Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 28: Vào Miếu



Hai người nam và hai người nữ đi cùng Giang Đình đều là bạn thân của cô. Anh chàng có biệt danh Hầu Tử đi cùng bạn gái của mình là Lư Tiểu Nhã, còn gã mập mạp thì đi cùng vị hôn thê tên là Nguyễn Dĩnh.

Cả bốn người sau khi xem được bài chia sẻ của Giang Đình thì đã hẹn nhau cùng tới Nhất Chỉ Tự. Nhưng trên thực tế, chuyến đi này chủ yếu chỉ là để giải sầu, du ngoạn là chính.

"Đình Đình nói đúng đấy, đi thôi, lên xem một chút cho biết."

Hầu Tử lên tiếng.

Gã mập mạp tỏ ra rất không vui, có điều dưới ánh mắt đầy hoài nghi của vị hôn thê bên cạnh, gã vẫn phải cắn răng vỗ ngực, rồi hô lớn:

"Lên thì lên! Ai sợ ai chứ!"

Nói xong, gã mập mạp hùng hổ bước đi đầu tiên. Nguyễn Dĩnh thấy vậy mới cười khúc khích đi theo, còn kéo tay gã mập, hai người cùng đi ở phía trước.

Hầu Tử và Lư Tiểu Nhã đi sát ngay phía sau, còn Giang Đình thì đi sau cùng.

Đoạn đường đất không dài, tới chân núi đã có những bậc thang bằng đá để đi lên. Chỉ có điều, do đã nhiều năm không được tu sửa nên những bậc thang này cũng chẳng hề dễ đi chút nào.

Leo núi ròng rã suốt hai giờ đồng hồ…

"Ai… Thực sự là muốn lấy mạng người mà! Tôi xin thề, sau này có chết tôi cũng quyết không bao giờ tới cái chỗ rách nát này nữa!"

Gã mập mạp gần như phải bò lết để lên được đến nơi.

Nguyễn Dĩnh cũng thở không ra hơi, có điều tình trạng vẫn còn tốt hơn gã mập một chút. Nhưng cô cũng phải dừng lại, đôi chân run lên bần bật, rồi kêu lên:

"Tôi cũng không đi nổi nữa rồi. Giang Đình, nếu như cái Nhất Chỉ Tự này mà không có gì thú vị thì tôi hận cô đấy nhé."

Giang Đình cười khổ:

"Tôi cũng đâu có biết con đường núi này lại khó đi đến như thế này đâu, cứ tưởng nó cũng giống như mấy khu danh lam thắng cảnh khác chứ."

"Giang Đình, Nhất Chỉ Tự này có thực sự linh thiêng không vậy? Có thực sự huyền bí như lời cô nói không đó?"

Trong cả nhóm, thể trạng của Hầu Tử có thể coi là tốt nhất.

Giang Đình nói:

"Tôi cũng không biết nữa, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, là do tôi tình cờ nghe được hai người dân thôn kia nói chuyện với nhau thôi mà. Mấy người các anh chị đúng là lạ, cứ la hét đòi tới bằng được, tôi cũng chỉ là đi theo thôi. Sao bây giờ lại cứ quay sang hỏi tôi là thế nào…"

"Quả nhiên, mê tín dị đoan đúng là thứ hại người mà. Tôi dám khẳng định, cái Nhất Chỉ Tự kia chỉ là một cái miếu hoang ọp ẹp, chỉ có hai ba mảnh ngói lợp tạm bợ thôi! Loại miếu hoang như thế này thì có rất nhiều, chỗ nào cũng đều nói là linh thiêng lắm, nhưng thực tế toàn là lừa đảo cả."

Gã mập mạp càu nhàu.

"Thôi được rồi, đừng có oán trách nữa. Dù sao thì chúng ta cũng đâu có tới đây để cầu xin điều gì, chỉ là đến để xem cho biết mà thôi. Mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi rồi, lúc đó muốn đi chơi cũng chẳng đi được đâu."

Lữ Tiểu Nhã nhẹ nhàng nói.

"Cũng đúng, chúng ta chỉ là tới đây để chơi thôi, cũng đâu phải là đến để thắp hương bái Phật gì đâu. Nếu thực sự có một ngôi chùa ở trên này, vậy thì cứ vào xem thử, trong chùa chắc hẳn là sẽ có hòa thượng chứ nhỉ? Tôi thực sự rất tò mò, không biết vị hòa thượng này đã làm cách nào mà có thể lừa gạt được những người dân thôn hiền lành, khiến họ tin rằng Bồ Tát có thể làm cho họ mang thai được. Hì hì… Hầu ca tôi đây tuy không có bản lĩnh gì nhiều, nhưng việc lật tẩy mấy trò giả danh lừa đảo thì lại là nghề của tôi đấy! Chờ một chút nữa tới nơi, tôi sẽ biểu diễn màn vạch mặt hòa thượng giả cho các cậu xem!"

Hầu Tử nói đến đây, lại tỏ ra vô cùng khoa trương.

Lữ Tiểu Nhã kéo tay Hầu Tử, nói:

"Biết là anh lợi hại rồi, thôi được rồi, đừng có nói nữa. Chỉ còn một đoạn nữa là tới đỉnh núi rồi, chúng ta đi tiếp đi."

"Đi nào!"

Hầu Tử lại dẫn đầu mở đường.

Gã mập mạp hừ hừ:

"Cái tên hòa thượng chết tiệt kia đã làm cho tôi phải mệt chết đi được, Hầu Tử, chút nữa đừng có khách khí nhé, cứ lên tiếng thay tôi! Tôi muốn hắn phải trả một cái giá thật đắt!"

"Anh Mập này, việc này thì có liên quan gì đến vị hòa thượng nhà người ta chứ?"

Giang Đình cảm thấy có chút bó tay, gã mập này cùng với Hầu Tử rõ ràng là không có chỗ nào để trút giận nên mới muốn cố ý gây chuyện đây mà.

Nguyễn Dĩnh cũng có chút lo lắng:

"Hai người các anh liệu mà kiềm chế một chút đi nhé, ở nơi hoang sơn dã lĩnh thế này, có hòa thượng thì cũng chưa chắc đã là hòa thượng đàng hoàng tử tế đâu."

Nghe đoạn đầu, Giang Đình còn định giơ ngón tay cái lên khen ngợi, nhưng nghe xong đoạn sau, cô trực tiếp câm nín luôn. Cô chợt nhận ra, lần này tới Nhất Chỉ Tự quả thực là một quyết định sai lầm rồi, vị hòa thượng trong chùa lần này xem ra sắp gặp phải xui xẻo lớn…

"Ai, mặc kệ đi, dù sao thì việc này cũng là gián tiếp bắt nguồn từ việc hắn đã lừa gạt những người dân thôn kia. Nếu Hầu Tử thực sự có thể lật tẩy được bản chất thật của hắn, thì cũng coi như là vì dân trừ hại vậy…"

Giang Đình thầm thì trong lòng, rồi cũng bước theo sau.

Mà lúc này, Phương Chính lại không hề hay biết rằng, một hồi phiền phức không nhỏ đang tìm đến cửa chùa của hắn.

Giờ khắc này, hắn mới vừa rời khỏi giường. Hắn cũng không vội đi ăn cơm ngay mà đi thu dọn Phật đường cùng với sân vườn trước. Mất một hồi lâu sau, hắn mới lau vội những giọt mồ hôi trên trán, rồi hài lòng gật đầu. Hắn lại quay vào nhìn lượng nước còn lại trong vại, phát hiện ra chỉ còn lại có nửa vại nước, xem chừng hôm nay sẽ dùng hết, lại phải đi lấy nước thêm một lần nữa rồi.

Có điều khi nghĩ tới hương vị của thứ nước đó, Phương Chính lập tức lại cảm thấy có thêm động lực.

Hắn đứng trong sân luyện một lượt "Đại Lực Kim Cương Chưởng", quyền pháp tung ra hổ hổ sinh phong, đánh ra những tiếng động đùng đùng vang dội. Hắn cảm thấy bản thân cũng đã có được vài phần thành tựu, chỉ đáng tiếc là bên cạnh lại không có ai vỗ tay cổ vũ, cho nên cũng có phần tẻ nhạt, vô vị hơn. Có điều, lúc thu công lại, Phương Chính có thể cảm nhận được rất rõ ràng các khớp xương cốt trong toàn thân như đang co rút lại, những thớ cơ bắp sau khi vận động nay lại hồi phục mang đến một cảm giác hơi ê ẩm một chút, nhưng lại có chút gì đó vô cùng dễ chịu! Thực sự có chút cảm giác như muốn bay lên tiên vậy!

"Ha ha, không ngờ tới, luyện công lại còn có được loại hiệu quả này nữa! Xem ra mỗi ngày đều phải chăm chỉ luyện tập mới được."

Phương Chính lại một lần nữa tự thêm cho bản thân mình một việc cần phải làm hàng ngày.

Đúng lúc này, tiếng nói chuyện từ ngoài cửa truyền đến.

"Không phải chứ! Anh Mập, chẳng phải anh nói nơi này là một cái miếu hoang hay sao? Ngôi chùa này trông cứ như là mới vừa xây xong vậy?"

Một giọng nữ kinh ngạc kêu lên.

Sau đó lại có một giọng khác truyền đến:

"Tôi cũng đâu phải là thầy bói, lúc nãy chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà."

Rồi sau đó lại một giọng nam sinh khác vang lên:

"Hì hì, xem ra chúng ta thực sự đã gặp phải một tên lừa đảo rồi. Những ngôi chùa thực sự linh thiêng thì đều phải là những ngôi chùa cổ kính! Còn chỗ này, các vị nhìn xem, bất luận là tường gạch, ngói lợp hay là cửa lớn… Tất cả đều sạch sẽ như mới. Đây rõ ràng là một ngôi chùa mới được xây dựng! Chùa chiền kiểu này, đa phần đều là do hòa thượng giả tự mình mở ra. Mấy hôm trước trên thời sự cũng có đưa tin đấy, có kẻ chuyên môn giả làm hòa thượng, rồi mở một cái chùa nhỏ để lừa tiền hương khói của người dân, thậm chí còn cố ý chọn những nơi hẻo lánh trong núi để lập chùa, vừa lừa tiền lại vừa lừa cả sắc nữa. Tôi thấy, e là chúng ta đã gặp phải một tên lừa đảo kiểu như vậy rồi."

"Không phải thật đấy chứ? Vậy mà các anh còn muốn đi vào nữa à?"

Một giọng nữ khác tỏ ra sợ sệt.

Sau đó, thanh âm của gã mập mạp lại vang lên:

"Sợ cái gì chứ? Bàn gia tôi đây cũng đã từng luyện qua võ đấy nhé, nếu mà gặp phải hòa thượng giả, một mình tôi có thể chấp được cả mười tên!"

"Cứ chém gió tiếp đi…"

Cô gái kia hiển nhiên là không tin, có điều cũng không tỏ ra quá sợ hãi.

Phương Chính nghe xong, lập tức muốn bốc hỏa! Đang yên đang lành, sao hắn đột nhiên lại biến thành một tên lừa đảo chuyên đi lừa gạt người khác như vậy chứ? Hắn đang định lao ra để nói cho ra nhẽ, thì hệ thống lại vội vàng ho khan một tiếng. Phương Chính đành phải cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống, nhưng trong đầu hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong lúc hắn còn đang lẩm bẩm, thì đã thấy có năm người, ba nữ hai nam, đang đi tới ngay trước cổng chính của chùa.

Vừa đến cửa, gã mập mạp liền chống nạnh đứng đó, định bụng sẽ hét lớn một tiếng để lấy thêm chút dũng khí. Kết quả là hắn vừa mới nhìn thấy cánh cổng chính của chùa, những suy nghĩ đắc ý trong lòng lập tức tan biến đi đâu mất, cảm xúc táo bạo, nóng nảy cũng theo đó mà lắng dịu lại. Hắn lẩm bẩm nói:

"Ha ha, thực sự là có chút tà môn đấy, vừa mới tới trước cửa chùa thôi mà sao tôi lại chẳng còn thấy tức giận gì nữa rồi."

Nguyễn Dĩnh cười nói:

"Tôi thấy lúc nãy anh chỉ toàn chém gió thôi, giờ thì hết cả cam đảm rồi thì có phải không?"

Nói xong, Nguyễn Dĩnh đi tới đứng bên cạnh gã mập. Quả nhiên, cảm giác lo lắng, bất an vốn có trong lòng cô lập tức nhạt đi rất nhiều. Mặc dù vẫn còn một chút, nhưng cũng không còn nghiêm trọng như trước nữa. Cô kinh ngạc nói:

"Đúng là lạ thật, vừa mới tới chỗ này thôi mà tâm trạng đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi."

Lữ Tiểu Nhã cùng Giang Đình cũng cùng nhau đi tới, và ngay lập tức cũng cảm nhận được điều tương tự. Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tình cảnh trước mắt rốt cuộc là như thế nào nữa.