Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 17: Hệ Thống Là Một Cái Hố



Không biết Độc Lang đã về từ lúc nào. Lúc Phương Chính tiễn mấy người Đàm Cử Quốc đi, cũng không thấy bóng dáng Độc Lang quay lại. Giờ gã sói này đột nhiên xuất hiện, quả thực đã dọa Phương Chính một phen không hề nhẹ.

"Ngươi muốn làm gì?"

Phương Chính hỏi.

Độc Lang ô ô hai tiếng.

Phương Chính nổi giận:

"Đừng có mơ! Đây là đồ ăn của bần tăng! Chỉ còn lại một miếng nhỏ như thế này, ngươi còn muốn chia sao? Có phải ngươi muốn để bần tăng chết đói luôn không hả?"

Độc Lang kêu ô ô đầy vẻ tủi thân, ra sức năn nỉ Phương Chính chia cho nó một miếng. Cái mũi của loài sói vốn thính hơn người rất nhiều, đồ ăn có ngon hay không nó chỉ cần ngửi qua là biết ngay! Phần cơm trong bát của Phương Chính chính là thứ mà nó cảm thấy thơm nhất từ trước đến giờ, nhất định còn ngon hơn cả con gà béo hôm nọ!

Phương Chính nhìn bộ dạng đáng thương của Độc Lang, hắn giậm chân một cái, hạ quyết tâm, bèn chia cho nó một miếng.

Độc Lang một cú táp gọn lẹ miếng cơm trên đất, sau đó nằm bệt ra, lè lưỡi, hai mắt mở to, bộ dạng sung sướng y hệt một con chó Husky vừa được ăn no!

Phương Chính cảm thấy có chút khó hiểu, không phải chỉ là một miếng cơm thôi sao? Lại có thể khiến một con sói oai vệ biến thành một con Husky ngốc nghếch như vậy ư? Trong này không có chất gây nghiện gì đấy chứ?

Hắn vừa lẩm bẩm, vừa đưa một miếng cơm lên miệng. Cơm vừa vào đến miệng, Phương Chính lập tức muốn khóc thét! Hắn ôm lấy Độc Lang, đấm thùm thụp mấy cái:

"Ngươi phun ra cho ta, phun ra ngay! Phun ra mau! Mỹ thực của ta lại bị ngươi chà đạp rồi…"

Không sai, hương vị của thứ cơm này thực sự quá đỗi tuyệt vời. Không có bất kỳ một hương vị thừa thãi nào, chỉ có vị cơm thuần túy nhất, nhưng chính cái vị thuần túy ngọt dịu này lại khiến người ta không thể kìm lòng được, càng ăn lại càng nghiện!

Giờ phút này, Phương Chính mới thực sự hiểu, vì sao mấy người Đàm Cử Quốc thà bị nghẹn chứ nhất quyết không chịu uống nước. Uống nước vào sẽ làm mất đi hương vị tuyệt hảo của cơm! Có điều, cuối cùng cả ba người cũng phải nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng đẩy bằng được mỹ thực vào trong miệng. Khó trách Dương Bình lại có vẻ như muốn khóc khi rời đi…

Độc Lang bị Phương Chính "chà đạp" một hồi, nhưng tuyệt nhiên không chịu nhả ra bất cứ thứ gì.

Phương Chính nhìn cái bát sạch bong, rồi lại sờ sờ bụng mình, cảm thấy hình như còn đói hơn lúc trước!

Bất đắc dĩ, hắn đành phải lấy thêm gạo cũ ra, nấu một nồi mới. Chỉ có điều, vừa được nếm thử cơm nấu từ Linh Mễ, món cơm thường này thực sự khó mà nuốt trôi. Nhưng vì cái bụng đang réo gọi, hắn đành gắp thêm chút rau dại, nhắm mắt ăn cho qua bữa.

Bụng đã no, Phương Chính nhìn lại năm trăm đồng còn sót lại trong túi, hỏi:

"Hệ thống, phí thủ tục cùng phí vận chuyển được tính như thế nào vậy?"

"Dựa theo giá trị của vật phẩm mà tính. Nếu như chỉ là Linh Mễ này, thì dù có vận chuyển bao nhiêu cũng chỉ thu một trăm đồng phí thủ tục và một trăm đồng phí vận chuyển." Hệ thống đáp.

Phương Chính lập tức thấy hối hận vô cùng. Sớm biết sản lượng của Linh Mễ cao như vậy, lại còn ăn ngon đến thế, hắn đã dùng hết số tiền đang có để mua hạt giống rồi. Giờ thì hay rồi, dùng ba trăm đồng chỉ để mua một hạt giống, lỗ to!

Có điều, ngã một lần thì khôn ra một chút, lần sau hắn sẽ chú ý hơn.

Ăn no xong, Phương Chính lại bắt đầu công việc thường ngày: lau dọn Phật đường, tưới nước cho cây Bồ Đề. Tốc độ sinh trưởng của cây Bồ Đề này cũng rất nhanh, chỉ mới qua một ngày mà những chồi non đã vươn dài, cả cây như được khoác thêm một lớp áo xanh mướt, trông đẹp mắt hơn hẳn.



Cùng lúc đó, ở dưới núi.

Ba người Đàm Cử Quốc xuống núi, trên đường đi vẫn còn cảm nhận được dư vị của bữa cơm Linh Mễ. Xuống đến chân núi, họ mới nhớ ra việc chính. Không vì điều gì khác, chỉ vì một miếng cơm ngon tuyệt đỉnh kia, cũng phải tìm cách mở rộng ngôi chùa này thêm một chút! Ít nhất cũng phải nâng cấp lên thành một ngôi chùa hạng trung, có thể ở lại dùng bữa và nghỉ ngơi!

Cả ba người đều đã bị hương vị của Linh Mễ "mua chuộc", nhanh chóng thống nhất ý kiến với nhau, sau đó liền chia tay mỗi người một ngả.

Giữa trưa, Dương Bình ngồi trên chiếc giường ở nhà mình. Sau khi được ăn miếng cơm trên Nhất Chỉ Sơn kia, khẩu vị của hắn lập tức được nâng lên một tầm cao mới. Hôm nay hắn cố ý chi tiêu xông xênh một chút, mua nhiều đồ ăn ngon về nhà. Vợ hắn, Lưu Á, lại càng trổ tài nấu hai món hắn thích nhất, còn chuẩn bị thêm một bình rượu ngon.

Có điều, Dương Bình nhìn mấy món ăn thịnh soạn trên bàn, trong đầu lại chỉ toàn là hương vị của món cơm trên Nhất Chỉ Sơn. Uống hai ngụm rượu, hắn lại cảm thấy không đúng vị. Ăn qua loa vài miếng cho xong bữa, hắn thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài sân hóng mát.

"Lão Dương, hôm nay anh sao vậy? Cảm sốt à?"

Lưu Á có chút khó hiểu. Dương Bình bình thường ăn khỏe như hổ đói, hôm nay sao lại bỏ bữa sớm thế?

Dương Bình cười khổ:

"Không cảm sốt gì đâu, chỉ là… Ai… Thực không biết nên nói thế nào nữa."

Đúng lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào. Người này trông lớn hơn Dương Bình một chút, khoảng chừng gần bốn mươi tuổi. Vừa vào đến cửa, mặt mày ông đã hiện rõ vẻ đau khổ, trên tay còn cầm một xấp giấy xét nghiệm…

"Đại ca, anh về rồi sao? Kết quả thế nào rồi, bác sĩ nói làm sao?"

Dương Bình nhìn thấy anh trai mình là Dương Hoa trở về, liền không còn than thở nữa mà vội vàng quan tâm hỏi han.

Dương Hoa thở dài một tiếng:

"Ai… Bác sĩ nói, cả anh và chị dâu chú đều có bệnh. Cả hai bên đều có vấn đề, xem ra đừng mong có con được nữa rồi. Ai, Tiểu Bình à, uống với anh mấy chén đi, anh thực sự đau khổ quá. Nhìn thấy nhà người ta con cháu đầy đàn, anh đến một quả trứng cũng không có…"

Dương Bình nghe xong, con sâu thèm ăn trong bụng lập tức bị dập tắt. So với bi kịch của anh trai mình, vấn đề ăn uống thực sự chẳng thấm vào đâu. Thế là hắn kéo Dương Hoa vào nhà:

"Đại ca đến đúng lúc lắm, chúng em cũng vừa mới dọn cơm xong, vào ăn cùng cho vui. Lưu Á, em đi làm thịt con gà đi, rồi nấu thêm mấy món nữa nhé."

"Được rồi."

Lưu Á đi ra sau vườn bắt gà, trong chốc lát, cả sân sau gà bay chó sủa ầm ĩ.

Dương Bình đưa Dương Hoa vào nhà, ngồi quanh bàn ăn, vừa uống chút rượu, nhắm chút đồ ăn, vừa trò chuyện để giải khuây.

Qua ba tuần rượu, Dương Bình đã có chút ngà ngà say, miệng cũng không còn giữ kẽ nữa:

"Đại ca, chuyện này anh cũng đừng quá nóng vội, sốt ruột cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Trên đời này làm gì có chuyện gì mà không giải quyết được. Khoa học không xong, thì mình có thể tìm đến các phương thuốc dân gian."

"Có thuốc gì mà chưa dùng qua đâu chứ. Các loại thuốc Nam thuốc Bắc chúng ta đều đã uống không biết bao nhiêu rồi, ngoài việc bị tiêu chảy ra thì chẳng thấy có gì khác tuột ra được cả."

Dương Hoa than thở.

Dương Bình nói:

"Thuốc dân gian cũng không được, vậy thì đi cầu Thần bái Phật! Trước kia chẳng phải mọi người đều làm thế sao? Biết đâu ông Trời thương tình lại cho một đứa nhỏ."

"Bái Phật ư? Ngôi chùa gần nhất cũng phải đi mất cả ngày đường. Thân thể chị dâu chú dạo này không được khỏe, e là không đi nổi đâu."

Dương Hoa nói.

Dương Bình cười cười:

"Còn cần phải đi đâu xa làm gì? Chẳng phải trên Nhất Chỉ Sơn của chúng ta có một cái Nhất Chỉ Tự đó sao?"

"Cái ngôi chùa hoang sắp sập đến nơi ấy hả? Đến cả Nhất Chỉ hòa thượng cũng đã viên tịch rồi, còn có thể phù hộ được cho chúng ta sao? Thôi bỏ đi… Lúc nào có thời gian, chúng ta tới Bạch Vân Tự một chuyến vậy."

Dương Hoa nói.

Người ta thường nói, ăn cơm của người thì phải nói tốt cho người. Trước đó Dương Bình cùng hai người Đàm Cử Quốc còn đang tính xem làm thế nào để kéo thêm hương khói cho Nhất Chỉ Tự. Giờ Dương Hoa lại muốn đi bái Phật, còn hắn thì lại muốn kéo khách cho chùa, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Hắn lập tức nói:

"Đại ca, anh không biết đó thôi! Lúc trước em chỉ nói bừa đấy, anh đừng có tin, em căn bản là chưa hề lên Nhất Chỉ Sơn. Có điều hôm nay thì em đi thật, cả bí thư với trưởng thôn cũng đi cùng. Nào ngờ đâu, người trong thôn đã sớm gọi thợ lên tu sửa Nhất Chỉ Tự rồi, giờ đẹp lắm! Hơn nữa, thằng nhóc Phương Chính kia cũng đã kế thừa y bát của Nhất Chỉ hòa thượng. Nhất là món cơm chay của nó… Thôi không nói đến cơm nữa, nói nhiều, sau này lại không được ăn mất. Ai…"