khi nghe bọn họ bảo đây là hàng giả, Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm và trả lời: “Giày fake thì sao nào, có ai ăn hết tiền nhà cậu đâu mà.”

Nói xong cô định quay đi nhưng Ngô Tư Lâm không tha, chặn lại bảo: “Nếu cậu mang đôi giày này trước mặt các giáo viên Esmela, thật sự là quá xấu hổ rồi.”

“Đúng vậy.”

Cô gái bên cạnh, nhân lúc Khương Vũ không để ý, liền nhanh tay giật lấy túi vải, rút đôi giày ra: “Mỗi đôi giày Vci đều có mã số duy nhất, có thể tra trên mạng mà. Khương Vũ, cậu không định để bọn tôi lên mạng search thử chứ?”

Khương Vũ lạnh lùng đáp: “Tra xong thì sao? Tôi mang giày fake, người mất mặt là tôi, bọn cậu không liên quan.”

“Không thể nói thế được, cậu mang giày giả lên biểu diễn là làm mất mặt lớp nghệ thuật Linh Tước chúng ta đấy.”

Ngô Tư Lâm kiên quyết: “Nếu đây là giày giả, chúng tôi sẽ giúp cậu tiêu hủy nó.”

“Các cậu dám làm thế à!”

Ngô Tư Lâm rút kéo từ trong cặp, cười lạnh bảo: “Có thể thử xem.”

Khương Vũ chồm đến giật đôi giày lại thì nhóm nữ sinh vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, ngăn không cho cô lại gần Ngô Tư Lâm.

Cô tức giận quát lớn: “Dù sao nó nằm trong tay các cậu, làm sao tôi biết mã số có chính xác không?”

“Đồ quê mùa.”

Cô gái cầm điện thoại quét mã số rồi nói với Ngô Tư Lâm: “Tư Lâm, cậu cởi giày ra cho tớ quét một phát, thật giả rõ ràng lắm mà.”

Ngô Tư Lâm không chút do dự, cởi giày múa Vci của mình rồi đưa cho cô ta.

Hai đôi giày đặt cạnh nhau, kiểu dáng giống hệt nhau, sau đó các nữ sinh xung quanh bắt đầu bàn tán: “Rõ ràng chất lượng khác, giày của Tư Lâm sáng màu hơn nhiều.”

“Đúng thế, tiền nào của nấy, dù siêu nhái đến đâu cũng không thể thành hàng thật.”

“Nhìn dây giày kìa, chất lượng kém hẳn.”

...

Khương Vũ không muốn quà tặng của Cừu Lệ bị mang ra bàn luận, liền đưa tay định lấy lại đôi giày.

Ngô Tư Lâm nhanh nhẹn giành lấy ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta đoán Khương Vũ đang chột dạ nên thúc dục: “Tra thử đi, đừng để sự ham hư vinh của cô ta làm mất mặt Linh Tước chúng ta.”

Nữ sinh kia cầm điện thoại nhập mã số.

“Tìm được rồi, đôi giày này…”

Sắc mặt cô ta bất ngờ trầm xuống.

“Là hàng giả phải không?”

“Chắc chắn là hàng giả rồi.”

Nữ sinh nảy sinh nghi ngờ, ngẩng lên nhìn Khương Vũ, nghiến răng nói: “Là hàng thật.”

Ngô Tư Lâm không tin nổi, giành lấy điện thoại của cô gái kiểm tra lại, mã số trên đó quả thật là hàng thật.

Cô ta tức tối nhìn Khương Vũ: “Ồ, không phải cậu đã chia tay bạn trai giàu rồi sao? Sao còn mặt dày bám lấy?”

Khương Vũ giật lại đôi giày, bỏ vào cặp, mặt trầm rời đi.

Lúc đó, một nữ sinh chợt lên tiếng: “Sao lại thế được, Tư Lâm, mã giày của cậu sao không tra ra vậy?”

Mọi người quay đầu nhìn, thấy cô ta cầm giày múa của Ngô Tư Lâm một tay và điện thoại tay kia: “Xem này.”

Các nữ sinh khác cũng bước tới xem màn hình điện thoại.

“Thật sự không tra được.”

“Không, chắc chắn phải có lý do.”

“Có thể giày của Tư Lâm mới là siêu nhái?”

Ngô Tư Lâm hoảng hốt lấy điện thoại, kết nối mạng, nhập mã giày, thấy màn hình hiện chữ: Xin lỗi, mã số bạn tìm không tồn tại.

“Không... không thể như vậy!”

Đôi giày của Ngô Tư Lâm là do người bạn làm kinh doanh tại Ireland tặng, cô còn khoe suốt mấy tháng nay!

Vậy mà hóa ra là hàng giả cực phẩm!

Các nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt đầy sự chế giễu.

Sau một hồi ồn ào, hóa ra giày của Khương Vũ là hàng thật, còn của Ngô Tư Lâm mới là hàng giả.

Khương Vũ nhìn thấy bộ dạng giận dữ đến run rẩy của cô ta, vốn không muốn thêm dầu vào lửa nhưng nhớ đến hành động vừa rồi của cô ta, thật sự quá đáng không thể bỏ qua!

“Chẳng phải mua bán hàng giả là phạm pháp sao?” Khương Vũ cầm kéo trên bàn, ném thẳng về phía Ngô Tư Lâm: “Cắt ngay đi.”

Ngô Tư Lâm cắn môi trắng bệch, bất lực trước ánh mắt của những nữ sinh xung quanh.

Các nữ sinh đều háo hức chờ đợi màn trình diễn tiếp theo.

Sắc mặt Ngô Tư Lâm tái mét, đầy giận dữ, cô ta cầm đôi giày super fake mà mình khoe khoang suốt thời gian qua, bực bội cắt tơi tả.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com