Sau khi cắt xong, một nữ sinh giả vờ nói: “Dù là super fake nhưng cũng không tệ lắm, trông chất lượng cũng khá.”
“Đúng vậy, cắt bỏ thì phí quá.”
Nhìn sắc mặt u ám của Ngô Tư Lâm, các nữ sinh vội đẩy nhau rời khỏi phòng đồ.
Cuộc phản công hôm nay khiến Ngô Tư Lâm trải qua trận cay đắng.
Khương Vũ chẳng thèm để ý, cẩn thận cất đôi giày vào túi vải rồi rời đi.
...
Đã gần 7 giờ tối, Khương Vũ ngồi xe buýt đến Thủy Tịch Đài - nhà của Cừu Lệ, nhưng cô gõ cửa lâu không ai ra mở, có vẻ như cậu không có ở nhà.
Cô lấy đôi giày múa từ cặp ra, đặt trước cửa rồi chuẩn bị rời đi.
Đi được vài bước, cô quay lại nhìn đôi giày im lìm bên cửa rồi thấy chưng hửng.
Dù không nên tùy tiện nhận quà quý giá, cô vẫn muốn nói rõ ràng với cậu.
Lặng lẽ trả lại đồ như thế thấy sao không ổn.
Nghĩ vậy, Khương Vũ cầm giày múa, rời khỏi căn nhà.
Ngay khi bước ra khỏi khu, cô gặp chàng trai mặc áo len cổ lọ đen, đang thong thả dạo dưới con đường bạch quả.
Trong tay cậu cầm chiếc túi chứa hộp thuốc.
“Cừu Lệ!”
Khương Vũ vội vã vẫy tay gọi cậu.
Thế nhưng Cừu Lệ thấy cô thì lập tức quay người bỏ chạy!
Nhìn bóng dáng hoảng loạn của cậu, cô sững người vài giây rồi vội đuổi theo: “Sao cậu lại chạy trốn chứ!”
Cừu Lệ chạy nhanh như sói, băng qua nhiều con hẻm ngoằn ngoèo, thở hồng hộc đến ngã tư khác.
Nhìn cô gái không kịp đuổi, cậu chống gối thở mệt rồi thở phào nhẹ nhõm.
Một chiếc taxi dừng bên cạnh, cửa mở ra, Khương Vũ bước từ trong xe xuống, mạnh tay đóng cửa, mắng giận dữ: “Cậu chạy tiếp xem nào!”
Cừu Lệ: ...
Khương Vũ tiến lại gần, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, miếng băng còn dán trên sống mũi.
Cô kiễng chân nắm nhẹ cằm, nhìn qua nhìn lại.
Mặt cậu đầy vết thương, không chỉ vậy, khóe mắt bầm tím, môi còn rách da.
Không trách mấy hôm nay tan học không thấy bóng dáng cậu đâu, hóa ra cố tình tránh cô!
“Lại bị đánh rồi sao?”
Trước câu hỏi của cô gái nhỏ, lần đầu tiên Cừu Lệ cảm thấy bối rối, cậu đáp: “Tớ không gây chuyện đâu.”
Khương Vũ nhớ lại lần đầu thấy cậu bị bao vây đánh đập, lòng đau xót, càng tức giận hỏi: “Vô cớ bị đánh? Cậu nghiện bị đánh sao? Ai đánh cậu?”
Cừu Lệ l.i.ế.m khóe môi rách, cười khẽ.
Cậu thích nhìn thấy Khương Vũ tức giận vì mình.
“Thôi được rồi.”
Cừu Lệ vuốt trán cô: “Chuyện nhỏ thôi, bị đánh có c.h.ế.t đâu.”
Khương Vũ tránh tay cậu, bất ngờ khi chạm vào cánh tay, cậu rụt lại, mặt khẽ nhăn, dường như đau.
Cô vội giữ cổ tay cậu, không nói thêm mà kéo tay áo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên cánh tay đầy vết bỏng do t.h.u.ố.c lá gây ra.
“Là ai làm vậy!” Khương Vũ kích động hỏi: “Cậu đã chọc phải người nào rồi sao!”
Cừu Lệ không vui, rụt tay lại, tránh ánh mắt cô: “Tớ nói không sao mà.”
“Cừu Lệ, cậu nói sẽ không tự làm mình bị thương nữa mà?”
“Không phải tự gây thương tích.”
Những gì cậu hứa sẽ không thay đổi.
“Thế thì nói cho tớ biết ai đã làm.”
“Không ai cả, cậu thấy phiền không?”
Khương Vũ nổi giận.
Cô biết nếu cậu cứ phó mặc bản thân, sớm muộn cũng sẽ sa ngã.
“Cừu Lệ, nếu cậu không yêu quý bản thân, ai có thể yêu cậu đây?”
Cừu Lệ nhìn cô, người con gái trước mặt choàng khăn đỏ, mặc váy trắng, da trắng mịn màng, mắt trong sáng như suối, xinh đẹp rạng rỡ.
Cậu đột nhiên thấy tự ti, sắc mặt trầm xuống, giọng khàn khàn: “Cuộc sống tớ đã nát bét rồi, cậu không chịu được thì đi đi.”
Khương Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, cắn răng đuổi theo, lấy ra đôi giày múa trắng: “Đôi giày đắt vậy cậu lấy đâu ra?”
“Không phải tớ tặng.”
Cừu Lệ thờ ơ không thèm nhìn.
“Chính cậu tặng chứ.” Khương Vũ không buông tha: “Tớ còn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá trên giày đó.”
“Không thể đâu.” Cừu Lệ dừng bước, cầm lấy đôi giày ngửi: “Sao có thể có mùi thuốc lá, tớ chưa xé ra mà…”
Cậu chưa kịp nói thì đã bị cô lừa rồi.
...
Cô gái nhỏ trở nên lanh lợi hơn.
Khương Vũ thấy cậu thừa nhận liền hỏi tiếp: “Đôi giày này có liên quan đến vết thương của cậu không? Cậu có đi cướp hay mượn tiền không trả nên bị đánh?”
Trong đầu cô nghĩ tới trăm ngàn khả năng, tất cả đều không tốt.
Cừu Lệ không thích bị cô hỏi dồn dập, ném lại đôi giày: “Thích thì mang đi, không thích thì thôi, đừng nói nhảm nữa.”
“Nếu cậu thực sự làm vậy để mua giày, tớ thà không mang còn hơn.”
Khương Vũ cũng nóng tính, trả giày lại, lúc đẩy đẩy giày rơi xuống đất.
Cô đỏ hoe mắt, lùi hai bước, cố kìm nước mắt nói: “Cừu Lệ, không ai cứu được cậu, chỉ có chính cậu mới cứu được mình.”
Cừu Lệ trầm ngâm: “Tớ không cần ai cứu, bây giờ tớ sống tốt rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
“Vậy được, coi như tớ nhiều chuyện, tốt nhất đừng hối hận, ai hối hận người đó thua.”
Khương Vũ dứt lời, lùi bước rời đi.
Cừu Lệ nhìn theo bóng lưng cô, bên tai vang vọng câu nói.
Không ai cứu được cậu, chỉ có cậu tự cứu mình...